Mà một bên Yên Tuân, thấy một màn như vậy, sắc mặt cũng trầm xuống hai phần. Anh từ chỗ Trương Ngọc Long nghe nói một kho vật tư chớp mắt biến mất, còn chưa từng có cảm giác gì, đích thân nhìn thấy cảnh này mới biết được có nhiêu ngạc nhiên.
Hàn Thư Hân một mặt buồn bực một mặt thu vật tư, một mặt mệt sắp hộc máu, khó khăn lắm mới đem vật tư thu xong. Có lẽ Yên Tuân nói đúng, cô xác thật cần rèn luyện sức bền cho cơ thể, như vậy tỷ lệ thức tỉnh dị năng càng lớn.
Yên Tuân chú ý tới sắc mặt trắng bệch của Hàn Thư Hân, trong lòng có một tia không thoải mái, vặn mở một chai nước đưa cho cô, vừa nhanh tay bấm một số điện thoại. Không bao lâu có một chiếc máy bay tư nhân bay tới, Yên Tuân vội vàng đem người ôm lên máy bay.
- Lão đại, tôi vừa trở về, mông đều ngồi chưa nóng, liền bị người gọi đến......
Trương Ngọc Long oán giận được một nửa, cả kinh há to miệng, đây là lão đại không gần nữ sắc nhà anh ta sao? Không phải là bị cái gì không sạch sẽ đoạt xác đi?
Máy bay vừa lúc có thể ngồi hai người, Hàn Thư Hân tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
- Buổi chiều nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lại mang em đi tiếp.
Yên Tuân lấy ra một cái chăn đắp ngang thắt lưng cho Hàn Thư Hân, nhẹ giọng nói:
- Muốn ăn cái gì, tôi sai người nấu cho em.
Nghe đồ ăn, Hàn Thư Hân hữu khí vô lực mở mắt ra.
- 100 phần cháo thịt nạc trứng muối, cám ơn!
Yên Tuân: .....…
Trương Ngọc Long cười nhạo một tiếng.
- Em gái, còn có chút tiền đồ không,100 phần cháo thịt nạc trứng muối đã đem em thu được dưới trướng, chậc chậc!
Hàn Thư Hân nhìn về phía Yên Tuân, ánh mắt dò hỏi yêu cầu của bản thân có phải quá thấp hay không?
Yên Tuân hiện tại chỉ muốn đem Trương Ngọc Long đạp xuống máy bay, đầu bếp chính Tinh Môn mỗi ngày chỉ làm đồ ăn cho ba người, 100 phần cháo thịt nạc trứng muối, chính là anh tự thân xuất mã, dụ dỗ đe dọa, nếu không Mã đầu bếp cũng không cho mặt mũi.
- Còn có yêu cầu khác không?
Cho dù là máy bay, du thuyền, biệt thự cao cấp, đổi thành mặt khác bất luận yêu cầu gì đều so với cái này dễ làm hơn. Hàn Thư Hân suy nghĩ mở miệng nói.
- Em muốn cho Lưu Duệ Thành vào một cái bao tải, việc này anh có thể làm sao?
Vừa xuyên qua, đã bị Lưu Duệ Thành hại gãy chân, bó bột nửa tháng, mắt thấy sắp đến mạt thế, gia hỏa Lưu Duệ Thành này mệnh tốt, sẽ thức tỉnh dị năng hệ thổ, cô phải thừa dịp trước khí mạt thế đến báo thù.
- Em gái, việc này anh làm được.
Đã lâu không động qua quyền cước, có cơ hội luyện tập, lại có thể làm em gái vui vẻ, cớ sao mà không làm. Trương Ngọc Long vui vẻ tiếp nhận, một chút không chú ý Yên Tuân đang đen mặt.
- Không phải đã chia tay sao, như thế nào, trong lòng em còn thích anh ta?
Yên Tuân sắc mặt trầm xuống hai phần, tiểu cô nương như thế nào sao có thể quay đầu ăn cỏ gần hang.
- Sao có thể.
