Triệu Dung Dung cùng Lưu Duệ Thành không thể tin được Hàn Thư Hân sẽ đồng ý giải trừ hôn ước, dù sao nguyên chủ quá yêu Lưu Duệ Thành. 

Từ tình yêu đến lợi ích như đồng hồ hàng hiệu, giày bóng rổ bản giới hạng, chỉ cần thứ Lưu Duệ Thành muốn, Hàn Thư Hân đều mua và đưa cho không chút do dự.

Nhất là sau khi đính hôn, Hàn Thư Hân dùng hết toàn bộ tích góp của mình mua một chiếc siêu xe cho Lưu Duệ Thành, thậm chí thiếu chút nữa bán đi vòng phỉ thúy mà bà Yên tặng cho cô. May nhờ sự khuyên bảo của nữ chính Triệu Dung Dung, cô mới giữ lại vòng tay phỉ thúy.

Không biết Triệu Dung Dung từ sớm đã đánh chủ ý lên vòng tay phỉ thúy, tóm lại lúc này, nhất định không cho cô ta được lợi.

- Cô nói cái gì?

Lưu Duệ Thành thẹn quá thành giận,  

- Đừng tưởng rằng như vậy có thể khiến tôi chú ý, tôi nói cho cô biết, trên đời này cho dù con gái chết sạch, tôi cũng sẽ không coi trọng người như cô.

- Ha ha.

Hàn Thư Hân cười lạnh một tiếng, cố gắng ngồi dậy.

- Trước kia là tôi mắt mù mới có thể coi trọng loại người như anh. Nhờ anh ban tặng khiến tôi té ngã, hiện tại mắt sáng tâm rõ được chưa!

- Đúng rồi, anh cùng người yêu tâm can bảo bối của anh thật là trời sinh một cặp, chúc hai ngươi sớm ngày tu thành chính quả! 

- Được, rất tốt, từ nay về sau cô có quỳ xuống cầu xin, tôi cũng sẽ không liếc nhìn cô một cái.

Trước kia đều là Hàn Thư Hân nịnh bợ lấy lòng Lưu Duệ Thành, anh ta cho cô sắc mặt tốt, cô có thể vui vẻ cả tháng, Lưu Duệ Thành ở cùng Hàn Thư Hân, chưa từng có phải chịu qua giọng điệu này, hừ, đừng tưởng như vậy có thể gợi ra hứng thú của anh ta.

- Dung Dung, chúng ta đi! 

- A Thành, chúng ta như thế nào có thể để Hân Hân một mình ở đây?

Một tia đắc ý trong mắt Triệu Dung Dung chợt lóe lên, rất nhanh đã trở lại dáng vẻ trà xanh kỹ nữ, ở trước mặt Lưu Duệ Thành giả vờ lương thiện.

- Đừng quan tâm tiện nhân này, chúng ta đi!

- Tiện nhân là nói anh sao?

Sĩ diện có thể nhịn, thì cái gì mới không nhịn, dám mắng cô là tiện nhân, nếu không phải cô cùng cơ thể này vẫn chưa có hoàn toàn dung hợp, cô nhất định nhảy dựng lên mắng mười tám đời tổ tông nhà anh ta.

- Tiện nhân là mắng tôi sao!

- Hừ, biết thì tốt!

Lưu Duệ Thành phát hiện mình bị Hàn Thư Hân kích thích, trên trán nổi đầy gân xanh, Hàn Thư Hân kinh sợ vội vàng xoay người nằm xuống. Đậu má, chờ thân thể cô nãi nãi tốt hơn, nhất định sẽ cho Lưu Duệ Thành vào bao tải, ra sức đánh một trận. 

Sau khi hai người đó rời đi, Hàn Thư Hân hít một hơi thật sâu, lục lọi trong túi xách lấy ra di động, đưa Lưu Duệ Thành vào danh sách đen, sau đó nhanh chóng sửa lại mật khẩu, lúc này mới bấm gọi điện thoại cho mẹ mình.

- Mẹ, con nhớ người, mẹ ở đâu?

Nguyên chủ Hàn Thư Hân chưa từng quan tâm mẹ ở nơi nào, chỉ có lúc đòi tiền mới nghĩ tới việc nhắn tin Wechat cho mẹ. Điện thoại được điện thoại, bà rõ ràng sửng sốt một chút. 

- Hân Hân?

Hàn Thư Hân cách điện thoại đều có thể nghe ra giọng nói dịu dàng của bà, giọng nói của cô kích động cùng không thể tin.

Cô thở dài

- Mẹ, người ở đâu? Con nhớ người.

- Bảo bối, mẹ đang đi công tác ở H thị, con có phải hay không thiếu có tiền, muốn bao nhiêu, mẹ chuyển cho con.

Hàn Thư Hân:……

- Mẹ, con đang ở bệnh viện, bây giờ chuẩn bị về nhà, người có thể mau chóng trở về xem con như thế nào?

- Con nơi nào không thoải mái, như thế nào ở bệnh viện?

- Trong điện thoại nói không rõ được, chờ người trở về rồi nói sau.

- Được được, ngày mai mẹ về luôn, không, mẹ hôm nay trở về luôn, lập tức về.

Hàn Thư Hân tắt điện thoại của bà, lập tức gọi điện cho tài xế ở nhà, lúc này cô mới từ trên giường đi xuống để về nhà.

- Nha, tiểu thư Hân Hân như thế nào bị thương?

