Nuôi Sói Thành Họa

Chương 6


3 tuần


Sau chuyện mất cây trâm, Lục Thanh Tắc nhận thấy được rõ ràng thái độ của tiểu hoàng đế đối với y đã tốt hơn rất nhiều, tỷ như khi y cách ngày lại vào hoàng thành, ngự liễn(*) đã chờ từ trước.

(*Kiệu của vua, thông thường có kết cấu gồm một cái ghế chạm thếp vàng có mái che, đặt trên một giàn đòn và có đến 16 người khiêng (được chia làm hai hàng mỗi hàng có tám người))

Trường Thuận đặc biệt ra đón y, cười tủm tỉm nói: “Bệ hạ quan tâm Lục đại nhân cơ thể ốm yếu, đặc biệt cho phép Lục đại nhân ngồi xe vào cung.”

Tiểu vương bát đản này cũng học được cách làm người, Lục Thanh Tắc thong dong để Trường Thuận đỡ mình lên ngự liễn, híp mắt tổng kết một chút tiền lương đãi ngộ.

Đi làm và tan tầm được xe chuyên dùng đón đưa, hoàng gia bố trí ba sân tứ hợp viện bên trong tây thành, mặc dù lương có hơi thấp, nhưng cơ bản cả năm vô hưu, cũng may tiền thưởng phát rất nhiều.

Nếu không phải học sinh có tiềm năng làm bạo quân, trong triều cũng không có Vệ thủ phụ quyền thế ngập trời như hổ rình mồi thì càng tốt.

Việc dạy học một kèm một chính thức bước vào quỹ đạo, trong vòng vài ngày, năng lực học tập của Ninh Quyện không ngừng làm mới nhận thức của Lục Thanh Tắc, 《 đế giám sách tranh 》không bao lâu đã nói xong, khóa học bắt buộc thứ hai và khóa học bắt buộc thứ ba cũng ra đời.

Bất kể cuốn sách nào, Ninh Quyện chỉ cần xem một lần là đã có thể ghi nhớ, thí dụ như Tứ Thư Ngũ Kinh, Lục Thanh Tắc còn chưa kịp giảng đến thì hắn đã đọc trước rồi, chờ Lục Thanh Tắc đến, liền chỉ ra những chỗ không hiểu, một chút liền hiểu, còn có thể suy một ra ba.

So sánh với tiến độ học tập, tiến độ viết thư pháp của Ninh Quyện ngược lại tương đối chậm…… Thong thả từ trạng thái bò ban đầu, gập ghềnh mà tiến vào trạng thái sử dụng tay chân.

Những tiến độ này cũng chỉ có hai người biết được.

Bên ngoài, Trường Thuận phụ trách cùng các cung nhân nói chuyện phiếm tung tin đồn, nói bệ hạ vẫn còn đang học luận ngữ, khiến Lục Thái phó tức giận hộc máu.

Khóa học buổi chiều đã sớm nói xong, Lục Thanh Tắc miệng lưỡi khô khốc, nâng chén trà lên nhấp hai ngụm, yết hầu mới vừa rồi còn hơi khàn đã thoải mái hơn một chút, nhìn thoáng qua《 thông giám 》 đang mở dở trên bàn Ninh Quyện, có chút buồn cười.

Mới đầu y còn hoài nghi tiểu quỷ này thật sự xem hiểu sao, nhưng bây giờ cũng đã không còn những nghi ngờ này.

Không hổ là kẻ thù truyền kiếp của vai chính.

Ninh Quyện tương đối nhạy cảm, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc mà nhìn qua: “Ngươi đang cười cái gì?”

“Không có gì,” Lục Thanh Tắc mỉm cười tiến hành tẩy não, “Thần chỉ cảm thấy, ngài rất có tiềm năng trở thành một vị minh quân.”

Tiểu hoàng đế mím môi, ném cuốn sách trong tay xuống, sắc mặt âm trầm, không vì lời khen của Lục Thanh Tắc mà cảm thấy cao hứng.

Vệ Hạc Vinh một tay che trời, thậm chí còn lấy danh nghĩa “Thiên tử còn nhỏ” không cho hắn thượng triều, mặc dù có một số đại thần trong triều kín đáo phê bình, nhưng cũng không dám lên tiếng.

Ninh Quyện vội vàng đăng cơ, sau lưng không có bất kỳ thế lực nào, Sùng An Đế ngoại trừ cục diện rối rắm bên ngoài ra thì cái gì cũng không để lại cho hắn, hắn cũng không thể tùy ý rời cung, không có biện pháp tiếp xúc với ngoại thần, hoàn toàn ở trong hoàn cảnh tứ cố vô thân.

