Náo nhiệt hạ màn, mọi người xem đủ náo nhiệt cũng giải tán, tuy rằng tò mò người trong xe ngựa rốt cuộc trông như thế nào, nhưng nghĩ đến Vệ thủ phụ nặng trĩu đè trên đỉnh đầu, rất ít người dám tiến lên nói chuyện.

Trần Tiểu Đao trong lòng vui vẻ, tiếp tục đánh xe ngựa.

Xe ngựa lắc lư, ngủ cũng không an ổn, Lục Thanh Tắc rất nhanh lại từ trong xóc nảy bừng tỉnh, xoa huyệt Thái Dương, mờ mịt hỏi: “Người lúc nãy đâu rồi?”

“Bị công tử chọc cho tức giận bỏ đi rồi!”

Lục Thanh Tắc: “?”

Y làm gì?

Trần Tiểu Đao sợ Lục Thanh Tắc lại ngủ, liền cùng y nói chuyện phiếm: “Công tử, vừa rồi ta nhìn thấy được một gương mặt quen thuộc.”

Lục Thanh Tắc: “Hả?”

“Khi ta đi thiện nhân đường lấy thuốc cho ngài thì gặp qua người nọ vài lần, nghe nói là họ Phạm, Trương đại phu lấy thuốc nói rằng hắn thiếu nợ rất nhiều lần, không ngờ đến lại là quan, làm quan cũng nghèo như vậy sao?”

Hoàng đế dựng nước Đại Tề xuất thân khó khăn, sau khi lên làm hoàng đế cũng thập phần kham khổ, đau khổ một mình không bằng những người khác nên bổng lộc của các triều thần cũng không cao, đặc biệt là những quan chức cấp thấp, nếu không tham nhũng thì cuộc sống cũng chỉ có thể đạt đến trình độ thắt lưng buộc bụng.

Cho nên điều nãy cũng dẫn đến việc các tham quan nhiều như châu chấu vô tận, trong nguyên tác Ninh Quyện đã tốn không ít tâm tư để chấn chỉnh lại Đại Tề gần như bị đục rỗng.  

Vừa đúng lúc về đến Lục phủ, Trần Tiểu Đao vén màn xe lên, nhanh nhẹn khoác thêm áo choàng lên cho Lục Thanh Tắc, cẩn thận dìu y xuống xe, tiếp tục nói dong dài: “Trương đại phu nói rằng nương của Phạm đại nhân kia hình như đã bị nhiễm bệnh gì đó, mỗi ngày đều đến uống thuốc, vì để có thuốc, lần trước còn quỳ xuống cầu xin Trương đại phu, chậc chậc, đúng là đứa con có hiếu……

Lục Thanh Tắc dừng một chút, chậm rãi xoay đầu: “Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa?”

Trần Tiểu Đao gãi đầu bối rối, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói lại một lần nữa.

Lục Thanh Tắc cân nhắc, cười cười: “Không nghĩ đến lại giải quyết như vậy…… Tiểu Đao, lần này đa tạ ngươi.”

Trước mắt đột nhiên sáng lên, Trần Tiểu Đao khẽ mở đôi mắt tròn xoe.

Công tử cười rộ lên đúng thật là rất đẹp, quay đầu lại cười thì sao…… phấn trang không nhan sắc!

Đầu xuân trời lạnh, Lục Thanh Tắc lại sợ lạnh nên quấn chặt áo choàng đi vào cửa lớn Lục phủ, thấp giọng nói: “Ngươi phái người đến thiện nhân đường quan sát một chút, nếu lại thấy Phạm đại nhân kia đến mua thuốc liền đưa cho hắn chút bạc.” Nghĩ nghĩ, lại sửa miệng, “Không, chỉ cần mua dược liệu hắn cần đưa cho hắn.”

Trực tiếp đưa tiền bạc như vậy ít nhiều cũng có chút tuỳ tiện, tám phần sẽ bị cự tuyệt.

