Hàn Nghị tức giận rời đi, vẻ mặt mẹ cô uể oải, mờ mịt, thiếu niên nhẹ nhàng, ôn nhu như ngọc thời đại học đi đâu rồi?

Hàn Thư Hân biết tâm tình mẹ mình suy sụp, liền ôm lấy mẹ.

- Mẹ, con ở đây, người có phải cũng không muốn con?

Bà dở khóc dở cười.

- Nói bừa cái gì đấy! Được rồi, mau đi ăn cơm, cơm nước xong đi ngủ sớm một chút, ngày mai con còn có việc bận rộn.

- Thật sự, có phải mẹ muốn cùng con đi mua vật tư không ạ?

Hàn Thư Hân hứng thú, mở to hai mắt. Bà tươi cười bất đắc dĩ.

- Đúng vậy, vì để hai mẹ con chúng ta trôi qua tự tại trong mạt thế, mẹ đều lấy hết vốn liếng của mẹ ra.

Bà suy nghĩ lâu dài hơn Hân Hân, trong tận thế ăn, mặc, ở, đi lại, cuộc sống khỏe mạnh, người thân quan trọng, nhưng còn có một thứ không thể thiếu, đó chính là thực lực, vô luận ở đâu, có thực lực mới có quyền phát ngôn, tài năng không bị người khác ngó lơ. Cái gọi là họng súng tạo ra chính quyền chính là đạo lý này.

Cho nên bà bảo Yên Dư Sinh ra nước ngoài mua vũ khí nóng. Lúc cần thiết còn muốn dẫn Hân Hân đi một chuyến. Ăn xong cơm tối, Hàn Thư Hân rửa mặt xong, nằm sấp trên giường đi ngủ. 

Bà đi vào thấy cô nằm sấp ngủ, muốn gọi cô tỉnh, hô hai tiếng, không có tỉnh lại, bất đắc dĩ nhẹ nhàng trở mình cho cô, xong đắp chăn.

Kế tiếp hơn nửa tháng, Hàn Thư Hân trở thành cái đuôi sau lưng mẹ mình, mẹ đi công tác, cô đi ngủ; mẹ ăn cơm, cô ăn cơm; mẹ tan làm, là mang cô đi mua vật tư thu vào không gian.

- Không gian của con còn có thể chứa bao nhiêu vật tư?

Hân Hân mỗi ngày đều sẽ chia sẻ thu hoạch cho bà, tỷ như ngày hôm qua thêm vào 50 tấn bột mì, cùng một ngàn cân củ cải, 500 cân dâu tây, còn có các loại gia vị.

Bà còn chưa hỏi Hân Hân, không gian của cô lớn bao nhiêu, cái nha đầu này cũng không nhớ rõ để nói cho bà biết. Bà cũng đành bất đắc dĩ, may mắn có bà ở đây, nếu không có bà ở đây, Hân Hân nhà bà nên làm cái gì bây giờ!

- Có bao nhiêu thả bấy nhiêu ạ.

Hàn Thư Hân chơi di động, không cần suy nghĩ trả lời.

- Được, vậy là tốt rồi.

Bà dừng lại vài giây, do dự mở miệng, 

- Hân Hân trong mơ con có mơ thấy người Yên gia.

Hân Hân ngẩn người, Yên gia? Hết thảy mọi thứ về Yên gia, một chút kí ức cô cũng không có. Yên gia là một đại gia tộc, theo lý mà nói cho dù tận thế đến, Yên gia cũng không có khả năng bị tiêu diệt, vậy kết cục người Yên gia đâu?

Hàn Thư Hân suy nghĩ nát óc cũng nhớ không nổi chuyện liên quan đến Yên gia, dường như có tấm chắn vô hình, ngăn cản Hàn Thư Hân nhớ tới chuyện của Yên gia.

- Mẹ, vấn đề liên quan đến Yên gia, con một chút cũng không mơ thấy.

Hàn Thư Hân thành thật trả lời, hiện tại cô cũng phát giác không đúng; chỉ là cô cũng không biết chưa rõ ở đâu.

- Được rồi, đừng suy nghĩ, vật tư chúng ta mua tương đối ổn rồi, tối hôm nay mang con đi xem đấu giá ở Lầu Trung Lầu, xem có thích món đồ nào không, thay đổi tâm trạng!

Bà không đề cập tới, cô cũng sắp quên chuyện đem trang sức đi bán. Nhưng bây giờ không cần bán trang sức, đi xem cũng được!

.......…

Tám giờ tối, bên trong phòng tổng thống của Lầu Trung Lầu, Yên Tuân vừa xử lý xong chuyến công tác, ngồi tựa lưng ở trên sô pha, buổi tối trời quang trăng sáng, trên mặt người đó mang vẻ đẹp tựa như tiên, nhưng lại là một mảnh cô đơn xa xăm, đôi mắt phượng nhắm hờ, làm cho người ta đoán không ra thâm ý trong đó.

- Yên ca, số lượng súng anh cần đã được vận chuyển đến biên giới Z quốc, có vẻ đại tiểu thư Yên gia.cũng sai người mua rất nhiều súng ống, nhưng người kia bị chơi xỏ, còn tốt gặp được tôi, cứu ông ta một mạng!

Đối diện trên ghế sô pha có một người đàn ông, thấy Yên Tuân xử lý xong công việc ánh mắt u oán mở miệng. Anh ta ở đây đã hơn nửa tiếng, sớm biết rằng phải ở chỗ này nhìn một người đàn ông xử lí công việc, còn không bằng ở nhà ôm nữ nhân!

