Triệu Dung Dung cùng Lưu Thụy Thành cũng không nghĩ tới Hàn Thư Hân sẽ ở hội đấu giá động thủ, cô ta hét lên một tiếng.
- Hân Hân, cậu sao có thể, sao có thể cố tình gây sự như thế.
- Tớ biết cậu hận tớ cướp đi anh A Thành, nhưng anh A Thành cùng tớ là thật lòng yêu nhau, cầu xin cậu thành toàn cho chúng tớ đi, có được hay không?
Triệu Dung Dung trong mắt rưng rưng, đáng thương vô cùng chớp chớp, một bộ dạng sắp khóc.
Cô ta biết, chỉ cần cô ta biểu hiện càng đáng thương, nam nhân sẽ càng đau lòng cô ta, người xung quanh cũng sẽ đối với người đáng thương bất lực như cô ta càng thêm đồng tình.
Quả nhiên, người xung quanh xem náo nhiệt đều nhìn về phía Hàn Thư Hân với ánh mắt không thiện cảm, nghe đồn Hàn Thư Hân điêu ngoa tùy hứng, không coi ai ra gì, hiện giờ nhìn thấy Triệu Dung Dung khóc đến đáng thương, mọi người đều cho rằng là Hàn Thư Hân bắt nạt người.
Lưu Duệ Thành che trán, hung tợn trừng Hàn Thư Hân.
- Cầu xin cô ta làm cái gì, tôi cùng cô ta đã giải trừ hôn ước, một chút quan hệ đều không có, dựa vào cái gì cầu xin cô ta tác thành.
- Hàn Thư Hân, tôi và cô đã giải trừ hôn ước, hy vọng cô hiểu rõ hiện thực, không cần lại quấn tôi, cũng không cần làm người như vậy, vọng tưởng sự chú ý của tôi.
Hàn Thư Hân nhìn vẻ mặt Lưu Duệ Thành như viết tôi rất thanh cao cùng với dáng vẻ khóc thê thảm của Triệu Dung Dung, cô cảm thấy một đám quạ đen bay qua đầu
Đầu óc của Lưu Duệ Thành là ngu quá mức sao? Gây sự chú ý của anh ta, anh ta cũng xứng!
Đều do nguyên thân này yêu đương não tàn, để cho Lưu Duệ Thành có sự tự tin lớn như vậy, khiến anh ta khinh thường nguyên thân như thế?
Nhưng bây giờ không phải lúc tức giận nguyên thân, cô sửa sang lại váy một chút, ưu nhã ngồi xuống.
- Quy tắc của Lầu Trung Lầu, ai ra giá cao hơn thì được, anh là thật sự không hiểu, ở đây gây rối hội đấu giá?
Hàn Thư Hân cười nhạo một tiếng, lập tức ý vị thâm trường nhìn về phía Triệu Dung Dung.
- Cô là dựa vào sự giúp đỡ mẹ tôi, giúp đỡ những người nghèo khó, không đủ điều kiện, tôi không so đo, như thế nào ngay cả cô cùng Lưu gia đại thiếu gia cũng như thế... Ngu ngốc!
Hàn Thư Hân thật sự tìm không được từ nào chính xác để hình dung, ngu ngốc miễn cưỡng có thể khái quát được. Ánh mắt Triệu Dung Dung nhìn thấy khóe miệng Hàn Thư Hân một màn ý vị sâu xa cười, mạnh mẽ cúi đầu che giấu hận ý trong mắt.
Cô ta cảm giác, tất cả mọi người đang dùng ánh mắt khác thường, khinh bỉ đánh giá cô ta, giống như nói cô ta là một người nghèo, không xứng tới đây, vòng tròn của người giàu.
Xách giày cho mấy người ở đây cũng không xứng!
Lúc này Lưu Duệ Thành không có ý thức đến Triệu Dung Dung đáy mắt khác thường, anh ta như là sư tử tức giận.
