Hôm sau trời vừa sáng, bà thức dậy trước Hàn Thư Hân sau đó đi ra ngoài. Hiện giờ, bà chỉ có Hân Hân, nếu Hân Hân có suy nghĩ muốn từ hôn, vậy thì từ hôn.

- Lấy danh nghĩa công ty tuyên bố, từ hôm nay trở đi hợp tác của chúng ta cùng công ty Lưu thị chấm dứt ở đây.

- Mặt khác lấy danh nghĩa cá nhân của tôi thêm một phần tuyên bố, hôn ước của Hân Hân cùng Lưu gia giải trừ, đúng rồi, đem cái video này gửi cho truyền thông để họ đăng nó lên.

Đối diện người đàn ông sửng sốt một chút, nhíu mày hỏi.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Bà thở dài.

- Tiểu tử Lưu Duệ Thành ở sau lưng Hân Hân có quan hệ với cô gái khác, anh đoán thử cô gái kia là ai? 

Bà cũng không đợi người đàn ông trả lời, tự mình đứng lên nói lảm nhảm.

- Anh còn nhớ rõ nữ sinh khó khăn tôi giúp đỡ không, bề ngoài rất xinh đẹp, chính là nó cùng Lưu Duệ Thành yêu nhau lén lút.

- Đều là tôi nhìn nhầm, vốn muốn tìm cho Hân Hân một người bạn, không nghĩ đến tìm đến một bạch nhãn lang…

Người đàn ông yên lặng nghe bà dong dài, biểu hiện trên mặt nhàn nhạt, đôi mắt ngẫu nhiên bộc lộ lưu luyến, lại rất nhanh bị đè xuống.

- Trong USB là chứng cứ tiểu tử Lưu gia quan hệ với cô gái kia trong phòng thử đồ, người tuổi trẻ bây giờ thật biết chơi. 

Bà cười lạnh trào phúng.

- Hân Hân cũng đồng ý giải trừ hôn ước? 

Người đàn ông nghi hoặc, ông ấy từ chỗ bà nghe nói, tiểu nha đầu kia yêu tiểu tử Lưu gia chết đi sống lại. Không phải là bà tự chủ trương, để tiểu nha đầu tự giải trừ hôn ước đi!

- Đúng vậy, Hân Hân đã trưởng thành!

Nghĩ đến Hân Hân nhà mình, bà lộ ra biểu cảm vui mừng nhưng lại xót xa!

- Tốt, tôi sẽ đi ngay bây giờ xử lý.

- Chờ một chút.

Bà gọi người đàn ông lại, do dự mở miệng.

- Đưa tin tức cho Yên gia, nói là thời tiết thay đổi, bảo bọn họ trữ nhiều vật tư, càng nhiều càng tốt, tốt nhất có thể ăn cả đời không hết.

- Thôi, để tôi đi, anh đem số điện thoại của Yên Tuân cho tôi 

Người đàn ông mặt đầy hoảng hốt, bà đã rất nhiều năm không cùng Yên gia liên lạc, lần trước liên hệ là lão gia tử Yên gia mất!

- Anh là người từ Yên gia tới, tôi biết anh cùng họ vẫn còn có liên lạc.

- Yên Dư Sinh, mạt thế sắp tới, chúng ta nên sớm chuẩn bị vật tư dự trữ!

Yên Dư Sinh sửng sốt, đợi ông ấyy phản ứng lại lời nói của bà, cả người ông cảm thấy không thể tin, nhưng ông biết đại tiểu thư Yên gia chưa bao giờ nói lời không có căn. Chỉ có thể là, mạt thế thật sự sắp đến!

Hàn Thư Hân ngủ một giấc, thức dậy đã là 10h sáng, không trách cô lười, muốn trách chỉ có thể trách cô cùng khối thân thể này mới vừa dung hòa, ngủ nhiều có lợi cho dung hợp. Cô tắm rửa, gội đầu xong, vừa muốn ăn điểm tâm, di động vang lên liên tục, nhìn đến tên hiển thị: Thành ca ca.

Hàn Thư Hân ớn lạnh một trận, nổi hết cả da gà, ghi chú buồn nôn như thế, ghê tởm chết người. Từ chối không nhận, di động lại tiếp tục kêu, cô lại từ chối không nhận.

Bị Hàn Thư Hân bỏ qua không nghe Lưu Duệ Thành tức giận, bên kia mắng một câu, lại đánh tới.

- Có để người khác ăn cơm không, có chuyện nói mau, có rắm mau thả, đừng chậm trễ thời gian quý giá của cô nãi nãi.

Ai bị người mình ghét gọi video liên tục, đều sẽ cảm thấy mất hứng.

Lưu Duệ Thành: ……

- Mau đem video mẹ cô quay lén tôi gỡ xuống, bằng không đừng trách tôi dùng pháp luật.

- Cái gì video?

Sau khi hỏi xong, Hàn Thư Hân mới phản ứng được.

- À, phòng thử đồ play, đúng không? Tôi chụp thế nào, chất lượng HD, âm thanh cùng động tác đồng bộ, rất giống phim AV, cũng là khó trách được lương tâm người chụp ảnh.

- Hàn Thư Hân, cô không muốn mặt mũi à, chụp lén người khác, cô đây là phạm pháp.

- À, nói về pháp luật tôi không biết, nhưng nói về không biết xấu hổ, tôi lái máy bay, cũng đuổi không kịp anh cùng Triệu Dung Dung đó.