Trần Tiểu Đao chớp chớp mắt, nhạy bén nhận ra Lục Thanh Tắc không chỉ đơn giản là muốn ra tay giúp đỡ, nhưng rất thông minh mà không hỏi thêm: “Vâng, công tử.”

Giải quyết được một vấn đề lớn, Lục Thanh Tắc tâm tình rất tốt, lấy lại tinh thần, sau khi dùng xong bữa tối uống thuốc lại dạy Trần Tiểu Đao đọc một số chữ.

Kết quả đêm đó liền vui quá hóa buồn.

Có lẽ là do gió thổi trên đường đi một mình từ Càn Thanh cung đến cửa cung kia, Lục Thanh Tắc nằm xuống không bao lâu, toàn thân đột nhiên nóng lạnh, chẳng bao lâu liền phát sốt, muốn nôn cũng không được, đến lúc bình minh mới yên ổn uống xuống một chén thuốc, kinh hãi chìm vào giấc ngủ, thần trí lúc tỉnh lúc mê.

Đợi đến khi có thể đứng dậy khỏi giường, cũng đã là ba ngày sau.

Trần Tiểu Đao cảm thấy vừa đau lòng lại vừa lo lắng, nhịn không được tức giận mắng thiến cẩu(*) lần nữa.

(*Con chó bị thiến)

Lục Thanh Tắc không còn sức lực để nghĩ đến Yêm Đảng, bi thương mà nhìn về phía hoàng thành.

Ba ngày trước y đối với Ninh Quyện nói gì đó?

Sẽ đến lớp đúng giờ.

Tuy rằng y chỉ qua loa mà đọc toàn bộ cuốn sách, nhưng bạo quân chán ghét nhất điều gì? Là không giữ chữ tín.

Trong nguyên tác, bạo quân có câu nói “Cho dù chân có bị chặt đứt cũng phải bò đến trước mặt trẫm”.

Xong rồi xong rồi, thật vất vả mới kéo gần quan hệ lại với nhau thêm một chút, sẽ không quay trở về đi?

Lục Thanh Tắc nhắm mắt, kiên cường bò dậy, yếu ớt nói: “Tiểu Đao, đưa ta tiến cung.”

Trần Tiểu Đao nhịn không được nói: “Nhưng công tử thân thể của người…..”

Lục Thanh Tắc xua xua tay, ngữ khí tuy rằng ôn hòa nhưng lại không cho phép từ chối: “Đi thôi.”

Trần Tiểu Đao há miệng thở dốc, biết mình không lay chuyển được, càng khuyên ngăn chỉ càng làm chậm trễ thời gian của y, cuối cùng đành miễn cưỡng đi chuẩn bị xe ngựa.

Trước khi Lục Thanh Tắc tỉnh lại, hắn kỳ thật cũng đã gặp qua Lục Thanh Tắc một hai lần, đột nhiên Lục Thanh Tắc bị Yêm Đảng bắt đi, đã nhiều ngày ở chung nên cũng hiểu biết một chút tính tình Lục Thanh Tắc.

Lục Thanh Tắc chắc chắn là người ôn hòa, dù có trở nên cứng rắn thì cũng là ôn hòa cứng rắn.

Người như vậy ngược lại càng khiến việc từ chối trở nên khó khăn hơn.

Xe ngựa lọc cọc chạy đến hoàng cung, Lục Thanh Tắc bọc áo choàng thật dày ngựa quen đường cũ đuổi tới Càn Thanh cung, vừa bước vào liền phát hiện không khí không đúng.

