Nghe được một tiếng anh họ này, lông mày Yên Tuân có chút nhăn lại, ngày đó cô gái nhỏ không ngoan, ôm anh sờ loạn, ngẩng mặt nhỏ nói sẽ phụ trách với anh?

Như thế nhanh như vậy không nhớ rõ?

Hừ, tiểu lừa đảo!

Yên Tuân từ chối cho ý kiến ừ một tiếng, lập tức ưu nhã đứng dậy, cầm lấy hộp quà trên bàn trà đưa cho Hàn Thư Hân.

Hàn Thư Hân có chút buồn bực, vừa gặp mặt đã đưa lễ gặp mặt cho cô, gia chủ Yên gia là người dễ nói chuyện như vậy sao?

Nhìn chăm chú người đàn ông, mở hộp quà ra, bên trong rõ ràng là đôi khuyên tai phỉ thúy tối qua.

……

Quả nhiên, cô suy nghĩ nhiều. Nhưng cô vẫn muốn nói cám ơn, quà nhiều thì người không trách!

- Cám ơn.

Hàn Thư Hân bĩu môi, thuận miệng nói cảm ơn. Cầm lấy đôi khuyên tai phỉ thúy, hai mắt Hàn Thư Hân sáng lên.

Cô có thể cảm nhận được, đôi khuyên tai phỉ thúy cùng vòng tay phỉ thúy vòng tay giống nhau đều là bảo bối, có vẻ giữa hai món đồ còn có nào đó liên hệ.

- Tối nay em sẽ bảo Yên...., mẹ em đem tiền qua cho anh.

Nhìn thấy vui sướng trong mắt Hàn Thư Hân, Yên Tuân nhíu mày, khóe môi có chút câu lên, ngón tay thon dài gõ vào trên bàn trà.

- Tặng em!

Không hổ là gia chủ Yên gia, ra tay chính rất hào phóng, cái này là quà gặp mặt anh họ tặng cô.

- Cám ơn anh họ!

Một tiếng anh họ này gọi muốn bao nhiêu chân thành có bấy nhiêu! Tiếng gõ trên bàn trà hơi ngừng lại, dường như vừa nãy không có gõ, đứng lên.

Hàn Thư Hân trong lòng lộp bộp một tiếng, có vẻ người đàn ông này không thích cô gọi anh ta là anh họ, đoán chừng là chướng mắt cô chỉ là con nuôi cùng Yên gia không có nửa điểm quan hệ máu mủ.

Vẫn là con gái nuôi của Yên gia!

Nghĩ đến đây, tâm tư Hàn Thư Hân gặp may cũng nhạt hai phần. Không thích thì không thích, cô cũng không phải nhân dân tệ, ai cũng thích, dù sao cô có mẹ là đủ rồi.

Ôm không được đùi lớn, vậy thì không ngừng vươn lên, ăn mặc không lo, so với đa số người đã rất tốt !

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Hàn Thư Hân cũng mặc kệ Yên Tuân có phải hay không đang nhìn cô. Tự mình đem vòng cổ kim cương trên cổ lấy xuống, đem đôi khuyên tai xuyên vào vòng cổ, sau đó lần nữa đeo lên.

Đeo xong vòng cổ, thở ra một hơi, bảo bối đến tay cô, chờ người đi rồi, lại nhỏ máu nhận chủ, xem có cái kỳ tích gì không.

- Xin hỏi, anh cầm di động của em sao? Em muốn gọi điện thoại cho người nhà.

Hàn Thư Hân nhìn đồng hồ, đã rất lâu, mẹ cô không nhận được tin tức của cô, khẳng định sẽ rất lo lắng.

- Tôi đã thông báo cho cô cô!

Yên Tuân cúi xuống, ánh mắt nhìn thấy cổ thon dài trắng noãn của Hàn Thư Hân.

- Cô bảo, để em ở bên cạnh tôi mấy ngày.

Hàn Thư Hân ngẩn người, vẻ mặt không tín nhiệm

- Anh gạt em, mẹ em sẽ không yên lòng đem em phó thác cho bất cứ ai!

