Bé Cốc Dụ nghe thấy tiếng mưa rả rích nên tỉnh đây, bé đưa tay vén tấm màn rơm lên đã thấy những hạt mưa nhỏ theo động tác của bé mà lăn xuống chiếc áo mưa.

Cơn mưa nhỏ đã kéo dài suốt một đêm đến sáng nay vẫn không có dấu hiệu muốn ngừng. Cái bụng nhỏ của bé vì đói mà bắt đầu kêu vài tiếng, bé đưa tay xoa xoa bụng rồi ăn chút thức ăn thừa của hôm qua - cũng là những quả mâm xôi.

Ăn quả mâm xôi trong vài ngày liên tục đã làm cho dạ dày của bé Cốc Dụ không chịu nổi, nó bắt đầu phản kháng.

Bé Cốc Dụ ôm bụng nhỏ đáng thương của mình, đôi mắt tội nghiệp rũ xuống nhìn ra ngoài trời mưa, bé mong trời mau tạnh.

Không biết qua bao lâu tiếng mưa dần ngừng lại, ánh mặt trời lặng lẽ hé lộ xua đi mây đen và bắt đầu chiếu những tia nắng xuống mặt đất.

Thấy vậy đôi mắt bé Cốc Dụ sáng lên, bé vội vàng bước ra khỏi chòi rơm.

Đầu tiên bé kiểm tra xem tình trạng của áo mưa sau đó cẩn thận lấy áo mưa lên, bé cố gắng không để nước mưa rơi xuống chòi rơm rồi bé treo áo mưa lên cành cây long não.

Sau đó bé xoay người chạy lên núi.

Nhiêm vụ hôm nay của bé là sẽ tìm ra được thức ăn mới ngoài quả mâm xôi vì bé biết những quả mâm xôi còn lại sẽ không đủ để bé duy trì được mấy ngày nữa. Hơn nữa sau cơn mưa đêm qua, có thể nước mưa đã làm hỏng môt phần nào đó những quả mâm xôi. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Đi ngang qua cây mâm xôi, bé Cốc Dụ hướng mắt nhìn vào bên trong xem thử. Quả nhiên, những cành cây vốn đầy những quả mâm xôi trĩu nặng thì giờ chỉ còn lại một màu xanh mướt, thấp thoáng mới nhìn thấy một vài quả màu đỏ. Dù biết trước kết quả nhưng bé vẫn thở dài.

Không còn quả mâm xôi, hôm nay bé nhất định phải tìm ra thức ăn mới nếu không sẽ phải nhịn đói. Nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của mình, bé Cốc Dụ tràn đầy quyết tâm nghĩ.

Sau cơn mưa con đường trên núi cũng trở nên lầy lội, sau vài lần bị lún giày xuống đất bé Cốc Dụ từ bỏ việc mang giày. Bé cởi bỏ đôi giày và cầm trên tay, đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn giẫm từng bước vào đất. Lòng bàn chân nhanh chóng bị nước làm cho nhăn lại, bé hơi khó chịu giật giật ngón chân.

Đi dọc theo những cây mâm xôi khoảng bốn năm phút, bé Cốc Dụ nhìn thấy một vườn nho đã lâu không được chăm sóc. Cây nho mọc thưa thớt, kích thước không đồng đều, bên ngoài cũng không có lưới che để phòng chim thú đến ăn.

Bé Cốc Dụ hái một quả nho nhỏ màu tím đậm thoạt nhìn tưởng màu đen, bé bóc vỏ đưa vào miệng, chưa đến một giây sau bé đã phun ra.

"Chua quá!" 

Khuôn mặt trắng nõn của bé nhăn lại, phải nuốt vài ngụm nước bọt bé mới của thể xua đi vị chua kia. Xem ra bé không thể lấy nho làm món ăn chính của mình được. Nhưng cuối vườn nho lại có một dòng suối nhỏ, lúc này ánh nắng đang nhảy nhót trên bề mặt nước.

