“Công tử, xin người, mau tỉnh lại đi!”

Bên tai Lục Thanh Tắc truyền đến từng tiếng gọi đánh thức đầy nôn nóng.

Ý thức y lơ lửng trên mây, muốn mở mắt nhưng lại không mở ra được, tiếng kêu càng lúc càng lớn, cho đến khi trong đầu y ong lên một tiếng, linh hồn tựa như đột ngột chìm xuống, đạt được quyền nắm giữ thân thể.

Lục Thanh Tắc cố gắng mở mắt ra, trước mắt lại là gương mặt hoàn toàn xa lạ, nước da ngăm đen, dáng vẻ nhanh nhẹn, tuổi tác không quá lớn, đôi mắt đỏ hoe giống hệt như thỏ con.

Nhìn thấy Lục Thanh Tắc cuối cùng cũng chịu mở mắt ra, đáy mắt thiếu niên lộ rõ vẻ vui mừng: “Ngài tỉnh rồi! Thật tốt quá, thật tốt quá, ta còn tưởng rằng……”

Cổ họng nó nghẹn lại, hốc mắt tức khắc càng đỏ hơn.

Lục Thanh Tắc ngẩn người, mặt không chút biểu tình quét mắt nhìn hoàn cảnh trong phòng.

Đây là một gian phòng được bố trí cổ kính thanh nhã, dưới thân là giường Bạt Bộ lớn, tuy rằng rất mềm mại, nhưng rõ ràng không phải nệm cao su nhập khẩu của dì nhỏ y mang từ Thái Lan trở về.

Y muốn ngồi dậy cẩn thận xem nhưng thân thể lại chẳng còn bao nhiêu sức lực, ngược lại vì lấy lại ý thức mà cơn đau thấu xương lập tức ập đến toàn thân, mồ hôi lạnh phút chốc chảy ra.

Thiếu niên hít đến chóp mũi đỏ ửng, nước mắt lưng tròng: “Sau khi ngài được cứu ra từ trong ngục vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, mấy ngày nay ngày nào ta cũng canh giữ ở đây gọi ngài, đại phu nói ngài hôm nay nếu còn không tỉnh liền… Phi! Không thể nói lời đen đủi này.”

Lục Thanh Tắc cắn răng nuốt xuống tiếng kêu đau rồi bất lực nhìn nó một cái.

Mặc dù y vẫn không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng công tử nhà nó chỉ e là đã không còn.

Nếu không y cũng đã không xuất hiện ở nơi này.

Thiếu niên còn chưa hết vui mừng bất chợt vỗ vào đầu một cái: “Ta, ta vui quá mà quên mất, công tử, ngài cảm giác sao rồi? Để ta đi gọi Tôn đại phu tới xem cho ngài!”

Lục Thanh Tắc nhìn nó nhấc chân chạy đi, còn chưa kịp gọi lại cửa đã bị mở ra.

Một cơn gió lạnh đến thấu xương chen qua từ kẹt cửa ùa vào phòng, y vô tình hít vào một hơi khiến cổ họng ngứa ran, ngay lập tức ho đến kinh thiên động địa, cổ họng đau rát, trong hơi thở thoáng có mùi tanh ngọt như sắp ho ra máu.

Thiếu niên run run một cái, chân vừa bước ra ngoài lại rụt trở về, đóng cửa thật kỹ rồi cuống quýt chạy tới dìu y ngồi dậy thuận khí, thấy y đến cuối cùng cũng ngừng ho mới đi rót chén nước đem lại: “Công tử uống chậm một chút, cẩn thận sặc.”

Lục Thanh Tắc ho đến đầu váng mắt hoa, trong đầu ong ong, sống dở chết dở uống vào hai ngụm nước từ tay thiếu niên, nước mát lướt qua cổ họng mới dễ chịu hơn một chút. 

Thiếu niên nhìn sắc mặt y tái nhợt như tờ giấy, lông mi yên lặng rũ xuống đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, rõ ràng đang khỏe mạnh lại trở nên ốm đau tiều tụy, hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Đám hoạn quan trời đánh kia vậy mà lại ở trong ngục tra tấn công tử, ta thấy Vệ thủ phụ chỉ chém rớt đầu bọn hắn là còn quá dễ chịu, đáng lẽ nên băm thành trăm mảnh…”

Hoạn quan, Vệ thủ phụ?

Lục Thanh Tắc nheo mắt, bất chợt phản ứng lại, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, há miệng thở dốc, khàn giọng thốt ra câu nói đầu tiên sau khi tỉnh lại: “Bây giờ là năm nào?”

