Đổng béo bước vào nhà để tôm lên bàn.
Những con tôm đỏ rực nằm trên lá cây xanh nhạt, nhìn thoáng qua rất hấp dẫn. Đổng béo tiện tay cầm một con nhỏ, bóc vỏ, lấy chỉ đen ra khỏi lưng tôm rồi cho vào miệng. Thịt tôm bị nướng cứng, rõ ràng đã nướng quá lửa nên không còn tươi như lúc đầu mà có vẻ giống như tôm khô.
Khi còn sống Đổng béo là đầu bếp nấu ăn rất giỏi nên khi ăn phải món ăn "thất bại" này làm chú vô thức nhíu mày. Đứa trẻ nhìn vẻ ngoài thì xinh xắn đấy nhưng nấu ăn lại khó ăn như vậy, quả nhiên không nên đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.
Đổng béo nghĩ như thế, ánh mắt chú không tự chủ nhìn qua cửa sổ nhỏ và nhìn về hướng bé Cốc Dụ đang ngồi dưới gốc cây lớn. Bé đang bóc vỏ tôm, bóc được một con liền nhét vào miệng sau đó lộ ra vẻ mặt như thể ăn được món đồ ăn cực kì ngon, khóe miệng của bé nở một nụ cười thỏa mãn.
Tôm khó ăn như vậy mà cũng làm cho nhóc con kia vui như thế sao?
Đổng béo không tin được nhưng rất nhanh chú đã nghĩ sang chuyện khác. Chú không nhịn được mà nghĩ rằng, tôm khó ăn như vậy mà nhóc con còn ăn đến vui vẻ như thế thì thức ăn chú nấu chẳng phải nhóc con sẽ ăn vui đến bay lên trời à?
Không đúng, ai lại đi nấu cho nhóc con đó chứ!
Nhận ra suy nghĩ của bản thân đã lệch theo hướng khác, chú nhanh chóng thu hồi ánh mắt không nhìn ra cửa sổ nữa, chú sợ bản thân lại nảy sinh những suy nghĩ khác lạ. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Dưới góc cây long não, bé Cốc Dụ ăn một hơi thịt tôm đầy ụ, hai má đỏ bừng, bé rất thỏa mãn. Đây là bữa ăn có thịt đầu tiên của bé trong năm nay, thịt thật sự rất thơm và ngon. Sau khi ăn no, bé dựa vào thân cây long não nhắm mắt nghĩ ngơi. Hàng mi dày dưới ánh nắng chiếu vào như một cánh quạt nhỏ in lên đôi má trắng nõn của bé. Bé mơ màng ngủ một lúc rồi bị thời tiết nóng bức đánh thức, bé ngẩng đầu nhìn chiếc áo mưa treo trên cành cây đã khô. Bé Cốc Dụ chuẩn bị lấy áo mưa xuống, vừa đưa tay lên bé đã rụt trở về vì bé nhớ sau khi ăn tôm xong bé chưa rửa tay. Bé ngửi bàn tay, mùi tanh của tôm rất khó chịu, lúc ăn không để ý nhưng bây giờ mùi rất nồng
"May mà nhớ ra chứ không đã làm bẩn áo mưa rồi".
Bé Cốc Dụ thở nhẹ nhõm nhưng rất nhanh sau đó khuôn mặt bé lại nhăn. Bé nhận ra mùi tanh kia không chỉ ở bàn tay mà còn ở trên chiếc áo mà vừa nãy bé dùng vớt tôm, chiếc áo nãy giờ đã được ánh nắng hong khô.
Bé Cốc Dụ thở dài một hơi rồi cầm chiếc áo lên đi về phía sườn núi, bé định sẽ đến bên dòng suối nhỏ giặt sạch quần áo và rửa sạch tay.