Nếu có thể bắt được cá trong dòng suối nhỏ...thì tốt biết mấy.

Trước kia khi còn ở trong núi bé Cốc Dụ từng được những đứa trẻ lớn tuổi hơn kéo đi bắt cá trong suối nhưng vì chiều cao không đủ nên bé chỉ đứng trên bờ và ngâm chân xuống nước, còn những đứa trẻ cao và linh hoạt hơn sẽ lặn xuống suối bắt cá. Một buổi chiều có thể bắt được cả một giỏ cá.

Vì bé Cốc Dụ ngoan ngoãn nghe lời nên rất được lòng những đứa trẻ lớn đó, họ thường cho bé vài con cá để bé mang về nhà.

Mỗi lần bé mang cá về nhà, "mẹ" sẽ ân cần hỏi thăm một hôi rồi còn khen bé tuy nhỏ nhưng đã rất giỏi sau nay sẽ rất có tương lai. Sau đó "mẹ" đem cá vài bếp và nấu cho bé một bát canh nóng hổi. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Có điều sau này...bé chỉ nhận được những lời trách mắng từ "mẹ", bà sẽ hỏi bé sao lại chạy khắp nơi, không biết em trai cần người chăm sóc hay sao? Bà đem cá mà bé mang về nấu thành canh cá và đút từng muỗng nhỏ cho em trai ăn, còn thịt cá thì để cho "ba". Mỗi lần bé muốn đưa cái muỗng về hướng canh cá sẽ nhận được ánh nhìn nghiêm khắc của "ba mẹ". Sau vài lần như vậy, bé Cốc Dụ chỉ ăn cơm trong chén của mình còn đồ ăn thì bé không dám ăn nữa. Nhưng dù như vậy họ vẫn không hài lòng, thậm chí họ còn cho rằng bé ăn quá nhiều cơm, bé chỉ là một đứa trẻ vô dụng chỉ biết ăn cơm.

Đứng dưới dòng suối nhỏ, bé Cốc Dụ lắc đầu thật mạnh để xua đi những kí ức không vui kia.

Dòng suối này rất cạn, nước ven hai bên bờ chỉ sâu bằng một nắm tay, vì không muốn quần bị ướt nên bé Cốc Dụ đã cởi chiếc quần bên ngoài ra, trong lúc cởi quần bé sờ vào túi lấy ra một nửa hộp diêm. Lúc trước để tiện giúp "mẹ" nhóm nữa nên bé đã để hộp diêm vào trong túi quần, giờ đây nửa hộp diêm lại có thể phát huy tác dụng. 

Bé nhặt một cành cây cao ngang thân mình rồi dùng chống vào nước và bắt đầu bước đi. Mỗi lần bước bé đều dùng cành cây thăm dò độ sâu phía trước để đảm bảo an toàn cho bản thân. Bé đi rất chậm và cẩn thận nên mất khá nhiều thời gian để đo được độ sâu của dòng suối.

Nơi sâu nhất của dòng suối chỉ cao bằng nửa người của bé. Sau khi nắm rõ tình hình bé Cốc Dụ rất yên tâm mà bắt đầu công việc.

Trong dòng suối nhỏ có không ít cá ngân nhỏ bằng bàn tay, có cả nhiều con tôm chắc thịt ngắn bằng ngón tay. Chỉ cần dùng rổ vớt một lần có thể vớt cả nửa rổ, nếu đem đi xào với rau cải chắc chắn sẽ rất ngon.