- Cô, cô đến cùng muốn gì? Trước kia cô không phải như thế.

Lưu Duệ Thành khó chịu nhíu mày nói. Hàn Thư Hân cười lạnh.

- Tôi làm sao, đương nhiên là bị anh đẩy xuống cầu thang, tâm chết người cũng chết đi.

- Đúng rồi, thuận tiện thông báo cho anh, cô nãi nãi muốn cùng anh giải trừ hôn ước, về sau đừng lại gọi điện thoại cho tôi.

Cúp điện thoại xong, Hàn Thư Hân lên mạng tìm kiếm tin tức, video kia đã bay lên top một bảng hot search, hơn nữa mẹ cô cũng đã đơn phương giải trừ hôn ước.

Cô vừa đi vừa hát, tâm tình vui sướng lái xe ra cửa, hôm nay bắt đầu công việc thu thập vật tư. Chạy trước chạy sau, bận cả một ngày, cô chỉ cần chờ những xe vật tư kia chở đến kho hàng, cô đều thu vào không gian.

Cô thở ra một hơi, lái xe trở về nhà.

Đi ngang qua một tiệm thuốc, nhớ tới bác sĩ kê cho cô thuốc giảm đau, cô giật mình nghĩ đến, cô chỉ nghĩ đến ăn no mặc ấm, lại quên con người sẽ sinh bệnh, ngã bệnh phải uống thuốc.

Cô kiểm tra số dư tài khoản, trừ đi các khoản đã dùng, cũng chỉ còn hơn năm trăm vạn, chút tiền ấy thật sự không đáng gì. Dược phẩm không mua, một chút đồ ăn vặt cũng không mua, chống đạn ô tô, xe nhà, cái gì cũng chưa chuẩn bị, chính là để cô đem tiền chia thành hai phần, cũng không mua đồ linh tinh nữa.

Không biết chỗ mẹ cô chuẩn bị như thế nào, than thở một phen, lại đem hơn năm trăm vạn trong tay ra dùng, sau đó, những ngày không có tiền thật gian nan. Nhưng cô chỉ mua dược phẩm cùng một chút đồ ăn vặt, nâng cấp cái gì ô tô, vẫn là giao cho mẹ cô giải quyết đi!

Về nhà, cô thấy mẹ mình cùng Hàn Nghị mỗi người ngồi một bên sô pha chờ cô.

Hàn Thư Hân bất động thanh sắc hơi nhíu mày, hai người có vẻ xảy ra tranh cãi, không khí áp lực đến cực điểm. Thay dép lê xong, chạy đến cạnh ôm cánh tay của mẹ làm nũng.

- Mẹ ơi, con yêu người chết mất!

Bẹp một cái, hôn một cái trên mặt mẹ cô, sắc mặt bà khó chịu dịu đi hai phần. Hàn Nghị sắc mặt hoàn toàn đen, đem tay đập xuống bàn trà, vang lên một tiếng “bụp”

- Vô liêm sỉ, con còn biết trở về sao?

- Ai bảo con từ hôn, ta đáp ứng sao? 

Hàn Nghị càng nói càng tức, nghĩ thầm con gái quả nhiên là nuôi tốn tiền, một ngày hôm nay giá cổ phiếu công ty giá thiếu chút nữa mất giá, đều là vì nha đầu đáng chết này.

- Mẹ con đồng ý!

Hàn Thư Hân núp ở trong ngực mẹ mình, để mẹ đứng phía trước. Tốt nhất để Hàn Nghị cùng mẹ hoàn toàn trở mặt, như vậy cô không cần sợ mẹ lại bị ông ta lừa gạt.

Hàn Nghị nhìn thoáng qua bà, lại đem tức giận nhắm vào Hàn Thư Hân.

- Con xem việc tốt con làm, Lưu gia cũng đã tuyên bố, cùng con giải trừ hôn ước, thanh danh của con như vậy, về sau gả đi thế nào được.

- Liền biết là tai họa trong nhà, một chút khó khăn đều không thể giúp, phế vật, ta nuôi không con lớn như vậy.

Hàn Thư Hân:……

- Con là mẹ nuôi lớn.

Hàn Nghị đau tim, ông ta mới là cha ruột của nha đầu chết tiệt kia, bà cũng chỉ là mẹ nuôi.

- Còn dám mạnh miệng, xem ta có đánh chết con không.

Hàn Nghị khó thở, chộp lấy gà tàn trên bàn ném về phía Hàn Thư Hân, may mà cô phản ứng nhanh, giơ tay lên đỡ mặt.

- Hàn Nghị, anh làm cái gì vậy, Hân Hân là con gái ruột của anh.

Bà giữ chặt Hàn Thư Hân, vén tay áo cô lên xem xét, còn tốt, chỉ là bị đỏ một chỗ nhỏ, không bị thương tổn đến xương cốt.

- Là tôi muốn cùng Lưu gia từ hôn, anh đừng có lấy Hân Hân ra trút giận, tôi cho anh biết, Hân Hân không chỉ là con gái của anh, là tôi cực khổ nuôi lớn bảo bối, ai cũng không được tổn thương đến con bé, anh cũng không được!

- Tốt, rất tốt, như vậy nha đầu chết tiệt kia tôi không cần, cô thích thì cô nuôi.

Dù sao là ông ta không cần, chỉ cần nghĩ đến tài sản trong tay Hàn Thư Hân, sớm muộn gì đều sẽ trở thành của ông ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play