Không có người dám chủ động tới tiếp cận hắn.

Ngoại trừ Lục Thanh Tắc.

Vốn dĩ y có thể cáo bệnh không đến, nhưng vẫn kéo một thân bệnh tật mạo hiểm mỗi ngày tiến cung vì hắn dạy học.

Nhưng trước mắt năng lực bảo hộ Lục Thanh Tắc của hắn thực sự rất nhỏ bé.

Lục Thanh Tắc lại không quen nhìn đến bộ dạng tâm sự nặng nề của đứa nhỏ này, không nặng không nhẹ nhéo mặt của tiểu hoàng đế, mềm mại, cảm giác rất dễ chịu, giống búp bê bằng gạo nếp, đôi mắt đen láy to tròn, vừa mới niết nhẹ, đôi mắt đó liền trừng mắt nhìn đến: “Làm càn!”

Còn rất có uy thế, nhưng hơi nhỏ một chút.

Sói đầu đàn dù lợi hại, nhưng khi còn nhỏ cắn người lại không đau.

Lục Thanh Tắc không những không sợ hãi, thậm chí còn nhéo thêm một phen mới thu tay lại, có lệ mà đáp: “Thần muôn lần chết.”

Trong miệng cáo tội, nhưng ý cười trên mặt lại không giảm, tuy nhiên khuôn mặt kia lại trông hơi nhợt nhạt và ốm yếu, khó làm người có thể thực sự tức giận.

Ninh Quyện nghiến răng, nể tình cây trâm ngọc mà đè nén cơn giận, sau đó lại nghe Lục Thanh Tắc lầm bầm lầu bầu như đang tự nói với mình: “Trên mặt cũng không có chút thịt, ốm lòi xương, tương lai nếu lớn lên còn không cao bằng Trường Thuận thì phải làm sao bây giờ…….”

Hai hàng lông mày nhỏ của tiểu hoàng đế càng nhướng lên cao hơn.

Mắt thấy đứa nhỏ này lại muốn cắn người, Lục Thanh Tắc chuyển chủ đề nói: “Thời gian tới có một điều bất ngờ dành cho bệ hạ, sắp đến giờ cấm trong cung rồi, thần đi về trước.”

Nói xong cũng không đợi Ninh Quyện kịp nói chuyện, đã là một trận ho khan nghe đến đau lòng.

Ninh Quyện: “……”

Hắn nghi ngờ Lục Thanh Tắc cố ý.

Lục Thanh Tắc thật sự không có cố ý, uể oải mà nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy chút năng lượng cuối cùng đều đã ho hết ra ngoài, lại nhấp một ngụm trà nóng, sắc mặt trắng như giấy Tuyên Thành mới trông dễ chịu hơn chút, khi đứng dậy trước mắt thậm chí còn hơi choáng váng.  

Ninh Quyện theo bản năng đưa tay ra đỡ y, nhưng đưa tay ra được nửa chừng lại cứng đờ mà thu lại.

Cái lạnh ngày xuân ở Yến Kinh vẫn chưa tiêu tán, mỗi ngày tới tới lui lui, vừa tốn thời gian lại vừa tốn sức, ngay cả khi ngồi ngự liễn, cũng thực sự mệt đến kiệt sức, thái y cũng đã dặn dò Lục Thanh Tắc phải nghỉ ngơi cho tốt, cơ thể đã bị tổn thương đến tận xương tủy, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt.

Lục Thanh Tắc quá gầy, khi ho lên, toàn bộ xương cốt đều không còn sức để chống đỡ, khiến người ta lo lắng đến toát mồ hôi.

Ninh Quyện cau mày, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng nói: “Trong Đoan Môn có phòng trực tiếp của Chiêm sĩ phủ hầu, không bằng ngươi cũng ở lại trong cung.”

Lục Thanh Tắc cười xua xua tay: “Không cần, trong phủ còn có người chờ ta trở về.”

Trần Tiểu Đao mỗi ngày đều nóng lòng chờ y trở về dạy đọc chữ, lúc này không chừng đã ngồi xổm ở ngoài cửa cung cùng cấm vệ quân nói chuyện.

Mặt mày Ninh Quyện dần bị bao phủ bởi một tầng u ám, trên khuôn mặt nhỏ vô biểu tình, nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Thanh Tắc từng bước một rời đi.

Có người chờ y trở về?

Người nào?

So với hắn còn quan trọng hơn sao?

Không phải Lục Thanh Tắc chưa thành thân sao?

…… Dựa vào cái gì hắn chỉ có Lục Thanh Tắc, nhưng Lục Thanh Tắc lại còn có những người khác.

Lục Thanh Tắc hoàn toàn không biết tâm tư của tiểu hoàng đế giống như mò kim đáy biển.