Bé Cốc Dụ không tự chủ được mà tiết ra rất nhiều nước bọt, tiếc rằng bé không có cái rổ nào nếu không bữa trưa đã nhanh chóng được giải quyết. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Do dự một hồi bé chợt nhớ ra cách bắt cá của một số đứa trẻ "da dày thịt cứng" không sợ bị đánh trong thôn cũ. Bé cởi chiếc áo ngắn tay của mình ra, buộc chặt lại phần trên, dùng hai tay kéo rộng vạt áo rồi đứng vững và bắt đầu vớt ở những nơi có nhiều tôm. Bé nắm chặt vạt áo để cho nước từ trong vạt áo chảy lại vào dòng suối, đến khi nước chảy gần hết bé xách áo lên bờ và vẫy vẫy cho tôm rơi từ trên áo xuống đất.

Bé làm rất nhanh nên một lần sẽ bắt được một nắm tôm, nhìn số lượng tôm trên mặt đất bé xách áo quay lại dòng suối và lại vớt tôm tiếp.

Một lát sau, bé Cốc Dụ vò vò chiếc áo trong nước rồi rửa sạch từng con tôm, bé bỏ hết tôm vào trong áo và đi về phía chòi rơm.

Trở lại chòi rơm, bé Cốc Dụ nhặt những chiếc lá khô lại thành một đống, bé dùng diêm để nhóm lửa sau đó đem tất cả tôm để vào giữa đống lửa. Vài phút sau ngọn lửa tắt đi.

Bé Cốc Dụ cẩn thận gạt những vết tro đen sau khi cháy hết, bé nhặt hết những con tôm đã chuyển sang màu đỏ đặt trên lá cây, bé chia ra hai phần.

Bé cầm một phần trong tay, sau một lúc do dự cuối cùng giống như đã quyết tâm làm một chuyện gì đó rất quan trọng, bé đứng dậy và đi đến nhà Đổng béo. Hai tay đã cầm đồ nên bé không còn tay gõ cửa. Bé hắng giọng nhưng bé không biết nên gọi Đổng béo như thế nào.

"Có...có ai ở nhà không?" Bé Cốc Dụ thấp giọng gọi một tiếng.

Nghe thấy tiếng gọi của bé, miệng Đổng béo lẩm bẩm mắng một câu nhưng cơ thể rất thành thật đi mở cửa phòng và nhanh chân bước ra ngoai cổng. Chú béo nhăn mặt, giọng điệu không tốt:

"Có chuyện gì nói nhanh, chú còn về ngủ trưa nữa!"

"Con, con nướng tôm...chú ăn không ạ?"

Nghe thấy giọng nói hung dữ của Đổng béo làm bé Cốc Dụ hơi sợ, bé rụt người lại không dám nhìn chú béo. Bé Cốc Dụ cúi thấp đầu và giơ cao những con tôm đỏ trong tay lên một chút.

Từ góc nhìn của Đổng béo chỉ thấy được đỉnh đầu của bé.

Tóc nhóc con này bồng bềnh nhỉ, có lẽ sờ rất sướng tay?

Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Đổng béo đánh giá trong lòng, khóe miệng hơi nhếch lên rồi nhanh chóng kiềm chế lại trong nháy mắt. Chú nén lại mong muốn sờ tóc bé, giọng chú vẫn lạnh lùng và mang theo sự ghét bỏ:

"Có chút thịt như thế, chú ăn còn ngại mệt, đem về đi."

Tuy đã đoán được sẽ bị từ chối nhưng chính tai nghe được vẫn khiến cho bé Cốc Dụ không khỏi tủi thân. Từ nhỏ bé đã có đôi mắt rất sâu và dễ rơi nước mắt nên khi nghe thấy những lời từ chối thì sống mũi cảm thấy cay cay, những giọt nước mắt bắt đầu rơi từ khóe mắt xuống đất tạo thành một vết nước nhỏ. Bé Cốc Dụ hít hít mũi tỏ vẻ không sao, nhưng giọng nói vẫn mang theo tiếng nức nở:

"Được ạ, vậy...con đi đây".

Đổng béo: "..."

"Chú muốn ăn, đưa đây cho chú".

Giọng Đổng béo vẫn lạnh lùng nhưng tốc độ lấy những con tôm không chậm chút nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play