Thiếu niên lập tức nuốt xuống lời nói tức giận bất bình, cẩn thận trả lời: “Hiện tại đã là cuối tháng hai năm Kiến An thứ hai mươi lăm.”

Trước mắt Lục Thanh Tắc tối sầm, xác định rồi.

Y xuyên thành một nhân vật trùng tên trùng họ với mình trong cuốn tiểu thuyết ngày hôm qua vừa tịch thu của học sinh.

Tiết tự học buổi tối hôm qua, y tịch thu cuốn tiểu thuyết này từ tay một nữ học sinh, cô bé còn không ngừng năn nỉ y đừng đọc.

Vốn dĩ Lục Thanh Tắc cũng không có ý định xem, trái lại bị cô bé khơi dậy lòng hiếu kỳ, vừa trở lại văn phòng liền mở sách ra nhanh chóng đọc qua một lần.

Quyển sách này kể về vai chính xuất thân từ thế gia vọng tộc lật đổ bạo quân.

Bạo quân tuổi nhỏ mồ côi, sau khi may mắn thoát khỏi cuộc nổi loạn của bọn Yêm Đảng lại bị đám gian thần kìm kẹp, bên người không có lấy một người thật lòng, hắn nhịn nhục gánh vác trọng trách lớn lên rồi giải quyết đại gian thần.

Bởi vì những chuyện đã trải qua khi còn nhỏ, bạo quân không hề tín nhiệm một ai, tính cách tàn bạo vặn vẹo, nanh vuốt trải rộng khắp triều chính, đại thần nào dám chống đối trực tiếp chém giết ngay trên triều, mãn môn xét nhà, đối ngoại lại cực kỳ hiếu chiến, thích giết chóc thành tánh làm cho dân chúng lầm than, tiếng oán than dậy đất.

Vai chính khởi binh tạo phản, nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của bạo quân, ngay khi vai chính sắp thua trận cũng là lúc bạo quân chết vì căn bệnh lúc nhỏ.

Vai chính cùng vai ác thành như vậy cũng đủ nhìn ra được tác giả viết truyện mà không nắm được nhân vật bạo quân này.

Còn Lục Thanh Tắc một năm trước khi tiên hoàng đế - cha của bạo quân băng hà là tân khoa Trạng Nguyên, tiền đồ vô lượng.

Sùng An Đế trầm mê tu tiên chi thuật, dung túng hoạn quan nhiễu loạn triều chính, bởi vì Lục Thanh Tắc liều chết đứng ra can gián nên bị hoạn quan bắt tới Chiếu Ngục tra tấn, chết ở trong ngục, nhưng cũng nhờ vậy mà châm ngòi cho nhiều cuộc thanh trừng hoạn quan phản nghịch. 

Đến cả pháo hôi cũng không phải mà chỉ là ngòi nổ.

Khó trách nữ sinh kia lại hoảng loạn như vậy.

Sau khi Lục Thanh Tắc tùy tiện lật xong hết quyển sách kia thì trái tim bỗng nhiên đau nhói, y muốn tìm thuốc nhưng tay chân lại không còn nghe mình sai khiến, trực tiếp ngất đi.

Lục Thanh Tắc không tiếng động thở dài ___ xem ra y đã chết.

Đời trước y mắc bệnh tim, bởi vì bị bệnh nên trở thành đồ bỏ đi trong mắt người nhà, duyên phận với gia đình hời hợt, học xong thạc sĩ thì làm giáo viên, từ lâu đã không cùng trong nhà liên lạc.

Cũng không biết thi thể bên kia ai sẽ đến dọn nữa, chắc cũng không đem bọn học sinh dọa sợ đi?

Lục Thanh Tắc đè nén xuống cảm xúc hỗn loạn trong lòng, ngước mắt lên nhìn vào thiếu niên trước mặt.

Trong sách cha mẹ Lục Thanh Tắc đều đã mất, một mình lên kinh thi cử, thiếu niên này gọi là Trần Tiểu Đao, là nhóc ăn mày được y nhặt ở trên phố trước khi bị bắt giam.

Nhìn sắc mặt Lục Thanh Tắc đã khôi phục đôi chút, Trần Tiểu Đao lại cất bước muốn đi gọi đại phu.

Lục Thanh Tắc lấy lại được chút sức lực mà giữ chặt nó: “Ta không sao, không cần gọi đại phu, kể ta nghe sau khi ta bị bắt giam đến bây giờ có chuyện gì xảy ra, một chuyện cũng không được bỏ sót. 

Lục Thanh Tắc trong nguyên tác đã chết nhưng hiện tại lại vì y sống lại, chỉ sợ cốt truyện trong sách cũng sẽ bị thay đổi theo.