Hồi Lục phủ dạy cho Trần Tiểu Đao đọc xong phần chữ hôm nay, sau khi ôn tập một phen, Lục Thanh Tắc chợt nhớ tới chuyện lần trước: “Phạm đại nhân vẫn chưa đi thiện nhân đường bốc thuốc sao?”

Trần Tiểu Đao gật đầu: “Thiếu chút nữa quên nói với ngài, hôm nay ta đi trên đường tìm hàng xóm của Phạm đại để nói chuyện.”

Trần Tiểu Đao mở miệng ra không nói chuyện thì thôi, một khi đã nói lại khiến người ta kinh hãi, Lục Thanh Tắc đặt bút xuống, rất có hứng thú: “Ngươi nói lời này ta sẽ không buồn ngủ nữa.”

“Hắc hắc, ta nghe được một chuyện.” Trần Tiểu Đao vẻ vang vì có thể giúp Lục Thanh Tắc làm việc, nét mặt tự hào, “Vị Phạm đại nhân này tên là Phạm Hưng Ngôn, từ nhỏ mất cha, được một tay mẫu thân nuôi lớn, khi còn nhỏ không hiếu học, bị mẫu thân hắn ép học hành chăm chỉ, khảo công danh mới trở lại.”

Lục Thanh Tắc gật đầu, phù hợp với nguyên tác.

“Vì mẫu thân bệnh nên Phạm đại nhân đã mượn tiền của láng giềng đồng liêu, bây giờ ai nhìn thấy hắn cũng đi đường vòng, hắn chỉ có thể lấy tất cả án thư trong nhà ra, thường ngồi trên tảng đá trong sân để xử lý công vụ, mọi người nhìn thấy tấm lòng hiếu thảo của hắn nên cũng không muốn đòi nợ vào lúc này.”

Lục Thanh Tắc: “……”

Này hỏi thăm cũng quá chi tiết, không hổ là ngươi, hãn phỉ xã giao Trần Tiểu Đao.

Bất quá xem ra, Phạm Hưng Ngôn gần như đã rơi vào tình thế tuyệt vọng.

Nếu hắn vẫn còn muốn cứu mẫu thân cũng chỉ có thể khiêu chiến điểm mấu chốt chính mình, tham ô, nhưng lấy chức quan hiện tại của hắn, muốn mò cũng không mò được nhiều.

Chỉ cần kiên nhẫn chờ Phạm Hưng Ngôn hành động.

Sau vài ngày như vậy, Lục Thanh Tắc như cũ mỗi ngày tiến cung bấm giờ đi làm.

Vào ngày này, ngự liễn trước sau như một đang từ từ hướng đến Càn Thanh Cung mà đi, đi được nửa đường thì đột nhiên ngừng lại.

Sau đó bên ngoài truyền đến một âm thanh: “Bên trong là ai, sao lại ngồi xe vào trong cung.”

Nội thị đánh xe tựa hồ nhận thức đối phương, vội vàng trả lời: “Hồi Thục Vương điện hạ, bên trong xe là Lục thái phó, Lục đại nhân cơ thể ốm yếu, mỗi ngày vì dạy học cho bệ hạ, lui đến vất vả, nên bệ hạ đặc biệt ban cho ngự liễn đón đưa Lục đại nhân.”

Vốn dĩ còn đang chậm rãi chuẩn bị vén rèm lên nhìn xem, Lục Thanh Tắc nheo mắt, đầu ngón tay dừng lại.

Thục Vương Ninh Tông?

Trước đó vài ngày, Trình Văn Ngang từng đề cập qua Thục Vương rất nhanh sẽ đến kinh thành.

Đất Thục cách kinh thành khá xa, tin tức Sùng An Đế băng hà đã sớm lan truyền, nhưng dù nhanh đến đâu cũng phải chờ mấy ngày mới đến được, bây giờ sao lại tới rồi?

Trong nguyên tác thủ đoạn của Ninh Quyện quá mức tàn nhẫn, phiên vương đều rất thành thật nên không có gì để miêu tả.

Nhờ có sự đề cập đặc biệt của Trình Văn Ngang, Lục Thanh Tắc đã nhờ Trường Thuận giúp hỏi thăm một chút, mới biết được một số bí mật cung đình không được nhắc đến trong sách.

Vị Thục Vương điện hạ này sắc đảm bao thiên(*), trước khi rời cung lập phủ, ngay cả phi tần cũng dám thèm muốn đến, khi sự việc bị bại lộ hoàng đế thiếu chút nữa đã rút kiếm chém hắn, nhưng gia thế mẫu phi Ninh Tông lừng lẫy, cuối cùng chỉ có thể đem hắn vứt xa một chút, nhắm mắt làm ngơ.
*sắc đảm bao thiên: háo sắc đến liều mạng.