Cửa đại điện đầy người quỳ gối, nhìn qua đều là người hầu hạ ở Càn Thanh cung, Trường Thuận đi tới đi lui, trầm khuôn mặt nói: “Là ai tay chân không sạch sẽ, nhân lúc còn sớm thừa nhận ta đây còn có thể cầu xin bệ hạ tha cho ngươi một mạng, bằng không đợi đến khi điều tra ra được……”

Trường Thuận lời nói có phần uy hiếp, đúng lúc dùng lại, quay người nhìn thấy Lục Thanh Tắc, vội vàng đi đến chào hỏi: “Lục đại nhân tới rồi, bệ hạ đã chờ ngài mấy ngày.”

Lục Thanh Tắc nhìn đám cung nhân đang run bần bật: “Đây là chuyện gì vậy?”

Sắc mặt Trường Thuận như nhà có tang: “Ai, đại nhân không biết, bệ hạ làm mất thứ gì đó, bây giờ đang tức giận.”

Trong cung không ít người ăn trộm ăn cắp, đặc biệt là khi Sùng An Đế hoàn toàn phớt lờ đến việc triều chính, dung túng cho Yêm Đảng họa loạn thì đây đã là chuyện thường.

Sau khi tân đế đăng cơ, đàn cung nhân này thấy Ninh Quyện còn nhỏ tuổi, ngày thường càng lười biếng, hoàn toàn không đem tiểu hoàng đế để vào mắt, thậm chí đến cả đồ vật ở Càn Thanh cung cũng dám trộm.

Lục Thanh Tắc hơi cau mày, nghĩ lại.

Nguyên tác có nhắc tới, mấy năm ở lãnh cung khó khăn, vì để đổi lấy quần áo thức ăn mà Tĩnh tần đem tất cả đồ vật có thể đổi thành tiền đưa đi, cuối cùng chỉ để lại một cây trâm.

Cây trâm kia đối với Ninh Quyện có ý nghĩa rất lớn, nhưng lại để mất.

Tuy rằng chỉ là một cây trâm, nhưng đó lại là niềm an ủi cuối cùng trong lòng bạo quân, cây trâm mất, cũng đồng nghĩa với việc tia hơi ấm áp cuối cùng trong lòng hắn cũng không còn, cho nên sau này dù có người trung thành đi theo hắn, thì cũng không còn ai có thể cùng hắn thổ lộ tình cảm.

Hóa ra là mất vào lúc này.

Cây trâm bị một cung nữ rời cung trộm đi, cung nữ kia cũng lớn tuổi rồi, đã rời đi, không nằm trong nhóm người này.

Bất quá cũng may trong nguyên tác có đề cập đến nàng xử lý cây trâm như thế nào.

Lục Thanh Tắc quyết định rất nhanh, xoay người rời đi.

Trường Thuận ngơ ngác: “Lục, Lục đại nhân? Ngài không đi xem bệ hạ sao?”

Lục Thanh Tắc vội vàng bước đi: “Ta một lát sẽ trở lại, đám cung nhân này không có trộm đồ vật, cho bọn họ đứng lên đi.”

Dứt lời, người đã không còn thấy tăm hơi.

Trường Thuận quả thực trợn mắt há hốc mồm.

Lục đại nhân ngày thường bệnh tật, trông giống như một bông tuyết chỉ cần chạm nhẹ một cái liền tan, đi đường quá nhanh cũng sẽ bị gió lạnh đến sặc, ho đến muốn sống muốn chết, sao bây giờ lại đi nhanh như bay vậy?

Hắn liếc nhìn cung nhân vẫn đang quỳ.

Bệ hạ cũng nói người trộm đồ vật đã không còn ở trong cung, do hắn chưa từ bỏ ý định thẩm vấn thêm một lần nữa.

Nhưng Lục Thanh Tắc cũng nói như vậy, Trường Thuận đè xuống đáy mắt nồng đậm lo lắng, ra lệnh cho mọi người đứng lên, thở dài đi tìm Ninh Quyện bẩm báo.

Lục Thanh Tắc cố gắng đi nhanh hơn, lúc rời cung mới phát hiện Trần Tiểu Đao vẫn còn chờ ở ngoài cửa cung.

