Bảy giờ sáng, mẹ cô gọi điện thoại đến. Mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua, Hàn Thư Hân lập tức tinh thần phấn chấn, nghe điện thoại.

- Hân Hân, con dậy chưa?

- Rồi ạ, tối qua con muốn gọi điện thoại cho mẹ nhưng đã muộn, sợ quấy rầy mẹ, cho nên con không gọi.

- Hôm nay anh Yên Tuân mang con đi thu thập vật tư, vừa lúc chuông báo của con đặt lúc 7h cũng kêu.

Bà trầm mặc chớp mắt một cái.

- Con không trách mẹ, đem chuyện này nói cho người Yên gia biết sao?

- Mẹ của con ơi, mẹ nghĩ gì thế? Mẹ cũng không trách con chiếm vòng tay phỉ thúy, chỉ cần mẹ bình an, con cảm thấy vui vẻ!

Trong lòng bà rất cảm động, hai mắt đỏ lên bà đúng là đã già rồi, động một chút là rơi nước mắt.

- Vậy được rồi, Yên Tuân là người có năng lực, nó sẽ bảo vệ con tốt, nhưng con cũng phải chú ý an toàn, vô luận khi nào, phải bảo vệ bản thân mình trước.

- Vâng ạ.

Cúp điện thoại, bà ngây người một lúc, trong phòng bệnh, người đàn ông tỉnh lại cũng không phát hiện, thấy hốc mắt bà đỏ lên, người đàn ông nói với giọng khàn khàn.

- Hân Hân đã trưởng thành rồi, người nên cao hứng mới đúng.

Bà lắc đầu, bà ngược lại hy vọng Hân Hân vĩnh viễn có thể như một đứa trẻ vô ưu vô lo, mà không phải bị bắt trưởng thành.

- Đại tiểu thư, tôi không thể đem thứ người muốn mang về.

Yên Dư Sinh vẻ mặt hổ thẹn. Là ông ấy sơ ý, hại đại tiểu thư tổn thất một số tiền lớn, vật tư tới tay lại bị cướp mất. Bà khoát tay, không mấy để ý chỉ cần người không có việc gì là tốt. 

Từ lúc rời khỏi Yên gia, đã nhiều năm chưa từng tiếp xúc mấy thứ này, đột nhiên bị đạn bắn vào chân, khẳng định sẽ khiến nhóm người nào đó nhớ thương.

- Chuyện vũ khí, sẽ có người nghĩ biện pháp. Anh dưỡng thương cho tốt, chờ vết thương hồi phục, chúng ta quay về Yên gia.

Yên Dư Sinh ngây cả người, môi run nhè nhẹ.

- Người quyết định?

Ông ấy biết rõ bà là người dám làm dám chịu, vẫn là nhịn không được xác nhận lại.

- Đúng vậy!

Yên Dư Sinh nhắm mắt lại, mí mắt rung rung lợi hại, đại tiểu thư phải về nhà, như vậy Yên lão gia tử ở dưới đó biết được, chắc hẳn cao hứng lắm.

Cúp điện thoại, Hàn Thư Hân nhanh chóng đứng dậy, chạy vào phòng tắm, tắm rửa một cái, không hổ là phòng bệnh VIP, chính là nice. Hai phòng ngủ một phòng khách, phòng tắm, ban công lớn, cái gì cần có đều có.

Nhìn mình trong gương, cô tinh tế đánh giá bản thân, cô kinh ngạc phát hiện, hiện tại gương mặt này cùng dung mạo nguyên bản của cô đã có chín phần tương tự. Không bao lâu nữa, cô có thể triệt để dung hòa vào khối thân thể này.

Sửa soạn xong, Hàn Thư Hân lại vào không gian, tối qua cô đem máu nhỏ vào đôi khuyên tai phỉ thúy nhận chủ, lại không có xuất hiện bất kỳ phản ứng. Lúc ấy còn tiếc hận nửa ngày, suy nghĩ không biết khuyên tai có thể dung hợp với vòng tay không gian được không.

Trong không gian nguyên bản, toàn bộ sương mù biến mất không thấy, tầm nhìn trở nên rộng hơn, tuy rằng vẫn là âm u yên tĩnh, lại có dáng vẻ có sự sống. 

Nếu vòng tay phỉ thúy có thể thăng cấp, thừa dịp trước khi mạt thế đến, mua nhiều trang sức phỉ thúy, nói không chừng có thể thấy được vòng tay lại tinh lọc bảo bối.

Ra khỏi phòng tắm cô đi vào phòng khách, đã thấy Yên Tuân ngồi ở trước bàn ăn, trên bàn cơm đã bày xong rất nhiều đồ ăn, thơm ngào ngạt.

- Em còn thời gian 20 phút ăn điểm tâm.

Yên Tuân nâng cổ tay nhìn đồng hồ, lại nhìn Hàn Thư Hân một cái. Ăn no mới có sức lực làm việc không phải sao!

Hàn Thư Hân cũng không khách khí, tự mình bưng một bát cháo thịt nạc trứng muối, đôi mắt nheo lại, ăn ngon!

- Anh mua điểm tâm ở đâu vậy, ăn quá ngon!

- Đầu bếp chính ở Tinh Môn làm.

Dừng một chút nói tiếp.

- Tôi có cổ phần ở Tinh Môn, xem như một trong số ông chủ.

- Wow!

Tinh Môn là nhà hàng cao nhất Kinh Đô thậm chí cả nước, tổng thống nước ngoài tới thăm đều đến đây ở trong này ăn cơm.

- Mạo muội hỏi một câu, anh họ, anh có bao nhiêu tài sản trong tay vậy?

