Sau khi ăn xong, ánh mặt trời càng ngày càng gay gắt, bóng râm của tán cây cũng càng lúc càng lên cao. Bé Cốc Dụ nheo mắt lại, bị ánh nắng chiếu vào một lúc lâu làm bé bị choáng váng đầu óc.

Bé cần tìm một nơi có thể tránh nắng, nếu không bé sẽ bị cảm nắng.

Bé Cốc Dụ đứng dưới tàng cây long não nhìn hoàn cảnh xung quanh, bé thấy những ngôi nhà quanh đây đều đóng chặt cửa nhìn thế nào cũng không giống có người ở. Bé đi gõ từng cánh của vậy mà không thể tìm thấy ai.

Nơi này chính xác là một thôn hoang vắng.

Dù có chút nản lòng nhưng bé Cốc Dụ vẫn không từ bỏ. Khi đi gõ cửa từng nhà bé thấy ven đường có một đống rơm, bé có thể dùng làm một cái chòi rơm tránh nắng đơn giản.

Trước kia khi ở trong núi bé đã từng thấy "ba" làm một cái ở trong sân, nhìn quá trình cũng không khó lắm.

Bé Cốc Dụ leo lên sườn núi nhặt một cành cây còn cao hơn bé mười mấy mét, bé để một gốc nhỏ lên vai vừa thở hổn hển vừa kéo đến gốc cây long não.

Bé quyết định làm một cái chòi rơm be bé dưới gốc cây vì nơi này có địa thế cao nên khi trời mưa lá cây cũng có thể chắn mưa một ít (bé Cốc Dụ không biết trời mưa đứng dưới gốc cây sẽ dễ bị sét đánh)

Đầu tiên bé đem rơm chia một phần trên mặt đất, bé chọn những sợi rơm cứng làm dây buộc, tiếp đến đem những sợi rơm còn lại kết thành một hình chữ nhật mỏng, cuối cùng bé đem từng cái nối lại thành ột cái mái và bốn bức tường cho chiếc chòi rơm của mình. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Khi làm xong năm bức tường rơm thì trời cũng vào giữa trưa, cũng là lúc nóng nhất trong ngày.

Bé Cốc Dụ lấy mu bàn tay lau đi mồ hôi trên trán và má, rồi bé bắt đầu đóng cọc cho chiếc chòi rơm. Điều đó có nghĩa là bé đem tất cả những cành cây đã nhặt được cắm vào đất, càng sâu càng tốt, như vậy mới có thể giúp chiếc chòi vững chắc hơn.

Nhưng bé Cốc Dụ dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, sức lực có hạn nên chỉ cắm được vào một lớp đất nông. Cũng vì vậy khi bé treo những mảnh tường rơm lên thì bốn cây cọc đều lần lượt ngã xuống.

Nhìn những cây cọc mình đã dùng hết sức để cắm vào đất lần lượt ngã xuống, bé Cốc Dụ mếu máo, vẻ mặt có chút tủi thân, nhưng bé không hề từ bỏ, bé chỉ nhăn gương mặt trắng nõn một chút rồi cúi đầu nhặt bốn cành cây và tiếp tục cố gắng.

Trong lúc bé Cốc Dụ đang tập trung dựng chòi, cửa nhà người đàn ông béo hé ra một khe nhỏ, người đàn ông bước từ trong nhà ra, vừa bước ra cửa người đàn ông đã cảm thấy dưới chân có cái gì đó dính dính. Người đàn ông cúi đầu nhìn thấy một vũng nước từ những quả màu đỏ và một chiếc lá màu xanh nhạt.

Còn có những quả mâm xôi may mắn không bị người đàn ông đạp trúng, những quả đó đỏ thắm nằm dưới đất.

"Mấy quả mâm xôi trước cửa này…từ đâu ra?" Người đàn ông béo lẩm bẩm nói thầm rồi chà đế giày lên tảng đá trong sân.

Người đàn ông béo ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn đã thấy dưới gốc cây long não không xa có một bóng dáng nhỏ bé đang cầm một nhánh cây còn cao hơn so với bản thân đang cố gắng cắm nhánh cây vào mặt đất, nhưng do sức lực không đủ nên dù cố gắng thì cũng đều thất bại.