Vương thúc đem xe dừng ở cửa bệnh viện, nhìn đến Hàn Thư Hân từng bước lắc lư đi ra, trên trán lại quấn vải, lập tức hoảng sợ, vội vàng đỡ Hàn Thư Hân lên xe.

- Cô bị thương sao, tôi phải nói với phu nhân một tiếng mới được.

Vương thúc dừng một lát, quan sát sắc mặt Hàn Thư Hân, thấy mặt cô trắng bệch, khuôn mặt nhỏ nhắn không có lộ ra sự khó chịu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, do dự mở miệng.

- Phu nhân trong lòng vẫn luôn mong nhớ cô, cô đừng làm phu nhân tức giận.

- Yên tâm đi, Vương thúc, về sau sẽ không.

Cô nếu đã chiếm lấy cơ thể của nguyên chủ nhất định sẽ hiếu kính mẹ.

- Tốt tốt, tiểu thư suy nghĩ như vậy rất tốt, khi còn nhỏ cô thích nhất thân cận với phu nhân, trong chốc lát không thấy phu nhân, cô không nhịn được khóc to tìm người…

Vương thúc một bên vừa lái xe một bên vừa liên miên lải nhải, Hàn Thư Hân từ từ nhắm hai mắt chợp mắt, thi thoảng phụ họa hai tiếng, hai người rất nhanh trở về Hàn gia. 

Hàn gia nằm ở Tây Giao A Thị, một căn chung cư ở đây có diện tích hơn ba trăm mét vuông, nơi này không phải minh tinh chính là người giàu có, an ninh rất tốt. 

Vừa vào cửa, Hàn Thư Hân ngồi ở chỗ hành lang gần cửa ra vào đổi giày, thay dép lê, đỡ tường lên lầu hai, đi thẳng đến phòng ngủ của mình. Vừa vào phòng ngủ, cô tìm kiếm một hồi, rốt cuộc ở trong góc tủ quần áo góc tìm được hộp gấm nhung tơ. Nguyên chủ không thích vòng tay phỉ thúy, cảm thấy đeo vòng tay phỉ thúy thích hợp với mấy phu nhân hơn. 

Vòng tay phỉ thúy toàn thân mang một màu xanh ngọc bích, Những người chơi phỉ thúy đều biết đây là đỉnh cấp ngọc lục bảo, là vua của loại phỉ thúy, nghĩ đến nguyên chủ không biết xem hàng, Hàn Thư Hân bĩu môi, không chút do dự cầm lấy vòng tay đeo lên tay. 

Quả nhiên không phải giả, đây chính là đồ vật tượng trưng cho thân phận cùng sự giàu có phú quý, đã cho cô thì cô sẽ không bán.

Hàn Thư Hân đeo vòng tay thưởng thức một lúc, mới cầm lấy dao gọt trái cây, vừa nhắm mắt vừa nghĩ, cắt một đường ở cổ tay mình để máu chảy ra, sau đó chảy vào trong vòng. 

Đợi mấy phút, máu hoàn toàn hoà vào trong vòng phỉ thuý, nhưng không thấy không gian xuất hiện như tưởng tượng, Hàn Thư Hân không thể tin, lấy nhiều máu hơn máu nhỏ xuống vòng tay.

Lúc này đây mắt cô nhìn chằm chằm vòng tay, vui mừng phát hiện, vòng tay trong xuất hiện một vòng tơ máu màu hồng, vì nhỏ nhiều máu nên sợi tơ hồng máu tràn ngập toàn bộ hoa văn trong vòng tay, ngay sau đó lại biến mất không thấy.

- Như thế nào sẽ……Như vậy? 

Lời còn chưa nói hết, cô cảm thấy hoàn cảnh xung quanh thoáng chốc biến hóa, người đã xuất hiện ở trong một  không gian xa lạ. Hàn Thư Hân phảng phất đặt mình ở trong một thế giới u ám, mặc kệ chạy đi đâu đều là một mảnh sương mù, tuy rằng rất lớn, nhưng là bốn phía không có gì cả yên tĩnh đến đáng sợ. 

Thoắt một cái, người đã ra khỏi không gian. Hàn Thư Hân ngu ngơ một lát, nhịn không được rùng mình một cái, hoàn cảnh bên trong quá áp lực, cô không nghĩ sẽ tiến vào lần thứ hai. Trong sách chỉ viết đến nữ chính đoạt được không gian lưu trữ, có thể chứa vật tư không giới hạn, không có viết rõ không gian bên trong là bộ dạng gì.

Thì ra bên trong lại có dáng vẻ quỷ dị như vậy. Không có nhà cửa, linh tuyền, thực vật, mặt đất không có một ngọn cỏ, có vẻ cũng không thể làm ruộng, đây là mượn tay người khác cướp đi? Nhưng mà có thể chứa vật tư đã là bảo bối hiếm có rồi, cô phải biết đủ! 

Cô bắt đầu ném thử đem dao gọt trái cây vào trong không gian, thử hai lần, dao gọt trái cây trong tay quả nhiên biến mất, Hàn Thư Hân nhắm mắt lại, tinh tế cảm thụ, phát hiện trong không gian có thêm một con dao gọt hoa quả.

Không nên hỏi vì sao có thể cảm giác được, chính là trực giác, có lẽ chính là bởi vì cô cùng vòng tay đã thành lập liên hệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play