Trần Tiểu Đao ban đầu là nhóc ăn mày đầu đường nên đối với tin tức hết sức nhanh nhạy, nghe lời gật gật đầu, một năm một mười nói: “Sau khi ngài bị bắt giam, đại hoàng tử liền bệnh chết, bệ hạ cực kỳ thương tâm nên đã cho thật nhiều đạo sĩ đi luyện Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan.”

Lục Thanh Tắc: “……”

Thái quá.

“Đám Yêm Đảng kia nhân cơ hội này làm loạn đem bệ hạ giam lỏng ở trong cung, Vệ thủ phụ cùng một vị chỉ huy Kinh vệ khống chế Yêm Đảng để cứu ngài cùng các quan viên khác bị bắt giam, bệ hạ cũng được cứu ra, dưới cơn thịnh nộ, lập tức ra lệnh cho Vệ thủ phụ xử trảm Yêm Đảng, hôm qua đã hành hình ở cửa chợ rồi……”

“Khi Yêm Đảng làm loạn, trong cuộc hỗn loạn đó nhị hoàng tử cũng đã chết, bệ hạ con cái ít ỏi chỉ ba vị hoàng tử, từ hôm đó bệnh không dậy nổi, cách đây vài ngày mới nhớ tới lãnh cung còn có vị tam hoàng tử, hạ chiếu thư lập thành Thái Tử.”

Nói tới đây, Trần Tiểu Đao mặt mày hớn hở nói: “Bệ hạ cảm kích lòng trung thành tận tụy của công tử nên đã phong ngài làm thái phó của Thái Tử, hiện giờ Đông Cung còn thiếu nội nhân nên cho ngài kiêm luôn chức Thiếu chiêm sĩ của Chiêm sĩ phủ, nhưng trước đó ngài vẫn luôn hôn mê nên khi người trong cung đến tuyên chỉ là ta thay công tử tiếp chỉ.”

“Đúng rồi, còn có Vệ thủ phụ cũng phái người tới hỏi thăm rất nhiều lần về tình trạng của công tử, có vẻ rất quan tâm đến ngài!”

Vệ thủ phụ, chính là đại tể tướng quyền khuynh triều dã*, là mối uy hiếp lớn nhất đối với bạo quân giai đoạn đầu.

(*) 权倾朝野 – Quyền khuynh triều dã, là thành ngữ. Triều dã, tức triều đình và dân gian, quyền khuynh, tức quyền lực trải rộng. Tổng thể ý tứ đại khái là ngoại trừ hoàng thượng cũng chỉ là thừa tướng hoặc đại thần nhiếp chính dưới một người trên vạn người, hoặc là hoàng thượng kỳ thật chính là chính quyền bù nhìn hoặc chịu khống chế.

Mí mắt Lục Thanh Tắc giật giật liên hồi.

Vệ thủ phụ là vì thấy y không chết nên mới phái người tới muốn mượn sức y đây mà.

Nếu y dứt khoát từ chối theo phe Vệ thủ phụ, thế tất sẽ đắc tội gã.

Nhưng còn một vị khác càng không thể đắc tội được.

Tam hoàng tử Ninh Quyện, mẹ đẻ chết sớm, lại không được sủng ái nên lớn lên ở lãnh cung, hoàng tử khác đã chết không còn người để chọn làm trữ quân nên lão hoàng đế mới nhớ tới hắn, nhìn qua cực kỳ đáng thương.

Nhưng hắn về sau lại chính là bạo quân giết người không chớp mắt trong sách kia a!

Vệ thủ phụ không thể trêu vào, bạo quân càng không thể trêu vào.

Đắc tội với bên nào cũng đều chết không toàn thây.

Mà trong tình thế này y cũng không thể đi được.

Trần Tiểu Đao không biết chuyện này, ở trong mắt nó, Lục Thanh Tắc hiện tại vừa được Hoàng Thượng trọng dụng lại còn được Vệ thủ phụ coi trọng, tiền đồ vô lượng, vui mừng nói: “Đợi đến khi Thái Tử điện hạ đăng cơ, ngài sẽ trở thành đế sư rồi, là sư phụ của hoàng đế!”

Lục Thanh Tắc đau đầu không thôi, trong chớp mắt ngả người nằm xuống gối đầu.

Trần Tiểu Đao kinh ngạc: “Sao vậy công tử, đây là chuyện đáng vui mừng mà! Hay là ngài lại có chỗ nào không thoải mái sao?”