Cách đó không xa khi thấy bé Cốc Dụ đứng dậy, Đổng béo nhanh chóng rụt cái đầu đã nhô ra khỏi của sổ của mình. Rõ ràng mới đây Đổng béo đã cảnh cáo chính mình không được nhìn nhóc con đó nữa nhưng chỉ kiềm chế được vài phút rồi chú lại chứng nào tật nấy. Cứ vậy, chú đã dựa vào cửa sộ nhìn béCốc Dụ ngủ hơn nửa tiếng.
Không khác nào một tên biến thái si hán.
Ý thức được bé Cốc Dụ phải đi giặt quần áo và rửa sạch mùi tanh của tôm, Đổng béo cũng vô thức ngửi ngón tay của mình, sau khi ngửi thấy mùi tanh, chú nhanh chóng sử dụng phép thuật loại bỏ đi mùi tanh. Sau đó chú nhìn về hướng bé Cốc Dụ đã leo lên sườn núi.
Mùi tanh này nếu chỉ dùng nước trong để rửa...chắc chắn sẽ không sạch được.
Đổng béo nhìn về phía mặt trời đã leo lên đỉnh đầu, uhm hôm qua lão Vương nói nếu trời mưa thì không cần qua nhà lão đúng không nhỉ?
Bây giờ trời tạnh mưa rồi, đi tìm lão chắc cũng không sao đúng không?
Đổng béo tự thuyết phục chính mình rồi đứng dậy đi về hướng nhà lão Vương. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Cửa nhà lão Vương đóng chặt, Đổng béo không khách sáo gõ thật mạnh vào cửa nhà lão. Sau vài phút, lão Vương từ trên giường bước xuống, một bên ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Đổng béo một bên xỏ dép vào chân. Mở cửa ra, lão Vương tức giận nói:
"Không phải đã nói hôm nay không chơi cờ hay sao, mới vừa ngủ thì anh đã gọi dậy, đau hết cả đầu".
Thật ra ngũ quan Đổng béo trong rất hiền lành, lúc chú không biểu lộ cảm xúc nhìn rất thật thà:
"Tôi đến mượn ông chút đồ, ngày mai ông muốn ăn gì cứ nói, ông chỉ cần mang nguyên liệu đến là được".
Nghe vậy lão Vương lập tức vui vẻ.
Khi còn sống Đổng béo là một bếp có tay nghề rất giỏi, lão Vương đã từng nhờ chú nấu để ăn thử. Không chịu được sự nài nỉ của lão Vương nên Đổng béo đã nấu cho lão ăn. Sau lần đó lão Vương hoàn toàn bị tay nghề của Đổng béo chinh phục. Nhưng Đổng béo nói ăn đồ ăn do quỷ nấu sẽ không tốt nên mỗi tháng chỉ nấu một lần cho lão Vương làm lão thèm không chịu được.
Bây giờ lại nghe nói ngày mai muốn ăn gì cũng được, ăn bao nhiêu cũng được làm lão Vương vui hết sức, lão xua tay:
"Muốn mượn gì thì tự lấy, không cần trả".
Được sự cho phép của lão Vương, Đổng béo đi nhanh đến chỗ giặt quần áo bên ngoài nhà. Lão Vương đi theo liền thấy Đổng béo chỉ về hướng miếng xà phòng đã bị phơi khô của mình:
"Có cái nào mới không? Cái này nhìn xấu quá!"
Lão Vương: "..."
Lão Vương ngạc nhiên hỏi:
"Anh dùng xà phòng làm gì, không phải anh chỉ cần dùng cái gì...ờ dùng phép thuật là rửa sách hết sao?"
Đổng béo khong nói ra chuyện mình nhìn lén một đứa trẻ, chuyện này quá mất mặt:
"Có hay không, ông nói là được!"
"Có chứ, chờ chút!" - lão Vương nói rồi vào nhà, lát sau lão cầm hai hộp xà phòng có màu sắc khác nhau đi ra: "màu vàng với màu trắng, anh muốn cái nào? Đều là quà tặng khi tôi mua ở cửa hàng lần trước hết".