Mà bên chân bé là những quả mâm xôi đỏ rực giống hệt những quả trong sân nhà mình.

Những quả mâm xôi này...là nhóc đó cho mình?

Người đàn ông béo ngẩn người, xoay người nhặt một quả lên, sau đó kéo một chút nước giếng lên rửa sạch và nhét vào miệng.

Như thường lệ lẽ ra người đàn ông béo sẽ không nếm được vị của thức ăn nhưng quả mâm xôi này lại khác, nó có vị ngọt.

Người đàn ông béo không nhớ rõ đã bao lâu bản thân không nếm được ngũ vị của nhân gian, đợi đến khi lấy lại tinh thần thì phát hiện bản thân đã nhặt và ăn hết những quả mâm xôi trên mặt đất. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Mà bé Cốc Dụ dưới gốc cây long não vẫn còn lặp đi lặp lại hành động cắm cây của mình. Bé cũng nhận ra nếu dựa vào sức của bản thân thì sẽ không thể cắm thân cây vào sâu trong đất được, bé tìm một hòn đá rồi đóng cành cây vào mặt đất nhưng làm như vậy thì bé lại không đủ chiều cao, bé lại nhặt nhiều mẫu đá vụn đặt dưới chân rồi nhón chân lên dùng sức đóng vào đỉnh cành cây.

Nhìn như một chú thiên nga đang ngẩng cao cổ.

"Nhóc con vô dụng, sức yếu quá..." Người đàn ông béo nói thầm một tiếng rồi nhanh chân bước ra khỏi nhà đi đến trước mặt bé Cốc Dụ, giật lấy cành cây trên tay bé.

Người đàn ông béo nhẹ nhàng cắm cành cây xuống đất, cành cây ngay lập tức được cắm sâu vào đất khoảng mười mấy centimet

"Mấy cái còn lại này cắm ở đâu?" Người đàn ông béo lạnh giọng hỏi

Bé Cốc Dụ bị hành động của chú béo làm cho sửng sốt, vội đưa tay chỉ vào những hố nhỏ mà bản thân đã cố gắng cắm xuống.

Chú béo lần lượt cắm những cành cây vào những nơi mà bé Cốc Dụ chỉ định.

"Cảm ơn, cảm ơn chú đã giúp con!" Bé Cốc Dụ vội vàng bày tỏ lòng biết ơn.

"Khụ" - chú béo ho khan một tiếng - "chú cũng không muốn giúp nhóc đâu, chú thấy nhóc quá vô dụng nên mới đến cười nhạo nhóc thôi. Nhìn xem, chú cắm vừa nhanh vừa chắc không giống như nhóc, một chút sức lực cũng không có".

"Vẫn phải cảm ơn chú...." Bé Cốc Dụ chớp chớp đôi mắt tròn xoe như viên bi, ngẩng đầu nhìn chú béo, nhỏ giọng hỏi: "Uhm thì...mấy quả mâm xôi con để trước nhà chú, chú ăn chưa? Ăn ngon không ạ? Nếu ngon có cần con hái thêm cho chú không ạ?"

Chú béo nhìn thấy những vết thương trên đôi tay nhỏ ở sau lưng bé, ánh mắt tối sầm: 

"Cũng bình thường, không cần nữa."

Nói xong chú béo nhanh chân bước đi làm bé Cốc Dụ chưa kịp phản ứng.

Bé Cốc Dụ ngượng ngùng ngừng nói, bé ngẩn người một lúc rồi tiếp tục công việc dựng chiếc chòi rơm của mình.

Vấn đề cắm cọc được giải quyết ổn thỏa thì không lâu sau đó bé Cốc Dụ đã thành công cố định những mảnh rơm vào cành cây.

Một chiếc chòi rơm bé nhỏ nhưng đủ che nắng cứ như vậy mà hoành thành.

Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Bé Cốc Dụ ở trong chiếc chòi cho đến ba bốn giờ chiều, khi ánh mặt trời bắt đầu tắt dần bé mới ra ngoài đi hái quả mâm xôi.

Sau khi hái xong những quả mâm xôi, trên đường trở về nhà đi ngang qua nhà chú béo bé Cốc Dụ dừng bước, để một vài quả mâm xôi to và màu đỏ tươi trước nhà chú béo.

Sau đó mới trở về chiếc chòi rơm của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play