- Như thế nào cũng có mấy ngàn tỷ đi! 

Ai biết Yên Tuân nước chảy mây trôi ném ra một câu.

- Biết Z quốc có câu bốn vạn tỷ người không?

- Biết?

Bốn vạn tỷ…

Hàn Thư Hân:….

- Kia bao nhiêu cái nhà xưởng mới chứa đủ?

Hàn Thư Hân yên lặng ở trong lòng tính toán, kế tiếp lại bị Yên Tuân lời nói làm kinh ngạc không thôi.

- Nhà xưởng lớn một chút, một cái là đủ!

Anh nói nhà xưởng lớn như thế nào?

Hàn Thư Hân trong lòng nhịn không được chửi bậy. Bốn vạn tỷ nhân dân tệ mà để cùng một chỗ, ước chừng 9600 vạn mét vuông...Mẹ kiếp, cô cả hai đời cộng lại đều chưa thấy qua nhiều tiền như vậy?

Chính mình có một hai tỷ trong tay đã cảm thấy hào hứng, vui sướng không thooi, không nghĩ tới hôm nay nhìn thấy cấp bậc lão đại càng cao!

Không ghen tị không ghen tị, Hàn Thư Hân hít thở đều để ổn định bản thân, dù sao qua một tuần nữa, nhân dân tệ liền thành giấy loại, lấy để đốt lửa, còn ghét bỏ mùi của tiền.

- Biểu tình đó của em là sao?

Yên Tuân thấy vẻ mặt Hàn Thư Hân hâm mộ ghen tị cộng thêm biểu tình tiếc hận, cảm thấy buồn cười.

- Thừa dịp hiện tại muốn mua gì, cứ mở miệng.

Hàn Thư Hân giận dữ nghiến răng nghiến lợi.

- Em muốn đem tất cả phỉ thúy trên thế giới đều mua.

Cô cũng không khách khí, lão đại không có nơi tiêu tiền, cô cố mà làm giúp anh tiêu tiền một chút.

- Tôi đã ra thông báo thu mua phỉ thúy giá cao, hơn nữa đã có người mang đến, đợi lúc nữa mang em đi thu.

Lão đại không hổ là lão đại, làm việc chính là nhanh chóng, dứt khoát! Hàn Thư Hân nhanh chóng đem điểm tâm ăn xong, lại nói cho mẹ cô biết, lúc này mới theo Yên Tuân đi ra ngoài.

Bây giờ đang là cuối tháng 7. Mới ra cửa, ánh nắng mặt trời chiếu toàn thân, bỏ trứng gà trên mặt đất đều có thể rán chín. Không khí vừa buồn chán vừa nóng nực,

Hàn Thư Hân thở dài, ỉu xìu đi sau lưng Yên Tuân, cô quên mang dù !

Lên xe, Hàn Thư Hân mới cảm giác được chính mình như được sống lại, còn có một ly cà phê đá, vậy thì không thể tốt hơn. Yên Tuân mang cô tới chân núi Kinh Đô tỉnh H, nhiệt độ trên núi cao hơn nhiều, hai người đi gần hai tiếng, mới đến nơi dự trữ vật tư.

Chủ yếu là do Hàn Thư Hân là tiểu thư được chiều, thể lực chống đỡ hết nổi, đi được một lúc lại đòi dừng lại nghỉ một chút. Nếu không phải Yên Tuân nhìn không vừa mắt, lôi kéo cô lên núi, cô đều muốn bỏ gánh không làm. 

Đến nơi, Hàn Thư Hân bỏ tay Yên Tuân ra, tìm một tảng đá đặt mông ngồi xuống, thở hổn hển.

- Lần sau lên trên núi, nhớ thuê một chiếc phi cơ trực thăng, thân thể em yếu, leo không được!

Yên Tuân: ..…

 - Máy bay tư nhân đều đang làm nhiệm vụ.

Anh vuốt ve đầu ngón tay, mặt trên còn lưu lại cảm giác mềm mại, không nghĩ đến cơ thể Hàn Thư Hân kém như vậy, về sau theo anh, cơ thể này như thế nào có thể chịu được. Trở về muốn an bài thượng huấn luyện cho cô. 

- Còn đi được không?

Hàn Thư Hân giống như buộc tạ ở cổ chân, lắc đầu.

Yên Tuân hơi nhíu mày, đứng ở bên người cô, ngăn cản độc hại của mặt trời, thẳng đến khi cô hít thở đều, lại bất động thanh sắc dắt tay cô, giọng nhàn nhạt mở miệng: 

- Trở về phải an bài huấn luyện cho em, em quá yếu.

Hàn Thư Hân: …….

Hai người lại đi đường vòng vào khe núi, Hàn Thư Hân nhìn sắp ngốc, vốn cảm thấy mẹ mình chuẩn bị đồ vật ở mọi mặt đã đủ, cùng Yên Tuân so sánh, ha ha! 

- Lão đại, anh nhanh đánh em một cái, xem em có phải đang nằm mơ không?

……

Yên Tuân nhìn biểu tình trên khuôn mặt Hàn Thư Hân không thể tin, khóe miệng có chút câu lên. 

- Đây chỉ là một phần nhỏ vật tư, lớn hơn còn ở phía sau.

……

Hàn Thư Hân quyết định, muốn ôm đùi vàng của Yên Tuân!

Hít sâu một hơi, ý niệm khẽ động, đồ vật quanh thân trong phạm vi một ngàn mét đều thu vào không gian, nhìn xem chỉ thiếu đi có 30 phần vật tư, Hàn Thư Hân lần đầu tiên cảm giác được người làm công thật khổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play