Nhưng mà, lão đại nhà anh ta gần đây tâm tình không tốt, vẫn là đừng chọc lão đại tức giận; vạn nhất bức tượng này tức giận đày anh ta đến Châu Phi, không nhìn thấy mấy em gái xinh đẹp, nghĩ một chút liền cảm thấy đáng sợ.

- A!

Người đàn ông nhíu mày.

- Đưa ông ấy đi bệnh viện, đem tin tức của người kia thông báo cho cô Yên Yên, mặt khác chuyển vật tư vào địa điểm tôi đã bố trí, hai ngày nữa tôi sẽ dẫn người đi xử lý.

- Yên ca, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Cần nhiều súng như thế……

- Thông báo cho Tô Châu trong vòng 3 ngày mang theo thủ hạ trở về, mặt khác tôi để anh điều tra, tìm hiểu sự tình tiến triển thế nào?

Nói đến sự kiện kia, Trương Ngọc Long lập tức ngồi thẳng người, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin.

- Tôi cái con mẹ nó, một kho hàng chứa nhiều vật tư như vậy, trong nháy mắt ở trước mặt của tôi biến mất, nếu không phải tôi là người trung thành với thuyết vô thần, tôi cảm thấy chính mình gặp phải quỷ!

- Được rồi, về sau không cần chú ý nữa, anh đi thu thập vật tư, càng nhiều càng tốt, chuẩn bị nghênh đón mạt thế đi!

Trương Ngọc Long nghe vậy sửng sốt, ha ha cười ra tiếng.

- Yên ca, lời nói đùa này của anh một chút cũng không buồn cười, nói cái gì mạt thế tới, còn không bằng nói, anh muốn thành tiên đâu!

Trương Ngọc Long bị đôi mắt Yên Tuân yên lặng nhìn chằm chằm, nở nụ cười gượng ép.

- Yên ca, chuyện này một chút cũng không buồn cười.

Yên Tuân khẩu khí lạnh lùng, cười như không cười.

- Anh cảm thấy tôi ở đùa giỡn với anh?

Trương Ngọc Long ngẩn người, hít một hơi thuốc, phun ra một ngụm khói. Nghĩ đến cái gì.

- Yên ca, không bằng đem cô bé kia gọi đến dưới trướng, nói như thế nào cũng xem như người một nhà, quẹo tới quẹo lui để cho anh em độc thân của chúng ta có cơ hội thoát kiếp độc thân!

- Chuyện này không cần anh quản, có thể lăn rồi!

Thanh âm lạnh lùng vang lên.

- Được rồi, tôi đây liền lăn!

Mẹ ơi, mạt thế muốn tới!

Hàn Thư Hân tự nhiên không biết, nhất cử nhất động của cô và mẹ đã bị người nắm quyền Yên gia - Yên Tuân nắm rõ thấu đáo.

Lúc này, cô thành thật đi theo mẹ vào hội đấu giá của Lầu Trung Lầu. Tối nay cô mặc một thân váy liền áo màu vàng nhạt, tóc tùy ý búi lên, trên đầu kẹp một cái kẹp tóc mẹ đưa cho cô, trên môi chỉ thoa một lớp son dưỡng, cả người mang hơi thở thanh xuân linh động giống như bông hoa chuẩn bị nở!

Khi cô nắm tay trái của mẹ tiến vào, trong lúc nhất thời kinh diễm toàn bộ hội trường. Mẹ cô đã 40 tuổi, cùng cô đứng chung một chỗ, giống như chị gái của cô, bởi vì được bảo dưỡng tốt, nhìn giống như ngoài 30 tuổi, thành thục đoan trang, tư thái ung dung.

Hai mỹ nhân, mỗi người đều có mị lực riêng, một bên là thanh xuân linh động, kiều diễm như hoa; một bên khí chất xinh đẹp, thành thục thanh lịch, tùy tiện một người đều làm cho nam nhân chạy theo. Hai người vừa xuất hiện, liền hấp dẫn tất cả ánh mắt mọi người ở đây.

Rất nhanh, mẹ cô nhìn thấy người quen, đi qua xã giao, Hàn Thư Hân cầm một ly rượu trái cây, tìm một sô pha ít người lui tới, lười biếng dựa lưng, ngồi một bên chơi điện thoại, một bên chờ hội đấu giá mở màn.

Ngồi không yên cô mở điện thoại chơi trò chơi, được một lát, cô bắt đầu thấy chán, nên quay đầu đánh giá bốn phía. Đây là lần đầu tiên cô tới hội đấu giá, nhìn tới nhìn lui thấy toàn nam với nữ, một đám nhìn có vẻ ưu nhã đoan trang, hiền hoà, nhưng không biết sau lưng lại là đức hạnh gì.

- Cô chính là Hàn Thư Hân? Lớn lên cũng không tệ lắm.

Hàn Thư Hân nhìn sang, chỉ thấy một người tầm hai mươi, ăn mặc kiều diễm, vênh váo tự đắc liếc nhìn cô.

- Cô là ai vậy?

Hàn Thư Hân lười biếng mở miệng, không biện pháp, ngồi yên ở trong này quá nhàm chán, nếu đã có người tìm tới cửa để khiêu khích, cô sao có thể sợ!

- Tôi là Yên Phỉ Phỉ.

Cô ta bày ra biểu tình chờ cô đến nịnh bợ, cao ngạo chờ Hàn Thư Hân lộ ra sắc mặt lấy lòng.

- À...., có chuyện nói mau, tôi rất bận! 

Hàn Thư Hân cúi đầu tiếp tục chơi trò chơi, đem Yên Phỉ Phỉ trước mặt xem như không khí.

- Cô,……

Yên Phỉ Phỉ tức giận, ở Kinh Đô còn chưa có người nào dám không cho Yên gia bọn họ mặt mũi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play