Hội đấu giá kết thúc, Hàn Thư Hân ở lại tiến hành thủ tục chuyển nhượng đôi khuyên tai phỉ thúy, mà mẹ cô nhận được điện thoại, nói với Hàn Thư Hân một tiếng bà liền vội vã đến bệnh viện.
Hàn Thư Hân đi theo sự chỉ dẫn của nhân viên công tác, nhẹ nhàng ngửi ngửi.
- Chị gái, chị dùng nước hoa gì vậy? Rất thơm nha!
- Đây là bạn trai tôi mua cho, tôi cũng không biết là nước hoa gì.
Nhân viên công tác dừng lại một chút, đột nhiên cúi đầu, Hàn Thư Hân ở sau lưng cô ta, không có nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt cô ta.
Rất nhanh, nhân viên công tác đem cô mang vào một phòng đơn, còn săn sóc vì cô chuẩn bị rượu trái cây cùng điểm tâm.
Vừa mới nãy vội vàng đấu giá, lúc này có chút khát nước, Hàn Thư Hân ăn một miếng bánh ngọt nhỏ, uống hai ly rượu trái cây, cảm thấy hương vị không đúng; nhíu mày để ly rượu xuống, lười nhác dựa vào sô pha, tiện tay mở một quyển tạp chí sau đó có một đám người lại đây giao khuyên tai.
Nhân viên công tác thấy Hàn Thư Hân đã uống ly rượu trái cây cô ta chuẩn bị, đáy mắt lộ ra tia nhẹ nhõm, nhanh chóng rời khỏi phòng khóa trái cửa từ bên ngoài.
Trên tạp chí là một tấm áp phích biểu diễn của nhóm nhạc nữ, đứng ở vị trí center là một cô gái xinh đẹp nhất, Hàn Thư Hân không khỏi nhìn nhiều hai lần.
Không bao lâu, Hàn Thư Hân muốn đứng lên lại cảm thấy cả người khô nóng, trong lòng giống như nghẹn lại, cơ thể lại mềm mại không có sức lực.
Không xong rồi, bị trúng chiêu!
Cô dùng lực đánh vào hông mình, thịt mềm, khiến cho bản thân tỉnh táo lại, nhất định là người phụ nữ vừa nãy làm, nhưng là ai chỉ điểm cô ta? Yên Phỉ Phỉ hay là Lưu Duệ Thành?
Không kịp suy nghĩ nữa, răng rắc một tiếng, cửa phòng bị mở ra, một nam nhân 20 tuổi nghênh ngang tiến vào, ánh mắt anh ta nhìn cô đầy tàn nhẫn.
- Chậc chậc, Hàn Thư Hân cô cũng có ngày hôm nay, tôi muốn cho tất cả mọi người biết cô là một kỹ nữ!
- Tôi không biết anh, anh nhận sai người rồi.
Hàn Thư Hân vô lực ngồi tựa trên sô pha, suy yếu mở miệng.
- Dung Dung nói đúng, cô đúng là tiện nhân, không chỉ cướp bạn trai của người khác, còn nói dối hết lần này đến lần khác. Nếu không phải Dung Dung cho tôi xem qua ảnh chụp của cô, còn thật sự sẽ bị cô lừa gạt.
- Cô đồ tiện nhân dám bắt nạt Dung Dung, đi chết đi!
Hàn Thư Hân mở to hai mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của người đàn ông, thấy người đàn ông nhào tới, tâm vừa niệm, trên tay đột nhiên xuất hiện một con dao gọt trái cây lần trước cô bỏ vào không gian sau khi nhỏ máu nhận chủ.
Người đàn ông mở to hai mắt, nhưng cơ thể theo quán tính ngã xuống, dao gọt trái cây cắm thẳng vào lồng ngực của anh ta.
Đẩy người đàn ông ra, Hàn Thư Hân run rẩy rút con dao gọt trái cây ra, lảo đảo chạy ra khỏi phòng.
Cô không thể ở trong này chờ được, nhỡ đâu chủ mưu phía sau sai người đến xem xét, tình cảnh của cô sẽ càng nguy hiểm. Mới mở cửa phòng ra, liền gặp người phụ nữ lừa cô đứng giữ ở ngoài cửa.
Người phụ nữ thấy Hàn Thư Hân một thân đầy máu, hét lên một tiếng, chạy vào phòng, thấy người đàn ông không còn hô hấp
- Hàn Thư Hân, cô giết bạn trai tôi, tôi muốn giết cô!