- Quy tắc Lầu Trung Tầu tôi đương nhiên rõ, nhưng tất cả mọi người biết cô vừa cùng tôi từ hôn, cô nhất định là cố ý nhằm vào tôi.
- Tôi vì sao muốn cố ý nhằm vào anh?
Hàn Thư Hân tự hỏi tự trả lời.
- Là bởi vì anh ở sau lưng tôi cùng bạn thân của tôi, quan hệ yêu đương? Hay là bởi vì anh muốn thôn tính được cổ phần của mẹ tôi, bị mẹ tôi biết. Anh không cảm thấy mặc kệ là bởi vì lí do nào, tôi nhằm vào anh đều là hợp tình hợp lý sao? Vẫn là anh cảm giác mình là cặn bã, có thể khi dễ người khác không điểm dừng, người khác phản kích, anh lại thấy không đúng?
Cặn bã của thế giới, cô không hiểu, cũng khinh thường hiểu, cô chỉ biết là, lấy đức trả ơn, lấy oán báo oán, bắt nạt cô, phải có gan nhận hậu quả. Lưu Duệ Thành bị oán giận nói không nên lời, trên mặt cũng cảm giác không nhịn được, trong lúc nhất thời không phản bác lại được.
- Hân Hân, cậu đừng nói A Thành như vậy, nếu không phải là cậu nhất định muốn gả cho A Thành, anh A Thành cũng sẽ không cùng cậu dây dưa..…
Triệu Dung Dung đỡ cánh tay Lưu Duệ Thành, muốn nói lại không dám nói, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
- Thôi, tớ không nói.
Thủ đoạn của nữ chủ rất là cao, một câu không nói, lại thành công khơi mào đám người ăn dưa vây xem nhiệt tình. Hàn Thư Hân cười lạnh, lời của Triệu Dung Dung nói không hết ý, không phải là nói, nếu cô không dây dưa Lưu Duệ Thành, Lưu Duệ Thành sẽ không đánh chủ ý lên cổ phần nhà cô, thật là buồn cười!
- Người sống bằng bộ mặt, thú sống bằng một miếng da, tâm tư ác độc thôi cũng bỏ đi, nhưng cô còn có thể đem chết nói thành sống, cô quá bỉ ổi rồi đó.
Ý tứ này không phải là nói, nam nhân nếu ra ngoài tìm tiểu tam, không phải do chính thất không ôn nhu, không rộng lượng, không lương thiện, không mĩ lệ. Người khác mơ ước đồ của nhà cô, không phải do đồ vật nhà cô quá mê người!
Hàn Thư Hân ở trong lòng điên cuồng chửi tục, tác giả là cái người vô lương tâm, nói nữ chính tốt, thánh mẫu ở đâu ra vậy?
Cô tình nguyện xuyên vào người có tình yêu lại xinh đẹp ngốc bạch ngọt, cũng không giống xem trà xanh kỹ nữ, lòng dạ hiểm độc ở trước mắt nhảy nhót!
- Hân Hân, cậu tức giận có thể đánh mắng tớ, đều là lỗi của tớ, không có quan hệ gì với anh A Thành.
Đến, đến, lại tới khiến cô buồn nôn rồi đấy.
- Tôi đánh cô làm cái gì, các người rất xứng đôi, tôi đã sớm nói muốn thành toàn cho hai người.
Hàn Thư Hân lười biếng mở miệng, cô không học qua lớp diễn xuất, cũng không nghĩ muốn diễn kịch, vội vàng đem chuyện nói rõ ràng, nam nữ chính đi đâu yêu đương, tốt nhất lập tức biến khỏi tầm mắt của cô.
- Người chủ trì, xem náo nhiệt đủ chưa? Đấu giá đôi khuyên tai phỉ thúy cũng nên kết thúc đi?
