Mơ mơ màng màng không biết đã ngủ bao lâu, bé Cốc Dụ cảm thấy có người nắm lấy cổ áo của mình rồi kéo bé ra ngoài. Theo bản năng bé vùng vẫy lên, giống một con mèo nhỏ bị con người nắm lấy rồi đưa bốn chân lên vùng vẫy.
Vùng vẫy một hồi, bé Cốc Dụ nhìn theo ngọn nến trên chiếc bàn gỗ nhìn rõ người đã xách bé lên.
Đó là một người đàn ông hơi béo, thân hình cao lớn, ngũ quan chất phác hiền hậu nhưng khôn hiểu sao lại cho người ta cảm giác lạnh lẽo, như thể sự lạnh lẽo đó xuất phát từ trong người đàn ông đó.
Người đàn ông béo mặc một chiếc áo thô, cổ kéo thật cao, hoàn toàn che đi cổ, nhìn giống hệt trang phục cổ trang vậy.
“Nhóc là ai, sao lại ở trong nhà ông đây?” Giọng người đàn ông bé không một chút khách khí, ánh mắt hung dữ nhìn về hướng bé Cốc Dụ
Bé Cốc Dụ bị giọng nói hung dữ của người đàn ông dọa, bé cúi thấp đầu lắp bắp giải thích:
“Xin, xin lỗi! Vừa rồi có người muốn bắt con nên con mới vào trốn trong nhà cả chú…thật xin lỗi!”
Người đàn ông béo trừng mắt liếc Cốc Dụ một cái, “chậc” một tiếng rồi tỏ vẻ không vui đặt bé xuống đất.
“Nhanh cút khỏi nhà ông!”
Giọng người đàn ông béo mười phần nghiêm khắc làm cho bé Cốc Dụ sợ đến nỗi bao nhiêu lông tơ trên người đều dựng lên.
Bé không dám nói lời nào mà nhanh chân bước ra khỏi nhà. Nhưng vừa bước ra khỏi nhà, bé lại không dám nhúc nhích.
Mấy người kia…đã đi hết rồi sao?
Đứng trước hàng rào bằng tre, bé đặt tay nhỏ để lên trên cửa nhưng không dám kéo ra. Từ phía sau giọng người đàn ông béo vang lên đầy thúc giục:
“Còn chưa chịu đi, đợi ông đây tiễn nữa hay sao?”
Bé Cốc Dụ không dám dừng lại nữa, bé nhanh chân chạy ra khỏi sân nhà người đàn ông béo.
Sau khi bé Cốc Dụ rời đi, người đàn ông béo tắt ngọn đèn duy nhất trong nhà. Sau khi ngọn đèn tắt đi, máu theo gót chân người đàn ông rơi xuống mặt đất, rất nhanh sau đó mặt đất thấm đẫm màu máu.
Người đàn ông béo lộ ra vẻ mặt đau đớn, tứ chi và đầu lộ ra một tư thế quỷ dị rồi rơi khỏi thân thể người đàn ông.
Nhưng dù vậy, người đàn ông béo vẫn không chết.
Đầu của người đàn ông béo không ngừng biến đổi biểu cảm đau đớn, tứ chi trên mặt đất điên cuồng vặn vẹo run rẩy.
Dù cơ thể đã vỡ thành từng mảnh như vậy…người đàn ông béo vẫn còn rất đau.
Cả thôn được bao phủ bởi đêm tối, ánh trăng treo cao trên bầu trời, xung quanh rải rác những ánh sao lấp lánh. Đêm vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng cũng không có. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Rốt cuộc Cốc Dụ chỉ là một đứa trẻ, cho dù có tỏ ra trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng tuổi thì lúc này bé cũng thấy sợ, bé không dám nhấc chân cũng không dám bước đi nơi khác.
Bất chợt, bé nhìn thấy một cây cổ thụ không xa. Đó là một cây long não rất lớn, cành cây xanh tươi, thoạt nhìn có lẽ đã được trồng rất nhiều năm.
Bé Cốc Dụ đã ngủ dưới gốc cây suốt một đêm.
Sáng sớm hôm sau, bé Cốc Dụ bị lạnh nên tỉnh dậy. Tuy hiện tại là mùa hè nhưng nhiệt độ bên ngoài vẫn có chút lạnh.