Đổng béo do dự một chút rồi nói:
"Cái nào thơm thì cho tôi".
Lão Vương đưa cho chú hộp màu trắng, tay chỉ vào hình sữa bò trên hộp:
"Cái này có mùi sữa đó".
"Ồ"
Đổng béo không hiểu những chuyện này, chú thuận miệng trả lời rồi nhét xà phòng vào túi và quay đầu định đi.
Lão Vương đã quen với bộ dàng kỳ quái của chú nên cũng không nghĩ gì nhiều, lão chỉ nghĩ ngày mai nên mua gì để Đổng béo nấu cho mình mấy món ngon ngon.
Đột nhiên, Đồng béo nhớ ra điều gì nên quay đầu lại nhìn về phía lão Vương:
"Đúng rồi, ngày mai mua nhiều một chút...Không biết tại sao nhưng mấy ngày nay tôi có thể nếm ra vị của thức ăn, ngày mai tôi sẽ ăn cùng lão".
Trước kia khi nấu cho lão Vương, chú chưa bao giờ ăn cùng vì dù sao bản thân cũng không cảm nhận được vị của thức ăn thì ăn vào cũng nước ốc mà thôi.
Nghe thấy vậy, lão Vương hơi ngạc nhiên rồi nhanh chóng nở nụ cười, lão thật lòng mừng cho Đổng béo:
"Tốt quá rồi! Tôi nhặt ve chai kiếm không được ít, ngày mai tôi lên trấn mua ít thịt heo và rượu rồi tôi và anh cùng uống vài chén".
"Uhm". Đổng béo cười hơi gượng gạo
Lúc này, bé Cốc Dụ đang giặt quần áo của mình bên dòng suối nhỏ nhưng giặt một lúc lâu bé vẫn ngửi thấy mùi tanh khó chịu của tôm. Bé nhanh chóng nhận ra lý do còn mùi tanh là vì không có xà phòng. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Trước kia khi "mẹ" bảo bé giặt quần áo cho em trai đều sẽ đưa cho bé một miếng xà phòng màu trắng. Quần áo khi được giặt bằng xà phòng sẽ rất thơm, khi đó bé rất hâm mộ. Nhưng "mẹ" chưa bao giờ cho bé chạm đến chiếc lọ chứa xà phòng trắng đó, cũng không biết là bà sợ bé Cốc Dụ lén dùng trộm hay vì lý do nào khác.
Bé Cốc Dụ thở ra một hơi và bé cảm thấy mình không thể nào giặt sạch quần áo được rồi. Bé chán nản cúi đầu, nắm lấy chiếc áo nhỏ từ suối trở về. Bóng dáng chán nản của bé kéo dài trên mặt đất.
Nửa người trên của bé Cốc Dụ không mặc áo đã bị ánh nắng mặt trời chiếu cho nóng bừng, làn da cũng vì thế mà đỏ cả lên. Bé nhanh chân chạy từng bước nhỏ. Khi bé chạy gần đến chiếc chòi rơm của mình đã thấy một bóng người quen thuộc.
Hình như là...
Nghe thấy tiếng bước chân, Đổng béo nhanh chóng xoay người lại, chú thấy bé Cốc Dụ nửa người không mặc gì chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi ngắn, có lẽ bé đã tranh thủ gội đầu khi giặt quần áo vì mái tóc của bé ướt sũng đang nhỏ từng giọt nước xuống đất.
Không biết là do nóng hay vì vừa chạy mà khuôn mặt bé Cốc Dụ đỏ bừng, nhìn thấy Đổng béo đôi mắt bé sáng lên:
"Chú đến tìm con sao ạ?"
Tránh đi ánh mắt nồng nhiệt của đối phương, Đổng béo đưa hộp xà phòng bị nắm đến biến dạng trong tay cho bé. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Bé Cốc Dụ ngẩn người không đưa tay nhận.