Hàn Thư Hân thừa dịp người phụ nữ chạy vào phòng, hoảng sợ chạy vào thang máy, may mắn trước khi cô ta đuổi theo, cửa thang máy kịp đóng lại.
Trong thang máy không có một bóng người, Hàn Thư Hân lấy điện thoại ra, lại phát hiện không có tín hiệu.
Đến tầng cao nhất, cô ráng chống đỡ thân thể đi ra ngoài. Không biết có phải thuốc đã phát huy toàn bộ tác dụng hay không. Nói không rõ được cảm giác quanh quẩn toàn thân, tinh thần phấn khởi, thân thể vô lực, giống như đạp trên bông, vừa giống như phiêu ở đám mây.
Không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ có một giây, có lẽ hơn mười phút, trong tầm mắt xuất hiện một đôi chân thon dài bao trong quần tây đứng thẳng.
- Cứu cứu tôi!
Cô dùng hết toàn bộ sức lực cơ thể, gắt gao kéo lấy ống quần của người đàn ông.
- Có ổn không?
Thanh âm trầm thấp từ tính vang lên ở bên tai, Hàn Thư Hân giương khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ánh mắt sương mù. Đứng trước mặt cô là một người đàn ông cao lớn, phỏng chừng cao 1m9, dáng người cao ngất, vai rộng eo thon, đặc biệt một đôi chân dài có thể so với nam model. Ngũ quan người đó càng là tuấn dật phi phàm, chỉ là cặp mắt nhìn chằm chằm cô quá mức thanh lãnh xuất trần, phảng phất không đem hết thảy sự vật nhìn ở trong mắt.
Hàn Thư Hân suy nghĩ hỗn loạn, cũng không biết mình nói gì.
- Tôi khó chịu, cứu cứu tôi!
Yên Tuân híp mắt kéo ống quần của mình trong tay cô gái không buông, nâng cô đứng dậy, nếu là trước đây, anh chắc chắn không lo chuyện bao đồng,
Nhưng mà nhìn hai gò má hồng, ánh mắt đang mê mang của cô, nhịn không được dừng bước. Hàn Thư Hân cao 1m68, đi giày cao gót thì cao 1m73, lại chỉ đứng tới cằm của người đàn ông.
Cô giống như con khỉ nhỏ ôm chặt Yên Tuân cọ tới cọ lui, không biết mình muốn cái gì, sắp khóc đến nơi.
- Cứu mạng, khó chịu!
Thân thể Yên Tuân cứng đờ, ánh mắt đen lại không nhìn rõ, đáy lòng lại dâng lên sóng to gió lớn. Anh luôn không thích tiếp xúc cùng người khác, dù là em gái trong nhà, trước giờ cũng không đến gần anh quá một mét.
Nhưng vừa rồi trong lúc vô tình đụng phải làn da mềm mịn của Hàn Thư Hân thì cơ thể vậy mà có phản ứng. Loại cảm giác này từ trước cho tới bây giờ chưa từng có.
Tựa hồ, sự nhẫn nại của anh ở trước mặt Hàn Thư Hân dừng bước lại, hết thảy đều thay đổi. Hơn nữa, loại biến hóa này, anh cũng không bài xích!
Sau khi hiểu rõ, Yên Tuân đem người bế lên, ôm vào trong lòng, nắm cằm Hàn Thư Hân nhíu mày hỏi.
- Có người bỏ thuốc cho em?
Giờ phút này Hàn Thư Hân đã nghe không rõ câu hỏi nào, mũi lại ngửi mùi hương trên người đàn ông, một mùi hương bạc hà nhàn nhạt, còn muốn hít nhiều hơn. Yên Tuân theo bản năng đẩy tay cô đang vòng qua cổ mình, lại sợ cô bị thương, nửa đường dừng lại tay.
Trong giọng nói của mình anh không có nhận thấy được sự bất đắc dĩ cùng thỏa hiệp.
- Em biết mình đang làm gì không?
Người trong ngực vẫn luôn phả hơi nóng vào cổ anh, lại há miệng cắn, ánh mắt sương mù, miệng nỉ non.
- Thơm quá, muốn đem anh ăn luôn.
Yên Tuân hơi dùng sức, kiềm chế tay Hàn Thư Hân khắp nơi làm loạn. Cả người Hàn Thư Hân lúc này rất khó chịu, dùng sức giãy dụa, lại giãy dụa không ra. Cô gấp đến đỏ cả mắt, ủy khuất dụ dỗ anh.