Cố ý tăng thêm hai chữ bất cứ, Yên Tuân đối với cô mà nói, cũng chỉ là người xa la cứu cô một lần. Lại nói, mẹ cô cùng Yên gia đã nhiều năm chưa liên hệ, như thế nào hiện tại đột nhiên đem cô giao cho Yên Tuân.

Yên Tuân khẽ cười một tiếng, cũng không tức giận.

- Cô cô nuôi con gái rất tốt!

…..

Bây giờ là lúc để khen cô sao?

Người này đến cùng muốn làm gì?

Yên Tuân nhìn ra đáy mắt đề phòng của Hàn Thư Hân, không quan tâm, ngồi tựa trên sô pha, châm điếu thuốc.

- Bệnh nhân không thể ngửi mùi thuốc lá.

Dừng một chút lại nói thêm một câu, 

- Hút thuốc có hại cho sức khỏe, khói khói thuốc lá càng có hại cho sức khỏe!

Còn chưa là người của anh mà dám quản chuyện của anh, có phải nên biểu hiện hung ác một chút hay không, trong đầu Yên Tuân nhanh chóng tự hỏi.

Có thể nhìn khuôn mặt xinh đẹp, nhỏ nhắn của Hàn Thư Hân, anh phát hiện mình vậy mà không nghĩ hung ác với cô.

Yên Tuân dập tắt thuốc lá trong tay, tươi cười có chút bất đắc dĩ.

- Còn có mấy ngày?

Không đầu không đuôi hỏi cô một câu, làm Hàn Thư Hân hoang mang, cái gì còn có mấy ngày? Chẳng lẽ muốn hỏi mình ở bên cạnh anh ta đợi mấy ngày, như vậy sao được, mạt thế sắp đến.

- Không biết anh đang nói cái gì, e, rất mệt, anh cũng nên trở về nghỉ ngơi đi.

Chờ người đàn ông đi rời khỏi phòng, cô cũng muốn mau rời khỏi bệnh viện. Dù sao, sau khi mạt thế bùng nổ, bệnh viện, trường học, công ty, nhà máy đều là những nơi nguy hiểm nhất.

- Mạt thế còn có mấy ngày? 

Yên Tuân hỏi tới. Cô gái nhỏ đầu óc ngốc nghếch, Yên Tuân trong lòng suy nghĩ, chờ cô trở về Yên gia, phải dạy dỗ thật tốt, không thể để cô bị đám người kia trong nhà kia bắt nạt.

- Làm sao anh biết?

Hàn Thư Hân thiếu chút nữa từ trên giường bệnh trượt xuống, khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp hiện lên vẻ hoảng sợ.

- Mẹ em nói cho anh sao?

Có vẻ, mẹ cô đã hỏi qua về sự tình Yên gia. Chỉ là cô không nhớ rõ bất kỳ chuyện gì về Yên gia. Nếu mẹ cô lo lắng Yên gia, như vậy nói hết mọi chuyện cho Yên Tuân cũng không phải không thể, chỉ cần Yên Tuân không đem cô bắt lại mổ xẻ nghiên cứu là được.

Vì thế cô hắng giọng một cái, đem những lời nói với mẹ cô lặp lại một lần….Yên Tuân nghe xong lý do Hàn Thư Hân thoái thác, thần sắc trên mặt không hề gợn sóng.

- Không gian trong vòng tay phỉ thúy lớn bao nhiêu?

- Vô cùng lớn, chính là rất dọa người, bên trong toàn sương mù không thấy gì cả.

- Chỉ có em mới có thể vào, hay là những người khác cũng có thể vào?

- Chỉ có em mới có thể vào.

Cô thử mang mẹ vào cùng, đáng tiếc không thành công. Hàn Thư Hân vốn đang sợ anh không tin, hiện tại kinh ngạc hơn là năng lực tiếp thu của Yên Tuân.

- Anh sẽ không sợ lời em nói là giả sao, hoặc là không gian là thật, nhưng mạt thế không nhất định thành thật?

- Tôi tin em, tin trực giác người Yên gia.

……

Nói trắng ra là là vì tin mẹ Yên Yên nhà cô, cho nên tin lời cô nói đi.

- Mẹ em rất lo lắng cho mọi người, nếu tin lời của em, vậy thì sớm chuẩn bị đi.

Cô cũng hy vọng mạt thế không xảy ra!

