- Có.

Quản lý quan sát bốn phía một cái, ghé sát vào tai Hàn Thư Hân nhỏ giọng trả lời.

- Nghe nói Lầu Trung Lầu gần đây muốn tổ chức một hội đấu giá, chỉ là phải có thư mời mới đi được vào.

Hàn Thư Hân trong lúc vô tình nghe mẹ mình nói qua, Lầu Trung Lầu này rất thần bí, không ai biết người đứng phía sau. Người được mời tham gia đấu giá không phú thì quý, không phải loại nhà giàu mới nổi như Hàn Nghị có thể vào.

Quản lý biết mẹ của Hân Hân tiểu thư là người Yên gia, lúc này mới đem tin tức tiết lộ cho cô, bởi vì người Yên gia nhất định có được thư mời!

Huống hồ trang sức của Hân Hân tiểu thư có thể phù hợp với đẳng cấp Lầu Trung Lầu, đi vào trong đó giao dịch, hẳn là có thể bán với giá tốt.

- Cảm ơn!

Hàn Thư Hân bảo Lưu tỷ mang theo trang sức còn lại đi về trước, cô nhìn nhìn số dư ngân hàng có 1200 vạn, lúc này mới hài lòng gật đầu, trước chuẩn bị vài thứ.

Cô thuê mười nhà xưởng làm kho hàng, lại đặt mua đồ từ các xưởng sản xuất lớn như bột mì, gạo, lương khô, dầu ăn, còn có trái cây, rau dưa tươi mới.

Không gian chẳng những rất rộng lớn, mà   cũng rất là hữu dụng, tốc độ thời gian bên trong không gian dường như đứng im, bỏ đồ vật gì vào, sau khi bỏ ra vẫn như vậy. 

Cho nên thừa dịp hiện tại chuẩn bị nhiều trái cây, rau dưa một chút, sau khi mạt thế đến mới không lo không đủ ăn dâu tây tươi mới, cùng nho với các loại trái cây khác.

Sau cùng chính là mua quần áo bốn mùa, nội y, quần lót, đồ dùng mới, sản phẩm dưỡng da.…..Bởi vì suy nghĩ nhập thần, người khác chào hỏi cô đều không nghe thấy.

- Hân Hân, Hân Hân, tôi gọi cô từ xa, cô như thế nào không để ý tới tôi?

Hàn Thư Hân nhìn về phía cách đó không xa, có một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đang đứng, nhịn không được nhíu mày, Cao Thục Nhan, tại sao lại ở chỗ này? Cao Thục Nhan nhưng là bạn lâu năm của nữ chính, vẫn luôn đi theo bên người làm người hầu của nữ chính, sau lưng luôn nói xấu nguyên chủ.

Cô ở trong trường học kiêu ngạo lỗ mãng, ngang ngược, vô lý, danh tiếng vô cùng xấu, đều là do Triệu Dung Dung ban tặng. Thật là xui xẻo, ở chỗ này gặp cô ta, có nghĩa là nữ chính đang ở gần đây!

Cao Thục Nhan đi đến cạnh cô, mắt sắc nhìn Hàn Thư Hân trong đám người, trước là bĩu môi, sau đó thu hồi cảm xúc khinh thường, gọi cô.

Thấy Hàn Thư Hân quay đầu, trong lòng hiện lên khinh thường, có tiền thì thế nào, nhưng cũng chỉ là kẻ đáng thương chạy theo sau lưng người đàn ông mình yêu.

Thật xem như mình cao quý lắm?

Nội tâm Cao Thục Nhan cười nhạo, hôm nay Lưu Duệ Thành cùng Dung Dung nhà cô ta đi mua nhẫn kim cương, đợi một lúc nữa gặp có thể khiến cô mất mặt xấu hổ.

- Hân Hân, cô tại sao lại ở chỗ này, cô có phải biết Dung Dung cùng Lưu học trưởng cũng ở chỗ này?

Trên mặt Cao Thục Nhan hiện rõ sự kích động.

- Cô không nên hiểu lầm, Dung Dung cùng Lưu học trưởng không có gì, bọn họ không có đi mua nhẫn kim cương…

Cao Thục Nhan giống như đột nhiên nhận thấy được chính mình nói cái gì, vội vàng che miệng lại.

- Tôi cái gì cũng không biết, cô…

Hàn Thư Hân cười lạnh xem Cao Thục Nhan biểu diễn, tựa như xem một con khỉ chơi đang biểu diễn tạp kĩ.

Cao Thục Nhan:…..

.- Hân Hân, cô như thế nào không tức giận?

Cô sao phải tức giận làm gì, đôi cẩu nam nữ kia cùng cô có quan hệ gì? À, đúng, bây giờ vẫn còn có quan hệ, Lưu Duệ Thành là vị hôn phu của cô! Nhưng rất nhanh sẽ không phải.

Này giống như việc, cô buồn ngủ liền có Cao Thục Nhan đưa gối đầu, mặt Hàn Thư Hân rạng rỡ con ngươi híp lại, cười như không cười.

- Cô là nói Lưu Duệ Thành cùng Triệu Dung Dung cũng ở đây?

- Tôi không có, tôi cái gì cũng không biết.

Cao Thục Nhan nói rất vô tội, giống như một tiểu bạch thỏ, cô ta không biết gì, khẳng định như Hàn Thư Hân đang bắt nạt cô ta. Nhưng trên thực tế, đây là một người giả heo ăn thịt hổ, nói là vô tội, nhưng ác ý bộc lộ trong mắt lại không che dấu được, nháy mắt khiến Hàn Thư Hân thấy ghê tởm buồn nôn. Kỹ năng diễn xuất của cô ta vụng về, giữ lại đi lừa gạt nữ chính đi!