Hàn Thư Hân hận không thể giết chết Lưu Duệ Thành thì có.
- Cô nãi nãi cái gì cũng đều có thể ăn, chỉ là không thể chịu thiệt, cũng không nhai lại cỏ.
Hàn Thư Hân đem chuyện mình bị Lưu Duệ Thành hại ngã gãy chân thêm mắm dặm muối nói cho hai người nghe.
- Mẹ kiếp, cháu trai này có vị hôn thê còn cùng người phụ nữ thông đồng cùng một chỗ, quá không có liêm sỉ.
Trương Ngọc Long tức giận liên tục vỗ hai lần vào màn hình biểu thị của máy bay.
- Em gái, em cứ chờ đi, buổi chiều anh sẽ đi giúp em xả giận!
- Không được, em và anh cùng đi.
Hàn Thư Hân nghiến răng.
- Không đánh anh ta lên không được, em không phải Hàn Thư Hân!
Yên Tuân nghe hai người anh một lời em một tiếng, âm u mở miệng.
- Đi về nghỉ ngơi trước, buổi tối lại hành động cũng không muộn, dưỡng tinh thần cho tốt mới có sức lực!
- Đúng, anh họ nói đúng!
******
Buổi tối, trong một phòng bao, một đám mỹ nữ xinh đẹp ngồi vây quanh ở bên người Lưu Duệ Thành. Lưu gia là công ty giải trí hàng đầu, chuẩn bị kế hoạch quay một bộ phim văn nghệ, tính toán nâng một diễn viên mới xuất đạo hoặc là người mới chưa xuất đạo.
Lưu Duệ Thành đã ngầm đem vai nữ chính để lại cho Triệu Dung Dung, nhưng bên ngoài vẫn phải làm dáng vẻ.
- A Thành, người anh nói, tôi tuyệt đối có thể để bạn gái nhỏ của anh đảm nhận nữ chính của bộ phim nghệ thuật này, Văn Văn lại đây.
Người đàn ông trung niên bụng phệ kéo một cô gái khoảng hai mươi tuổi qua, cô gái này diện mạo thanh thuần, chỉ là một đôi mắt lại sớm lộ ra vẻ khôn khéo.
Lưu Duệ Thành nhìn cô gái gọi là Văn Văn, hoảng hốt hai giây, cùng tiện nhân Hàn Thư Hân vậy mà có ba phần tương tự.
Anh ta đem người kéo mạnh vào trong lòng, ngón tay nắm cằm Văn Văn, không đợi cô ta có phản ứng gì, liền đẩy ngã người lên trên sô pha. Đồng thời, những người khác cũng bị thuốc mê làm ngất đi.
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, hai bóng người một trước một sau lắc mình tiến vào.
- Thuốc này khá tốt, không đến năm giây tất cả mọi người đều hôn mê bất tỉnh. Còn thừa không, cho tôi một ít.
- Được thôi, chờ kẻ điên trở về, tôi tìm cậu ta lấy cái này nhiều chút, đưa cậu hai cân!
Trương Ngọc Long lau tay, một bộ muốn làm tư thế im lặng.
……
Mợ nó! Từ khi nào, thuốc mê bắt đầu bán theo cân?
Hàn Thư Hân nghiêm trọng hoài nghi, người bên cạnh Yên Tuân không có người nào bình thường! Nhưng, hiện tại trọng điểm là đánh Lưu Duệ Thành.
Cô cố ý ra chợ tìm mua bao tải, chùm vào trên đầu Lưu Duệ Thành, tiếp theo chính là một trận quyền đấm cước đá.
- Em gái, đều đã hôn mê, làm gì còn muốn chùm bao tải?
Trương Ngọc Long không hiểu nói.
- Tức giận nha, trên TV người ta làm chuyện xấu không phải đều là như vậy sao?
Đánh mười phút, mệt đến đánh không đánh được nữa, cô tiện tay chộp lấy bình đựng rượu trên bàn hình tròn đánh vào đầu Lưu Duệ Thành.