- Bắt đầu từ ngày mai, theo tôi đi thu thập vật tư, mặt khác cô cô rất nhanh sẽ mang em chuyển về Yên gia.

Gì cơ?

Cô không có nghe mẹ mình nhắc tới việc trở về Yên gia.

- Mẹ em rời Yên gia rất nhiều năm, sợ có người nói lời lung tung không.

Có Yên gia làm chỗ dựa càng tốt, nhưng nếu Yên gia để mẹ cô chịu ủy khuất, khẳng định không được. Hàn Thư Hân nhìn chằm chằm Yên Tuân, cô muốn gia chủ Yên gia cho cô một lười cam đoan, ai cũng không được bắt nạt mẹ cô.

- Vạn nhất có người bắt nạt mẹ em thì phải làm sao?

Yên Tuân biết Hàn Thư Hân lo lắng cái gì, anh nghiêm mặt vài phần nói,

- Cô Yên Yên là đại tiểu thư đời trước của Yên gia, là trưởng bối của tôi, điều này vĩnh viễn không thay đổi.

- Vậy là tốt rồi, đúng rồi, em cùng Yên Phỉ Phỉ không hợp nhau, về sau nếu cô ta là bắt nạt em, em sẽ đánh cô ta!

- Sớm cùng anh lên tiếng trước, miễn cho anh làm người không tốt!

- Là đứa trẻ thiếu dạy dỗ, em xem rồi làm đi!

Đây là lời của một người anh họ nên nói sao? Làm em họ của anh ta thật đáng thương, Hàn Thư Hân có chút cười trên nỗi đau của người khác.

Yên Tuân tựa hồ đọc hiểu hàm nghĩa trong mắt cô, ung dung mở miệng.

- Em không phải cũng nên gọi là tôi một anh Yên Tuân sao?

Người nào đó nháy mắt có loại đồng bệnh tương liên dắt lừa thuê. Nhưng cô không giống như vậy, cô ta là em họ ruột, cô chỉ là em họ trên danh nghĩa.

- Trên cổ đeo đôi khuyên tai phỉ thúy là sao? Cùng vòng tay phỉ thúy giống nhau?

Nói đến cái này, tinh thần Hàn Thư Hân tỉnh táo.

- Nhớ em nói tới chuyện của Triệu Dung Dung không? Sau mạt thế cô ta không chỉ thức tỉnh dị năng hệ chữa trị, còn có thể cảm ứng được bảo vật. Em hoài nghi hiện tại cô ta đã có năng lực này, chỉ là có thể năng lực còn yếu.

- Cô ta nhìn trúng đồ vật bình thường đều là bảo bối, đoạt đồ của cô ta, lại vui sướng lại có lời. Ai bảo cô ta ở trong mộng hại chết em, em không nghĩ tới giết cô ta, đều đã thiện tâm.

Hàn Thư Hân có chút do dự, có nên sớm giải quyết nữ chính Triệu Dung Dung

Nhưng mỗi khi cô có cái ý nghĩ này, đầu liền rất đau,, có một cỗ lực lượng không tên đang ngăn trở cô làm như vậy. Hai mắt Yên Tuân nhìn chằm chằm đôi khuyên tai phỉ thúy, sau đó thu hồi mắt.

Có vẻ nhà lão gia tử nhà anh trước khi mất, cho anh một cái vòng tay phỉ thúy, nghe nói là di vật của bà nội, tổng cộng hai món, một món cho cô cô, một cái khác vốn muốn đưa cho mẹ anh.

- Trong tay tôi hình như cũng có một vòng tay phỉ thúy, cùng cái của cô cô là một đôi.

Nếu như theo lời anh ta nói là một đôi, vòng tay trong tay anh ta rất có khả năng cũng có một công năng đặc thù nào đó.

- Không bằng anh về nhà thử xem, nói không chừng cũng là một bảo bối.

Người đàn ông nhẹ ân một câu, không biết có nghe được hay không

- Ngày mai tám giờ, tôi lại đây đón em.

- Đừng, bệnh viện không tốt, em không nghĩ ở nơi này.

Nói chính xác không biết khi nào nhảy ra một tang thi, nghĩ một chút đều sợ hãi. Yên Tuân nhíu mày.

- Tôi đây đưa em về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play