Cô kêu giá cao nhất, đôi khuyên tai phỉ thúy là của cô, ai cũng đều không đoạt được.
- Được, được, kết thúc! Đôi khuyên tai phỉ thúy được Hàn…
Người chủ trì lời còn chưa dứt, âm thanh Triệu Dung Dung lã chã chực khóc lại chen vào.
- Hân Hân, cậu đem đôi khuyên tai phỉ thúy nhường cho tớ đi, tớ là thật sự thật sự thích, cậu có nhiều trang sức như vậy, liền không cùng tớ đoạt, được không.
- Thật không khéo, đôi khuyên tai phỉ thúy này tôi cũng rất thích, bạn trai có thể nhường, nhưng đôi khuyên tai phỉ thúy không thể nhường.
Hàn Thư Hân không hề quan tâmi đôi cẩu nam nữ này, hướng về phía người chủ trì phất tay, ý bảo người chủ trì tiếp tục.
- Đôi khuyên tai phỉ thúy này thuộc sở hữu của Hàn Thư Hân tiểu thư.
Triệu Dung Dung nhìn chằm chằm đôi khuyên tai phỉ thúy trên sân khấu, trong lòng như nhỏ máu, giống như một loại mê muội, cảm giác đáy lòng có một âm thanh, đang nhắc nhở cô ta, nhất định phải có được đôi khuyên tai phỉ thúy kia.
Đều là do Hàn Thư Hân, nếu không có Hàn Thư Hân, đôi khuyên tai phỉ thúy kia nhất định là của cô ta. Cô ta vì sao luôn không vượt qua được Hàn Thư Hân. Một đứa con gái do tiểu tam sinh ra, một đứa con hoang, dựa vào cái gì cả ngày vênh váo tự đắc, điêu ngoa tùy hứng.
Cô ta hận, cô ta oán!
Một ngày nào đó cô ta muốn để Hàn Thư Hân quỳ xuống cầu xin cô ta, hèn mọn đến khổ sở. Cô ta đỡ Lưu Duệ Thành, ánh mắt lạnh như băng nhìn Hàn Thư Hân liếc mắt một cái, sau đó biến mất ở hội đấu giá.
Hai người tâm trạng suy sụp, rời khỏi hội đấu giá, lại ở đại sảnh lầu một cùng một người nhân viên phục vụ đụng vào nhau.
- Khốn kiếp, cậu không có mắt sao? Làm dơ quần áo của tôi, một năm tiền lương của cậu cũng không đủ bồi thường.
Lưu Duệ Thành đang lo không có nơi trút giận, liền có người không có mắt đụng vào.
Lưu Duệ Thành ngẩng đầu thấy người đàn ông này không chút chớp mắt nhìn chằm chằm Triệu Dung Dung, trong lòng càng tức giận, một quyền đánh vào mặt nhân viên phục vụ.
- Cô ấy là người cậu có thể mơ tưởng sao? Cũng không nhìn lại thân phận của mình, cậu là cái thá gì.
Lưu Duệ Thành nói lời này kích thích đến thần kinh mẫn cảm của Triệu Dung Dung, trong lòng run lên, bắt đầu nghi thần nghi quỷ, Lưu Duệ Thành có phải cũng coi thường thân phận bình thường của cô ta?
Cô ta ngẩng đầu ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua quần áo của nhân viên phục vụ, sau đó sửng sốt, người đối diện trộm nhìn cô ta, hai người chống lại ánh mắt của nhau, ánh mắt ái mộ trong mắt người đàn ông che lấp không nổi.
- A Thành, đừng nóng giận, anh trước đi toilet sửa sang lại quần áo một chút, đi ra như vậy rất khó coi!.
Triệu Dung Dung giữ chặt anh ta đang nổi giận. Lúc này, bên trên quần áo của Lưu Duệ Thành bị dính một mảnh vết bẩn màu đỏ do rượu, chỉ có thể mắng một câu xoay người đi toilet.