Hơi nước trên mặt có chút lạnh, bé Cốc Dụ nhanh chóng đưa tay lau sạch hơi nước, vết bùn trên mặt cũng được lau sạch lộ ra gương mặt trắng nõn.
Thật ra bé là một đứa trẻ rất trắng, đôi mắt đen nhánh, lông mi dài như cánh bướm, chỉ là bé ốm hơn những đứa trẻ cùng trang lứa. Một đứa trẻ hiểu chuyện như bé, nếu như vẫn còn sống cùng với gia đình ruột thịt chắc chắn sẽ được cưng chiều lên tận trời.
Nhưng…bé là đứa trẻ bị bỏ rơi.
Đây là những lời do gã đàn ông kia nói với Cốc Dụ.
Áo ngắn trên người bé có chút ướt, bé Cốc Dụ vẩy vẩy tay áo rồi mỉm cười nhìn ánh mắt trời đang dần hé lên bên kia sườn núi, sau đó bé đứng dậy bò lên sườn núi. Ngày hôm qua khi đi ngang sườn núi bé có thấy một cây mâm xôi, hôm nay có thể hái một ít để ăn.
Bụng bé đói nên suốt dọc đường cứ kêu ọc ọc, kêu một hồi bé cũng tìm ra cây mâm xôi theo trí nhớ. Cây mâm xôi có thân dây leo khắp mặt đất, quả mâm xôi có hình dạng nửa vòng tròn gồm nhiều viên nhỏ màu đỏ tụ lại thành một quả.
Màu đỏ nhìn rất đẹp.
Khi còn ở trong núi, bé Cốc Dụ thường xuyên cùng với các bạn nhỏ trong thôn đi hái quả mâm xôi.
Một tay bé cầm vạt áo làm thành túi, một tay khác cẩn thận hái từng quả mâm xôi, những cây mâm xôi có gai nên dù bé có cẩn thận đến đâu thì tay nhỏ cũng bị gai đâm chảy máu.
Bé Cốc Dụ nén đau đem từng quả mâm xôi bỏ vào túi. Kế bên cây mâm xôi có một loại quả nhìn rất giống quả mâm xôi thậm chí nhìn còn ngon hơn quả mâm xôi nhưng không thể ăn vì loại quả đó có độc.
Bé Cốc Dụ nghe ba mẹ của những đứa trẻ trong thôn nói đi nói lại nhiều lần, rằng loại quả này bị một con rắn độc phun nước bọt vào, tuyệt đối không thể ăn.
Bé Cốc Dụ không có ba mẹ nhắc nhở nhưng bé lại được nghe từ những người ba người mẹ khác nên bé nhớ rất rõ.
Sau một hồi, bé Cốc Dụ hái được một túi đầy quả mâm xôi, một tay bé nâng vạt áo sợ quả mâm xôi rơi ra, bé cũng không dám đi quá nhanh mà đi từng bước nhỏ chầm chậm. Đi một hồi khi trở về gốc cây long não thì mặt trời cũng đã lên đỉnh đầu sườn núi, ánh mặt trời ấm áp nương theo cơn gió làm khô quần áo ẩm ướt của bé Cốc Dụ.
Bé Cốc Dụ dùng bàn tay có nhiều vết xước bóp nhẹ quả mâm xôi đỏ au, khi chuẩn bị bỏ quả mâm xôi vào miệng ánh mắt bé chợt nhìn về căn nhà nhỏ của người đàn ông béo.
Tuy hôm qua người đàn ông béo đuổi bé ra khỏi nhà nhưng cũng do bé khi không được chủ nhà đồng ý đã vào nhà của người ta, tính ra bé đã làm không đúng. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Nên đi xin lỗi.
Đôi mắt đen nhánh của bé Cốc Dụ dừng lại nhìn vào những quả mâm xôi trong vạt áo.
Vài phút sau, bé Cốc Dụ rón rén bước vào nhà người đàn ông béo, bé đặt trước cửa phòng một chiếc lá lớn, trên đó là phần lớn những quả mâm xôi bé đã hái được.
Bé Cốc Dụ đi từ từ trở lại cây long não và bắt đầu ăn những quả mâm xôi còn lại.
Cả một ngày chưa ăn gì, đói đến không chịu được nên bé nhanh chóng ăn sạch những quả mâm xôi còn lại, chỉ để lại những quả hư dưới chân.
Sau khi ăn xong, đôi môi khô nứt của bé cũng có chút màu sắc.