- Nếu vậy, tôi đi đây! 

Cô không nghĩ ở trong này cùng cô ta nói nhảm, căn cứ định lý Murphy, không nghĩ tới gặp mặt người ta, nhưng cuối cùng vẫn không hẹn mà gặp, nói không chính xác chỗ kế tiếp, cô có thể gặp hai người kia.

Người Cao Thục Nhan ngẩn ra, trước kia Hàn Thư Hân nghe được tin tức của Lưu Duệ Thành, sẽ đem trang sức quý báu đắt tiền cùng cô ta trao đổi thông tin, lần này như thế nào lại không theo lẽ thường? 

- Khoan, cô đợi đã!

Cao Thục Nhan thấy Hàn Thư Hân đi về phía trước, không có ý muốn dừng lại, vội vàng hô lên.

- Bọn họ ở tầng 10 trong cửa hàng thương hiệu Mỗ Mỗ, cô không cần đi gây sự với bọn họ!

Hàn Thư Hân:……

Cô ta có bị bệnh không, nói với mình bọn họ ở nơi nào, người nói là cô ta, lại cảnh cáo mình không thể đi qua, cô ta cho rằng cô ta là ai?

Mặt thật dày!

Hàn Thư Hân cũng không quay đầu lại trực tiếp đi đến cửa hàng ở tầng 10, trong thang máy cô cố ý mở chức năng ghi hình trên điện thoại, đây chính là chứng cứ cô dùng để giải trừ hôn ước, hy vọng hai người kia lâu chút, tốt nhất lại tới phòng thử đồ làm chuyện đó.

Vừa mới bước vào cửa tiệm, nhân viện phục vụ bên trong nhận ra Hàn Thư Hân, cô ta hoảng sợ nhìn về phía phòng thử đồ bên cạnh, vẻ mặt lấy lòng tiến lên cười thân thiện, thân thể theo bản năng ngăn cản tầm mắt cô nhìn phòng thử đồ, 

- Hân Hân tiểu thư, cô có cần tôi phục vụ, tư vấn mua đồ không?

Âm thanh nữ nhân viên cửa hàng không nhỏ, có phải là vì nhắc nhở đôi cẩu nam nữ trong phòng thử đồ. Ánh mắt cô sắc bén quét về phía cô ta, nữ nhân viên cửa hàng chỉ có thể phẫn nộ im lặng, nhịn không được lui về phía sau hai bước.

- Không nghĩ tới mất việc, thì ngậm chặt lời nói trong miệng!

Hàn Thư Hân bước qua nữ nhân viên cửa hàng, cơ thân dán chặt vào khe cửa, nín thở lắng nghe âm bên trong, lại không nghĩ cửa không có khóa, Hàn Thư Hân vội vàng ổn định thân thể.

Còn tốt, còn tốt, cửa chỉ bị đẩy ra một khe nhỏ, người bên trong vẫn đắm chìm trong đó, vẫn chưa phát giác bị chụp lén.

- A Thành, đừng ở chỗ này, mắc cỡ chết.

Âm thanh của nữ nhân, kiều mị dụ hoặc, muốn nói lại thôi, rõ ràng dục cầu bất mãn.

- Không muốn, còn ôm anh chặt như vậy, hả?

Âm thanh nam nhân tràn ngập tình dục, không hề áp lực chính mình.

- Đừng sợ, cửa hàng này là của nhà anh, nhân viên phục vụ không dám nói ra.

Nghe lén được Hàn Thư Hân bĩu môi, trách không được vừa mới lúc nãy nữ nhân viên cửa hàng muốn nhắc nhở hai người bên trong.

- A, A Thành……,anh, anh nhẹ thôi, người ta sợ đau.

- Bảo bối, em không biết em bây giờ có nhiều mê người.

Khóe mắt Triệu Dung Dung phiếm hồng, một bộ dạng kiều mị như sắp khóc. 

- Anh chỉ biết ngoài miệng lừa em, còn không phải cùng Hân Hân đính hôn, bản thân người ta đều đem cho anh, anh lại khi dễ người ta, anh xấu lắm!

- Tâm can của anh, anh thề anh không thích Hàn Thư Hân, cùng cô ta đính hôn chỉ là vì cổ phần trên tay mẹ cô ta. Em yên tâm, chờ anh đem cổ phần nhà cô ta lấy được đến tay, anh sẽ ném cô ta đi, cưới em thật tốt được không?

- Anh sẽ không lại lừa gạt người ta đi, người ta đã là người của anh, anh phải chịu trách nhiệm với em.

- Yên tâm đi bảo bối, anh yêu em!

Haha, có cái video này, xem Lưu Duệ Thành còn mơ tưởng như thế nào.

Hàn Thư Hân đem này video gửi cho mẹ kèm theo một câu: 

- Con không cần hàng đã xài rồi, con muốn từ hôn.

Sau đó lại gửi một cái biểu tượng làm mặt khóc.

Sau khi gửi đoạn video cô đi ra khỏi cửa hàng, còn hướng về phía nữ nhân viên cửa hàng nhíu mày, giơ giơ video trong tay.

- Video rất hài lòng.

Trong phòng thử đồ đôi uyên ương còn đang tiếp tục triền miên, lúc này, bọn họ cũng không biết, bọn họ rất nhanh sẽ ở trên mạng internet “nổi tiếng”. Nữ nhân viên cửa hàng thấy Hàn Thư Hân rời đi, mới dám đi ra từ phía sau quầy, cô ta đỏ mặt nhìn về phía phòng thử đồ, cắn răng gõ cửa.

- Lưu thiếu, vừa mới. . .

- Cút, đừng quấy lão tử làm việc!

Nữ nhân viên cửa hàng: ……

Mặt xám xịt bỏ chạy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play