- Soái ca, nếu anh ngoan ngoãn, tôi, tôi sẽ phụ trách với anh.
Yên Tuân biết giờ phút này Hàn Thư Hân đã bị thuốc làm hôn mê thần chí, trầm mặc một cái chớp mắt, nâng tay đánh vào sau gáy cô.
Cô gái mềm mại trong lòng ngã xuống, anh theo bản năng đem người ôm chặt. Ngón tay không ngừng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn, trong sáng của cô, trong mắt bộc lộ tìm tòi nghiên cứu.
- Cô gái nhỏ ngoan, ngủ một giấc là ổn!
Yên Tuân một tay ôm eo mềm mại của Hàn Thư Hân, một tay cởi áo khoác xuống, che lại người Hàn Thư Hân, đem cô ôm kiểu công chúa, bảo hộ ở trong ngực, tự mình lái xe đưa người trong ngực đi bệnh viện tư nhân của Yên gia.
Tỉnh lại lần nữa, cô thấy trên tay truyền nước biển, vẻ mặt khẩn trương vén quần áo của mình lên. Thấy quần áo của mình bị xộc xệch, không giống trong truyền thuyết có vết màu đỏ.
Lại cẩn thận cảm nhận một phen, xác định chính mình không nhớ xảy ra việc gì, thở ra một hơi, lười nhác nằm xuống. Nhìn quanh phòng bệnh ngẩn người, kí ức tối qua không quá rõ ràng, cô chỉ biết mình được người cứu, có vẻ là một người đàn ông rất soái.
- Tốt hơn chưa?
Yên Tuân ngồi cách đó không xa trên sô pha chợp mắt, trên giường vừa có động tĩnh, anh liền mở mắt ra.
Vừa mở mắt thấy dáng vẻ khẩn trương cô gái nhỏ, vén quần áo lên xem xét thân thể. Hàn Thư Hân giật mình ngồi dậy, mới chú ý tới trong phòng còn có một người khác.
Ngẩng đầu, vừa lúc cùng chống lại ánh mắt người đàn ông, đây là nhan sắc thần tiên gì vậy.
Hàn Thư Hân hai mắt sáng ngời trong suốt nhìn chăm chú Yên Tuân. Thân là nhan khống Hàn Thư Hân tỏ vẻ, người này giống như thẩm mỹ của cô khắc ra, yêu yêu!
- Tỉnh lại đi!
Yên Tuân âm thanh tràn ngập từ tính vang lên, ánh sáng trong đầu Hàn Thư Hân hiện ra. Trong phút chốc, kí ức hỗn loạn tối qua, trở nên rõ ràng.
Thật muốn chặt cái tay sờ loạn của mình! Sắc mặt cô đỏ lên, ánh mắt né tránh không dám nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
- Là anh đã cứu tôi sao, cám ơn!
Hàn Thư Hân mất tự nhiên nhẹ nhàng gật đầu.
- Còn không biết anh tên là gì?
Nam nhân này đã cứu cô, cũng không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chỉ bằng điểm này, cô phải cảm ơn người ta rất nhiều lần.
- Yên Tuân.
Yên Tuân lười biếng ngồi trên sô pha, liếc mắt nhìn cô gái nhỏ trên giường bệnh.
- A, thật trùng hợp, mẹ tôi cũng họ Yên!
Lập tức như là nghĩ tới điều gì, Hàn Thư Hân không xác định mở miệng hỏi.
- Anh biết mẹ tôi không
- Không khéo, bà ấy chính là cô của tôi!
Hàn Thư Hân ha ha cười gượng hai tiếng,
- Thật trùng hợp nha!
Nhìn kỹ lại xác thật anh ta cùng mẹ cô có ba phần giống nhau, trách không được cảm thấy quen mặt, thì ra là cháu của mẹ cô!
Mẹ cô chưa từng đề cập với cô chuyện của Yên gia, nên cô không xác định người trước mặt đối với mẹ cô là thái độ gì.
Nhưng mạt thế sắp sửa đến, mà người đàn ông trước mặt, thấy thế nào cũng không giống như là người vô danh pháo hôi.
Nói không chính xác còn sẽ trở thành lão đại một phương, nên giao hảo vẫn là cần giao hảo!
- Anh họ?