Lần trước y phân phó Trần Tiểu Đao chỉ cần đưa y đến đây liền hồi phủ nghỉ ngơi, không cần thiết ở ngoài cửa cung ngồi chờ.

Chỉ e là lo lắng cho cơ thể y, sợ y ở trong cung xảy ra chuyện.

Thấy Lục Thanh Tắc rời cung sớm như vậy, Trần Tiểu Đao có chút kinh ngạc: “Công tử sao vậy?”

Chính sự trước mắt, Lục Thanh Tắc vẫn nhìn nó đánh giá, không nhịn được tò mò: “Ngươi làm sao vậy?”

Trần Tiểu Đao: “?”

“Sao lại không thấy ngươi trò chuyện cùng cấm vệ quân.”

Trần Tiểu Đao tỉnh táo lại, ngượng ngùng gãi mặt: “Đằng trước Thống lĩnh cấm vệ kia hôm nay không trực, người trực hôm nay vừa thấy tướng mạo chính là một lời không hợp là rút kiếm.”

Không chỉ có chứng xã giao ngưu bức mà khả năng quan sát cũng rất lợi hại.

Lục Thanh Tắc cảm thấy đứa nhỏ này rất có tiền đồ, vỗ vỗ vai nó: “Ngươi ở đây vừa đúng lúc, đưa ta đến tiệm cầm đồ phía đông thành.”

Trần Tiểu Đao đỡ y lên xe ngựa: “Công tử, ở  đông thành có rất nhiều tiệm cầm đồ, là đi tiệm cầm đồ nào ạ?”

Lục Thanh Tắc phun ra mấy chữ: “Từng nơi một.”

Cho đến khi tìm được đồ mới thôi.

Đợi đến lúc Lục Thanh Tắc hồi cung thì đã là buổi chiều.

Cũng may là có đặc quyền của đế sư, chỉ cần được hoàng đế cho phép, hẳn là không bị hạn chế tiến cung.

Lục Thanh Tắc vội vàng trở về Càn Thanh cung, vừa bước chân vào liền khựng lại, nhạy bén phát hiện cung nhân ở Càn Thanh cung không chỉ trở nên xa lạ, mà còn thiếu rất nhiều.

Xem ra khi y rời đi Ninh Quyện đã có động tác gì đó.

Thừa dịp mất đồ, hắn đem những người có khả năng được sắp xếp vào Càn Thanh cung, đổi hết toàn bộ rồi.

Trường Thuận cầm chổi quét, thấy Lục Thanh Tắc đã trở lại, vội vàng hỏi: “Lục đại nhân trước đó đã đi đâu vậy? Bệ hạ biết được ngài đến rồi đi liền tức giận.

Lục Thanh Tắc mặt mày vẫn như cũ ôn hòa nhàn nhã, nghe được lời này cũng không lo lắng, xua tay với hắn cười cười, ý bảo hắn an tâm: “Ta vào xem.”

Trường Thuận lo lắng sốt ruột mà nhìn y vào tẩm điện.

Trời vẫn còn lạnh, thế nhưng trong phòng lại không đốt than, lạnh đến thấu xương.

Lục Thanh Tắc vừa bước vào liền thấy tiểu hoàng đế lẻ loi ngồi trước cửa sổ, thật nhỏ bé, cô độc lại đáng thương.

Nghe được tiếng bước chân, Ninh Quyện lạnh lùng mở miệng: “Đi ra ngoài.”

Lục Thanh Tắc nhịn xuống ngứa ngáy bên trong cổ họng, chớp chớp mắt: “Thần bất quá cũng bởi vì bệnh nên đến muộn, bệ hạ sẽ không đến mức trực tiếp đuổi ta đi đi.”

Nghe được giọng nói Lục Thanh Tắc, Ninh Quyện mới quay đầu sang một bên, ánh mắt tàn nhẫn: “Đi cũng đã đi rồi, còn trở về làm gì, cút!”