Lục Thanh Tắc không hề cảm thấy vui mừng mà chỉ thống khổ khép lại mắt: “Ta muốn từ chức.”

Trần Tiểu Đao: “……”

Đúng lúc này, từ xa bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông nặng nề.

Trong ánh chiều tà mênh mông, tiếng chuông cổ vang vọng khắp mọi ngóc ngách Yến Kinh.

Trần Tiểu Đao hoảng sợ nhìn ra bên ngoài: “Đây là……”

Chuông tang.

Cuối cùng Sùng An Đế cũng sống hết phần đời kỳ dị của mình, giấc mơ trở thành sự thật mà thăng thiên.

Lục Thanh Tắc tốn hết tinh lực, trước khi một lần nữa chìm vào hôn mê mới chậm chạp mà ý thức được, vị học trò là Thái Tử hắn chưa từng gặp mặt kia trong ba ngày đã thăng lên được hai cấp, hiện tại lên làm hoàng đế luôn rồi.

Tân đế đăng cơ, đổi niên hiệu thành Thịnh Nguyên.

Sùng An Đế vừa mới băng hà nên hậu sự diễn ra rất gấp gáp, đám hoạn quan làm loạn vẫn chưa được trừ khử hoàn toàn, đại điển đăng cơ được làm rất đơn sơ, Vệ thủ phụ không còn dưới một người mà đã là trở thành quyền thần đứng trên vạn người.

Tiểu hoàng đế giống như một con rối, đến cả bản thân hắn còn không có mấy người quan tâm huống chi là quan tâm đến Lục Thanh Tắc.

Cả Lục phủ lớn như vậy ngoại trừ Trần Tiểu Đao ra cũng chỉ có một vài tôi tớ quét tước, cũng không có ai biết Lục Thanh Tắc đã tỉnh lại nên y không đến tham gia đại điển đăng cơ.

Y đứt quãng hôn mê mấy ngày tinh thần mới tốt hơn một chút, tốt xấu gì vẫn có thể xuống giường đi được hai bước.

Trời cao thương xót cho cơ hội sống lại, Lục Thanh Tắc chưa từng nghĩ đến sẽ làm việc xấu, sau khi tỉnh lại vừa thưởng thức bài ngà tiến cung được ban thưởng vừa trầm ngâm suy nghĩ.

Trong nguyên tác Vệ thủ phụ tham ô nhận hối lộ, mưu hại trung lương, đối với mạng người xem như cỏ rác, là gian thần không hơn không kém, y đương nhiên không nghĩ sẽ cùng làm bạn với loại người này.

Cho đến bây giờ tiểu hoàng đế vẫn còn là một đứa trẻ, nếu y cố gắng hết sức rèn dũa lại tính tình thất thường, ngăn cản nguy cơ hắc hóa của hắn chắc cũng không khó đâu nhỉ?

Nghĩ đến đây, Lục Thanh Tắc nhớ lại toàn bộ cốt truyện.

Y đọc nhanh như gió nên đã bỏ sót không ít chi tiết, cũng may trí nhớ không tồi, một chút liền nhớ tới một điểm mấu chốt.

Sau khi bạo quân Ninh Quyện đăng cơ không lâu thì vô ý rơi xuống hồ nước ở Ngự Hoa Viên thiếu chút nữa chết đuối, cũng may ở gần đó có một tiểu thái giám không màng nguy hiểm cứu hắn lên, từ đó tiểu thái giám trở thành người duy nhất được hắn tin tưởng—— tuy rằng sau đó cũng bị hắn giết chết.

Mùa xuân se lạnh, tiểu hài tử thân thể ốm yếu nên dù có được cứu lên thì trên người vẫn mắc bệnh căn cả đời, thân thể vẫn luôn không tốt, cũng bởi vì lý do này mà về sau khi vai chính cùng bạo quân giằng co, bạo quân mới cầm cự không nổi mà chết bệnh ở tuổi đôi mươi.

Trong sách chỉ viết thoáng qua, Lục Thanh Tắc lại xem rất qua loa, cố gắng suy nghĩ một lúc mới nhớ ra ngày hôm đó là……

Năm Thịnh Nguyên thứ nhất, mùng năm tháng ba.

Đầu ngón tay đang nhẹ nhàng thưởng thức ngà bài của Lục Thanh Tắc khựng lại.

Hôm nay chính là mùng năm tháng ba.

Y khẽ biến sắc gọi Trần Tiểu Đao: “Lập tức chuẩn bị ngựa xe.”

Trần Tiểu Đao không hiểu lắm: “Công tử muốn đi đâu ạ?”

“Tiến cung!”
---
@ttradaosatac

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play