Hàn Thư Hân vừa định đi xuống phòng bếp, đem đồ trong tủ lạnh thu vào trong không gian.
Vừa đứng lên, một trận choáng váng ập tới, không thể không trở về giường nằm. Không biết có phải bởi vì linh hồn của cô cùng cơ thể này không thể dung hợp hay không, cho nên mới sẽ xuất hiện loại phản ứng bài xích này.
Giữa trưa Hàn Thư Hân định ăn cơm hộp, trong đầu cô xuất hiện những món ngon ở trong cửa hàng nên đặt rất nhiều mỗi loại 100 phần. Cửa tiệm khó có ngày gặp được đơn lớn, vui vẻ làm tốt cơm hộp, phái nhân viên giao lại đây, cửa nhà Hàn gia giao hàng xếp thành một hàng dài.
Ba giờ chiều, bà Yên trở lại Hàn gia, không kịp đổi giày, đi thẳng đến phòng ngủ của Hàn Thư Hân.
Khi nhìn thấy mẹ mình, nháy mắt cô cảm thấy trái tim đập nhanh như sắp bay ra khỏi lồng ngực, trong lòng lộ ra một tia vui vẻ, muốn khắc chế lại nhưng khắc chế không nổi, cô biết, đây là cảm giác của nguyên thân đối với mẹ.
- Mẹ, người đã trở về?
Hàn Thư Hân muốn đứng dậy, lại bị mẹ ấn trở về trên giường.
- Nhanh nằm xuống, trên đầu như thế nào lại có vết thương? Có nghiêm trọng không, bác sĩ nói như thế nào?
Mẹ đau lòng, mắt đỏ cả lên, đều là cô không tốt, cô khiến cho mẹ không an tâm.
- Mẹ, người đừng khóc, con không có chuyện gì, bác sĩ nói chỉ là chấn động nhỏ tới não, nằm mấy ngày là tốt.
- Đều đã chấn động não, như thế nào là không có việc gì. Có đau hay không, Nữu Nữu sợ đau nhất.
- Con thật sự không có việc gì, nếu mà đau, con đã sớm ôm mẹ khóc.
Lời này không giả, nguyên thân giống như cô, đều là cái bao yếu ớt, ngã một chút, đập vào đâu liền xước da, ủy khuất nửa ngày. Cô thật sự không cảm thấy đau, chính là đầu thi thoảng choáng váng lợi hại, cảm giác cả người không có sức, cầm đũa cũng tốn sức.
Mẹ đã lâu không được nghe cô làm nũng, trong lòng vừa vui sướng lại xót xa, bà đã ba năm không thấy khuê nữ làm nũng, thật hoài niệm!
- Không có việc gì là tốt, con hù chết mẹ rồi, về sau phải chú ý an toàn.
Mẹ sờ mái tóc mềm mại của cô, thật tốt, con gái cuối cùng qua thời kỳ phản nghịch, lại trở về bộ dạng nhu nhuận trước kia.
- Đúng rồi, con còn chưa nói cho mẹ biết, con bị thương là thế nào?
Nhắc tới ngọn nguồn của vấn đề, Hàn Thư Hân chau mày, tức giận đánh đánh chăn,
- Mẹ, người khẳng định không tin, con đã chết qua một lần.
Hàn Thư Hân không đợi mẹ trả lời, nửa thật nửa giả nói chính mình ngày hôm qua khổ như thế nào. Trước là nói phát hiện Lưu Duệ Thành cùng Triệu Dung Dung yêu đương vụng trộm bị cô bắt gian, Lưu Duệ Thành thẹn quá thành giận đem cô đẩy xuống cầu thang.
Sau đó cô nằm mơ thấy một giấc mơ đáng sợ, trong mơ cô phát hiện mình bắt được Lưu Duệ Thành cùng Triệu Dung Dung yêu đương vụng trộm, sau đó phải vào bệnh viện, sau đó không đến một tháng mạt thế tới.
Triệu Dung Dung thức tỉnh dị năng hệ chữa trị, hơn nữa có thể cảm nhận được bảo vật, cô ta nói vòng tay phỉ thuý Yên gia chính là đại bảo bối.
Triệu Dung Dung đứng sau sai khiến Lưu Duệ Thành cướp đi vòng tay của cô, sau đó Triệu Dung Dung dựa vào vòng tay "thức tỉnh" dị năng không gian. Rồi tiếp đó bọn họ gặp phải tang thi, Lưu Duệ Thành vì cứu Triệu Dung Dung, đẩy cô vào đống tang thi.
Sau đó cô thức dậy cảm thấy giấc mơ quá mức chân thật, vì thế tìm vòng tay phỉ thuý thử, quả nhiên phát hiện vòng tay trong có không gian. Hiện tại cái vòng tay này đã nhận cô làm chủ, sau khi nhận chủ bên hông cô xuất hiện ba cánh hoa sen.
Cô sợ mẹ mình không tin, cố ý lấy gối đầu cùng chăn làm ví dụ, trong chốc lát biến mất trong chốc lát xuất hiện, lặp lại ba lần, thẳng đến khi hoa mắt choáng váng ập tới mới dừng lại.
Mẹ cô vẫn kiên nhẫn nghe, thần sắc trên mặt lần nữa biến hóa, bà nghe được chuyện Lưu Duệ Thành vì người con gái khác đẩy khuê nữ của bà ngã từ cầu thang xuống, phút chốc trong mắt bà toàn là sự tức giận.