Nói xong liền mím chặt môi, đôi mắt đỏ hoe, giống như một con sói non hung dữ bị kích động, bên trong cổ họng gầm nhẹ lên, lại gần một bước liền lộ ra răng nanh cùng móng vuốt cắn người.

Chỉ là vẫn còn nhỏ tuổi.

Dù có cố gắng che giấu thế nào thì Lục Thanh Tắc vẫn có thể nhìn ra vài phần ủy khuất từ đáy mắt hắn.

Người trộm đồ vật tự cho là thông minh, cho rằng chỉ lấy đi một cây trâm không dễ thấy, ngược lại nếu không chạm vào những đồ vật có giá trị sẽ bị phát hiện và truy cứu(?).

Nhưng đó là di vật cuối cùng mẫu thân Ninh Quyện để lại cho hắn, hắn quý trọng như vậy, đói đến ngất đi cũng không chịu cầm đi đổi đồ ăn.

Đối mặt với ánh mắt như vậy, trong lòng Lục Thanh Tắc hoàn toàn mềm nhũn, đối với tia uy hiếp mơ hồ đến từ tiểu hoàng đế cũng không sợ hãi, tiến lên vài bước, hơi cúi người, từ trong tay áo lấy ra một vật gì đó, hướng trên đầu hắn tùy ý cắm xuống, lại cười nói: “Thật khốc liệt, bệ hạ.”

Ninh Quyện hơi giật mình, lấy đồ vật trên đầu xuống.

Là một cây trâm hoa mai được mài giũa tinh xảo bằng bạch ngọc.

Bất quá cây trâm này hắn lại rất quen thuộc.

Tay hắn bỗng nhiên có chút run rẩy, gắt gao nắm chặt cây trâm vừa tìm lại được, ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Tắc.

Lục Thanh Tắc dọc theo phía đông thành đi từ tiệm cầm đồ này đến tiệm cầm đồ khác để tìm, đi đi lại lại hai lần, vốn dĩ còn đang bệnh, sắc mặt lúc này đã trắng đến gần như trong suốt, ngay cả môi cũng tái nhợt, hơi thở trên người cũng vì chạy quanh bên ngoài mà trở nên lạnh lẽo.

Khóe môi Ninh Quyện mấp máy: “Làm sao ngươi…….”

Lục Thanh Tắc lắc lắc ngón trỏ, dạy hắn cách cư xử: “Bệ hạ, hiện tại ngài nên nói chính là ‘cảm ơn’.”

Vì để tiểu tể tử này không đi trên con đường làm bạo quân, y đã phải chạy cả buổi sáng.

Y còn định sẽ đến tiến hành giáo dục tiểu hoàng đế một hồi về tư tưởng và đạo đức thì lòng ngực bỗng nhiên trầm xuống.

Tiểu hoàng đế dụi đầu vào trong lòng ngực y.

Khối thân thể kia gầy gầy nhỏ nhắn, dừng ở trong lòng nhẹ như lông vũ, Lục Thanh Tắc thong thả mà chớp chớp mắt, bỗng nhiên cảm thấy có chút ấm áp, khóe môi nở nụ cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn.

Quên đi, không nói lời cảm ơn cũng được.

Ý nghĩ vừa dứt, trong lòng ngực liền truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ: “Cảm ơn.”

Lục Thanh Tắc sửng sốt một lát, sau đó nụ cười càng sâu.

Vẫn không chịu gọi là sư phụ.

Không vội, chuyện đó sớm hay muộn gì cũng sẽ xảy ra.
–---------------
Tác giả có lời muốn nói: 


Sau đó:


Tiểu hoàng đế: Sư phụ, sư phụ, sư phụ, sư phụ!


Lục Thanh Tắc: Câm miệng.
 (@Ttradaocamsa)

W@ttp@d lỗi quá nên tạm thời tui up trước bên đây vậy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play