Ninh Tông khịt mũi: “Ồ, chính là Lục thái phó thiếu chút nữa bị Yêm Đảng giết chết kia sao? Tiểu bệ hạ chúng ta thật đúng là tôn sư trọng đạo, cho sư phụ hắn xa giá, nhưng lại không biết cho thúc thúc.”

Lời này cũng quá bất kính, một chút cũng không đem tiểu hoàng đế đặt vào mắt, nội thị đánh xe mồ hôi đầm đìa, không dám nói tiếp chỉ có thể cười làm lành.

Ninh Tông lại liếc nhìn xe ngựa không có động tĩnh, “Thế nào, làm đế sư là có thể khinh thường một thân vương nho nhỏ như bổn vương rồi, oan gia ngõ hẹp, cũng không ra gặp.”

Lục Thanh Tắc: “……”

Lục Thanh Tắc chỉ có thể ho khan vài tiếng, khàn giọng nói: “Gặp qua Thục Vương điện hạ, hạ quan thân nhiễm phong hàn, sợ truyền cho thân thể quý giá Vương gia nên mới không ra ngoài, mong Vương gia thứ tội.”

Y vừa mở miệng, sắc mặt Ninh Tông vốn dĩ đang nghiêm nghị, hai mắt lại sáng lên.

Hắn mười ba tuổi đã bắt đầu tận hưởng hoan tràng, càng lớn càng thêm kén chọn, đối với mỹ nhân cũng phân chia ra nhiều cấp bậc, từ ngoại hình dáng người âm thanh cho đến khí chất, tất cả đều được chú trọng.

Giọng nói từ màn xe truyền đến không nhanh không chậm, tuy rằng có hơi khàn, nhưng lại trong trẻo như băng, không những không bị khàn giọng làm cho lu mờ mà ngược lại còn có thể thể gợi lên vài phần mơ màng nào đó….. Làm người nghĩ đến cảnh giường chiếu, đem người hành hạ cho đến khi giọng nói khàn đi.

Là một cực phẩm.

Ninh Tông từ thanh đẩy người, lập tức kết luận.

Nghĩ đến trong xe hẳn là một mỹ nhân tuyệt sắc, vẻ âm trầm trên mặt hắn tiêu tán hơn phân nửa, ngược lại có chút hứng thú, híp mắt đánh giá xa giá: “Tiểu bệ hạ cũng không sợ ngươi lây bệnh phong hàn thì bổn vương sợ cái gì. Lục thái phó, ngươi không ra gặp bổn vương, bổn vương liền tự mình vén rèm đến gặp ngươi.”

Lục Thanh Tắc chậm rãi cau mày, suy nghĩ nên làm thế nào để ứng phó

Ninh Tông đã mấy năm không tìm được một mỹ nhân nào tử tế, dưỡng trong phủ cũng xem đến nhạt nhẽo, càng nghĩ đến giọng nói vừa rồi trong lòng càng cảm thấy ngứa ngáy, chỉnh quần áo, hất tóc lên tự cho mình là tiêu sái mà đi đến bên cạnh xa giá, duỗi tay vén rèm lên.

Lục Thanh Tắc trong mắt lóe lên lạnh lùng.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên lại vang lên một âm thanh khác, non nớt nhưng không hề yếu đuối, mang theo chút sắc bén: “Hoàng thúc, ngươi ngăn thái phó trẫm ở nơi này là muốn làm gì!”

Hóa ra là Ninh Quyện.

Lục Thanh Tắc kinh ngạc nhìn qua một khe hở nhỏ, tiểu hoàng đế rõ ràng là vội vàng chạy tới, sắc mặt lạnh như băng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Tông.

Người của tiểu hoàng đế đều ở đây, nếu mạnh mẽ vén rèm thì chính là không nể mặt.

Nói ở sau lưng, Lục Thanh Tắc cho rằng Ninh Tông ít nhiều cũng sẽ có chút cố kỵ, tuy rằng Ninh Quyện không có thực quyền, nhưng vẫn là hoàng đế.

Không ngờ Ninh Tông vừa dừng lại, màn xe đã bị xốc lên.

Trước mắt chợt sáng lên, y liền bắt gặp một đôi mắt trông không chút dè đặt.

Lục Thanh Tắc: “…………”

Quấy rầy rồi.

Quên mất hắn là người đàn ông trâu bò đến cả vợ của cha mình cũng dám chạm vào. 
—--------------------
Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu hoàng đế: Chẳng phải ta là bảo bối duy nhất của sư phụ sao? qwq
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play