- Em gái, không nhìn ra, em mạnh tay như vậy!
Trương Ngọc Long hoàn toàn không có cơ hội xuất thủ, nhìn Hàn Thư Hân hành hung Lưu Duệ Thành hôn mê bất tỉnh. Lúc này mới nhào đến, Hàn Thư Hân lộ ra tươi cười.
- Đợi một hồi đem quần áo của anh ta lột sạch, ném vào chỗ mấy tên ăn mày, em nghĩ có rất nhiều người thích nam nhân trắng trắng mềm mềm.
Cúc hoa Trương Ngọc Long xiết chặt, nhịn không được lui về phía sau hai bước, giơ ngón cái lên.
- Cao thủ, anh đây bội phục!
Ngày thứ hai, Lưu Duệ Thành tỉnh lại, phát hiện mình bị người ta cởi hết đồ, ném ở dưới gầm cầu vượt nằm cùng một tên ăn mày, bộ vị thân thể nào đó mơ hồ còn đau.
Hoảng hốt một trận, Lưu Duệ Thành sắc mặt xanh mét, cắn răng nghiến lợi nói.
- Ai làm?
Ánh mắt nhìn quét một tuần, có mấy cái tên ăn mày mặt dâm đãng nhìn về phía anh ta, ánh mắt vô tình hay cố ý dừng ở mông hắn. Cúc hoa xiết chặt, cảm giác đau đớn lại ập tới, Lưu Duệ Thành thiếu chút nữa tức ngất đi.
Cha Lưu sau khi biết chuyện, đau lòng con trai mình bị ủy khuất, đem kia vài tên ăn mày thu thập, lại đánh tới chảy máu cũng không dừng lại, đáng tiếc không tra được gì.
Mà lúc này, Hàn Thư Hân đã ngồi trên phi cơ trực thăng, đi tới biên giới M quốc, một chợ vũ khí được quốc gia cho phép hoạt động.
Xuống phi cơ trực thăng, đã có người chờ tiếp ứng.
- Yên ca, anh cuối cùng đã đến, lại không đến chỉ sợ cũng không thấy được tôi. Mẹ nó, thằng nhóc con tên Tom này phản bội, muốn nuốt hàng của chúng tôi, còn may mạng của tôi cứng, chờ lão đại đến, anh phải làm chủ cho tôi!
Một thiếu niên với làn da trắng nõn gầy yếu khuôn mặt trẻ con đứng bên cạnh hơn hai mươi người mặc đồ đen, khóc thê thảm, hình ảnh này quá khó nhìn, Hàn Thư Hân đều không cần mặt mũi nhìn.
- Chớ keo kiệt, dẫn đường, thu xong đồ vật, lập tức lui lại.
Thiếu niên mặt trẻ con nhìn về phía sau lưng Yên Tuân.
- Lão đại người không đáng tin, liền mang phụ nữ lại đây, như thế nào thu thập được? Dùng miệng sao?
Hàn Thư Hân kinh ngạc, là thiếu niên mặt trẻ con, dám oán giận Yên Tuân, chính là trâu bò! Không đợi Hàn Thư Hân giơ ngón cái lên, gân xanh trên trán Yên Tuân lộ rõ lên, ánh mắt giết người chăm chú nhìn thiếu niên kia.
Thiếu niên mặt trẻ con quay đầu không để ý tới hai người bọn họ, chỉ là bước chân so vừa nãy nhanh hơn nhiều.
Yên Tuân lôi kéo Hàn Thư Hân vào gara ngầm, để mặt trẻ con ở ngoài cửa canh giữ. Nhìn thấy một đống thùng gỗ đặt chỉnh tề xếp ngay ngắn, không đợi Yên Tuân phân phó, cô tận chức tận trách đem đồ vật thu.
Toàn bộ tầng hầm ngầm đều là quân hỏa, Hàn Thư Hân một bên thu đồ vật, một bên suy nghĩ, bắp đùi này cô ôm đúng rồi.
Đủ lớn đủ mạnh!