Khí chất dịu dàng đột nhiên biến đổi, giống như đổi một người, mặt mày sắc bén, bộ dạng của nữ tinh anh. Chờ bà xem xong khuê nữ biểu diễn gối cùng chăn đột nhiên biến mất lại xuất hiện, bà trầm mặc.
Hàn Thư Hân trong lòng thấp thỏm, không biết mẹ có tin cô lời nói hay không? Hoặc là có thể bà trách cô chiếm đoạt vòng ngọc không gian của Yên gia. Bà trầm mặc chừng một phút đồng hồ, sau đó nghiêm túc mở miệng,
- Khoảng cách mạt thế còn có mấy ngày?
- Còn có 28 ngày.
- Được, mẹ đã biết.
Thanh âm bà mang theo sự mệt mỏi, lại xoa đầu Hàn Thư Hân, giọng nói nhẹ nhàng không còn nghiêm túc như nãy.
- Vòng tay này ngoại trừ mẹ không cần nói với bất kì ai, hiểu chưa? Ba của con, trước cũng không cần nói.
- Vâng. mẹ không trách con chiếm tiện nghi của mẹ cùng Yên gia sao?
- Vòng tay mẹ đã đưa cho con, chính là của con. Hân Hân còn muốn cùng mẹ phân rõ ràng như thế sao?
- Không có, con chính là sợ người mất hứng.
Hàn Thư Hân nhỏ giọng nói, cô không nghĩ mẹ vậy mà không hề khúc mắc.
- Hân Hân không biết, mẹ rất vui, Hân Hân của mẹ trưởng thành rồi, không cùng mẹ giận dỗi.
- Mẹ, trước kia là con không đúng, chết qua một lần con mới hối hận trước kia đối với người như vậy, không, nói đúng hơn là ông trời thương con, lúc này mới báo mộng trước cho con, giúp con có cơ hội sống để xin lỗi người.
Bà nở nụ cười xót xa.
- Nữu Nữu nhà ta phải chịu khổ, trong mộng khẳng định sống không dễ dàng. Yên tâm, mẹ nhất định sẽ không để con lại bị thương tổn.
Nói không xúc động là giả, bà thật sự rất yêu nguyên chủ, cô đều ăn dấm chua.
- Ngoan, con nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện khác giao cho mẹ là được.
- Vâng.
Sau khi bà ra khỏi phòng, ôn nhu trên mặt nháy mắt không còn, dám tổn thương đến Hân Hân của bà, bà sẽ không để cho hai người kia dễ chịu. Bà trở lại phòng ngủ của mình, bấm gọi một số điện thoại.
******
Tỉnh lại lần nữa đã là chạng vạng chiều. Hàn Thư Hân tắm nước nóng, đứng trước gương, nhìn chằm chằm gương mặt này cùng chính mình bảy phần tương tự, khuôn mặt nhỏ nhắn, mũi cao, mắt to tròn. Cô cuối cùng cũng cùng khối thân thể này dung hợp càng ngày càng tốt, thân thể cử động đã không còn khó khăn.
Cô mơ hồ biết mình vì cái gì mình lại tới nơi này. Tắm rửa xong, xuống lầu dạo qua một vòng, không nhìn thấy mẹ mình, chỉ có bảo mẫu trong nhà là Lưu tỷ. Lưu tỷ nói mẹ cô đã ra cửa, phân phó chị ấy chuẩn bị cho Hàn Thư Hân bữa tối thanh đạm.
Hàn Thư Hân không yên lòng ăn một bát cháo, kêu Lưu tỷ cùng cô về phòng thu thập túi xách, trang sức của nguyên chủ. Không thu thập không biết, mẹ đối với cô cực kì tốt, các loại túi xách phiên bản giới hạn, còn trang sức có chừng tám vali hành lý.
Mấy thứ này ở mạt thế đều không thể sử dụng đến, sớm đổi thành tiền mặt, còn có thể mua nhiều vật tư dự trữ. Nói là làm, Hàn Thư Hân nhờ Lưu tỷ hỗ trợ đem vali hành lý chuyển lên xe, bảo tài xế đưa các cô đi tới toà nhà cao cấp nhất A thị.
Bên trong đều là các loại đồ mà những phú bà nhà giàu hay mua. Hàn Thư Hân là khách quen nơi này, cô trực tiếp tới tầng cao nhất, gọi quản lí tới, kiểm kê đồ của cô, không chút do dự bán đi.
Toàn bộ túi xách cùng trang sức tổng cộng bán được 1200 vạn. Quản lý do dự nhìn nhìn trang sức quý giá, nhưng anh ta không có quyền hạn mua những thứ này vì những thứ này là trang sức đắt tiền nhất.
Anh ta cười thiện chí mở miệng.
- Hân Hân tiểu thư, cô xem đây đều là trang sức quá trân quý, tôi không có quyền hạn mua mấy thứ này…
Hàn Thư Hân không thèm để ý khoát tay, người quản lý này nói không sai, cho giá đó cũng là công đạo, cô sẽ không làm khó anh ta.
- Không có việc gì, tôi mang những thứ này về trước. À gần đây có hội đấu giá nào không?
Nguyên chủ đối với vấn đề này không quá để bụng, cho nên rất ít khi tham gia đấu giá hội.