"Quần áo của nhóc quá hôi làm ảnh hưởng đến chú, cầm lấy xà phòng này rồi giặt đồ đi!" - Đổng béo tỏ ra vẻ mặt đầy ghét bỏ, đưa hộp xà phòng cho bé Cốc Dụ
Bé Cốc Dụ nhìn hộp xà phòng trong tay Đồng béo, loại xà phòng này bé đã từng thấy trong nhà cũ, đây là loại mà em trai đã dùng để giặt quần áo. Nhưng "mẹ" chỉ dùng cho em trai còn bé chỉ có thể dùng loại xà phòng giá một tệ một miếng to.
Bé không dám tin Đổng béo sẽ cho bé một hộp xà phòng đắt tiền như thế, bé rụt rè hỏi:
"Chú thật sự...cho con sao?"
"Không phải" - Đổng béo trả lời không do dự.
Ánh mắt sáng bừng của bé Cốc Dụ lập tức tối đi, bé cúi đầu nhìn thoáng qua giống như một giá non thiếu nước.
Nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của bé Cốc Dụ, Đổng béo tự trách chính mình, chú nói tiếp:
"Ý của chú là tuy không cho nhóc nhưng nhóc có thể dùng".
Tuy không phải là một người giàu có gì nhưng Đổng béo cũng là một người có tên trong sử sách, bây giờ chỉ cho người ta một hộp xà phòng, nghe thôi cũng thấy mình nghèo quá. Nhưng chính chú béo cũng đã quên mất rằng hộp xà phòng trên tay chú cũng do chú đã mượn của lão Vương. Thấy bé Cốc Dụ vẫn cúi đầu không nói lời nào, tay cũng không cầm lấy hộp xà phòng, Đổng béo lên đặt hộp xà phòng vào tay bé rồi quay người bỏ đi.
Bé Cốc Dụ vươn tay kéo lấy tay áo Đổng béo.
"Chú ơi...chờ một chút ạ, biết nhau mấy ngày rồi mà con vẫn không biết nên gọi chú thế nào?"
Đôi mắt bé Cốc Dụ tròn xoe như viên ngọc lấp lánh. Bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, Đổng béo há miệng thở dốc, chú không biết làm cách nào để từ chối câu trả lời.
"Ờ thì chú họ Đổng"
"Dạ, sau này con gọi chú là chú Đổng được không ạ?"
"Tùy nhóc" Đổng béo nhanh chóng rút tay áo ra khỏi tay của bé, ánh mắt nặng nề nhìn về bàn tay của bé Cốc Dụ. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
May mắn...thời gian tiếp xúc không lâu, tay của nhóc con không dính âm khí của mình.
Đổng béo thở ra nhẹ nhàng, giọng nói với bé Cốc Dụ cũng dịu đi:
"Sau này không được tùy tiện động vào người của chú, chú không thích"
"Dạ"
Bé Cốc Dụ ngoan ngoãn gật đầu, bé sẽ nhớ rõ là chú Đổng không thích bị người khác chạm vào mình.
Sau khi Đổng béo rời đi, bé Cốc Dụ cẩn thận mở hộp xà phòng ra. Bên trong hộp là một cục xà phòng trắng tươi có mùi thơm của sữa, nó thơm hơn xà phòng ở nhà trước đây. Bé Cốc Dụ không nhịn được mà cứ ngửi đi ngửi lại mùi hương của xà phòng.
Giống hệt một chú mèo con ngửi thấy mùi thơm của cá.
*Tác giả có lời muốn nói:
Đổng béo: Chú đã lấy xà phòng của lão Vương cho con đấy nhóc
Lão Vương cực khổ kiếm từng đồng nhỏ: lương tâm của anh bị cẩu ăn rồi à!!!
___Editor: chú béo này mắc cười quá =)))))))))))))))