Lục Thanh Tắc hồi tưởng nội dung cốt truyện, trong lòng nảy ra một ý tưởng.
Yêu cầu dùng đến một nhân vật mấu chốt, nhưng trước mắt thời cơ vẫn chưa chín muồi, khó tìm được cơ hội để tiếp cận đối phương nên còn phải chờ đợi thêm một chút.
Trước mắt vẫn là chăm sóc cho tiểu hoàng đế nhỏ thật tốt rồi nói tiếp.
Lục Thanh Tắc nghiêm túc giảng bài, Ninh Quyện nghe càng chăm chú hơn, đôi mắt đen nhánh có chút tia sáng nhàn nhạt.
Mẫu phi hắn Tĩnh tần sinh ra trong một gia đình làm nghề y, khi Sùng An Đế cải trang đến Giang Nam không quen với khí hậu, thượng thổ hạ tả, đến cả thái y đi theo cũng ngã xuống, người đi cùng vội vàng đi mời nàng đến, khí chất thiếu nữ cùng ngoại hình cực kỳ xinh đẹp khiến Sùng An Đế liếc mắt một cái liền nhìn trúng đưa nàng mang về cung, nhất thời rất được vinh sủng.
Năm Kiến An thứ mười lăm, Hoàng Hậu sảy thai, chứng cứ cho thấy Tĩnh tần là người hạ dược, tuy rằng chứng cứ chưa được xác thực rõ ràng, nhưng Sùng An Đế lúc này cũng chán ghét, không chỉ có Tĩnh tần cùng Ninh Quyện bị ném vào lãnh cung mà nhà mẹ đẻ của Tĩnh tần ở Giang Nam xa xôi cũng bị liên lụy.
Ngày tháng sống ở lãnh cung không quá tốt đẹp, huống chi đắc tội với Hoàng Hậu, cung nhân quen với việc dẫm thấp phủng cao nghe theo sắp xếp của Hoàng Hậu ngày nào cũng đến gây sự, thân thể mẫu thân hắn luôn yếu ớt liền ở thời điểm hắn năm tuổi qua đời.
Sau khi Tĩnh tần rời đi, tình cảnh của Ninh Quyện càng thêm khó khăn.
Hắn đói đến nảy sinh ác độc, thậm chí còn cùng chó dữ tranh giành thức ăn.
Khi Sùng An Đế hoàn toàn trầm mê tu tiên, thời điểm đó hoàn toàn quên mất chính mình còn có một đứa con trai như vậy, mắt Ninh Quyện đầy sao xẹt mài đá, định giết con chó kia làm bữa tối.
Nhưng đói bụng vẫn là nhẹ nhất, mỗi khi Hoàng Hậu nhớ đến đứa con chưa chào đời của mình sẽ phái người tới tra tấn Ninh Quyện, rất nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết.
Cũng may Hoàng Hậu buồn bực mà chết, so với Sùng An Đế còn sớm hơn.
Ninh Quyện biết chữ và bối thư đều do Tĩnh tần cầm tay hắn dùng nhánh cây làm bút từng nét viết lên đất, hôm nay Lục Thanh Tắc kiểm tra kết quả cũng là lần đầu tiên hắn được cầm bút.
Cho nên chữ đương nhiên sẽ khó coi.
Nhưng Ninh Quyện cũng không muốn cùng Lục Thanh Tắc giải thích gì.
Trong nguyên tác không viết quá chi tiết, chỉ sơ lược rằng tuổi thơ của vị tiểu hoàng đế này thật sự quá thảm, cụ thể thảm như thế nào, Lục Thanh Tắc cũng không rõ.
Đường đường là hoàng tử, cho dù có thảm cũng không đến mức lưu lạc cùng một con chó tranh giành thức ăn đi?
Đây là ý nghĩ thoáng qua trong đầu y khi lật đến trang này.
Việc học buổi sáng kết thúc, Lục Thanh Tắc lại một lần nữa không nhịn được mà ho khan một tiếng.
Ninh Quyện cực kỳ lạnh nhạt nhìn Lục Thanh Tắc ho sặc sụa, thậm chí còn lùi về sau lánh tránh.
Lục Thanh Tắc liếc mắt nhìn thấy một màn này, suýt chút nữa tức đến bật cười.
Đứa nhỏ này thật độc ác, cũng không giúp hắn thuẫn khí mà còn trốn tránh như ôn dịch.
Thế nào cũng phải đem tiểu xấu xa này dạy dỗ thành một học sinh ba tốt, biết tôn sư trọng đạo.
Ho xong, Lục Thanh Tắc gần như hụt hơi, suy yếu mà xua tay: “Cũng đến giờ ăn trưa, bệ hạ đi ăn cơm trước đi.”
Thoạt nhìn gầy gò và thiếu dinh dưỡng nên đúng giờ cần phải ăn cơm thật tốt.
Cơm trưa được dọn lên, Lục Thanh Tắc nhìn thoáng qua thư phòng phía nam, ngoại trừ Trường Thuận cũng không có ai chủ động tiến vào hầu hạ, đủ nhìn ra được các cung nhân xác thật không coi trong tiểu hoàng đế.
Bất quá Ninh Quyện cũng không thèm để ý, hắn chán ghét bị người vây quanh.
Lục Thanh Tắc không có khẩu vị, dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ninh Quyện nhịn không được hỏi: “Ngươi không ăn sao?”
Lục Thanh Tắc khẽ cau mày, chỉ vào miệng mình thấp giọng nói : “Ta nuốt không nổi.”
Vốn là ho đến giọng nói đau, trong suốt thời gian giảng bài cảm giác như bị kim châm, sau khi dừng lại càng đau đến nuốt một chút cũng thống khổ.
Ninh Quyện không tự chủ được mà nhìn theo hướng Lục Thanh Tắc chỉ, màu môi nhạt bởi vì ho khan kịch liệt mà hơi đỏ, trái ngược hẳn với khuôn mặt ốm yếu toát đầy mồ hôi lạnh cho nên cũng đặc biệt dễ thấy.
Dù có vẻ ngoài ốm yếu nhưng dung nhan người này vẫn cực kỳ hưng thịnh, không thể giấu được vẻ đẹp thanh tú.
Hắn chợt tỉnh táo, kinh ngạc nhận ra chính mình vừa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lục Thanh Tắc.
Một đại nam nhân, sao lại có thể trưởng thành như vậy?
Ninh Quyện mím môi, liếc mắt nhìn Trường Thuận: “Kêu phòng bếp nấu một bát cháo táo đỏ nấm tuyết đến.”
Lục Thanh Tắc hơi nhướng mày một chút.
Lương tâm của thằng nhóc này cuối cùng cũng biết đau?
Ninh Quyện không nhìn y, nhưng khuôn mặt nhỏ lại nghiêm túc: “Lục đại nhân, ngươi có thời gian nên tìm một chiếc mặt nạ che mặt đi.”
Lục Thanh Tắc tìm khăn tay lau mồ hôi trên trán, thuận tiện buồn bực mà sờ mặt.
Mặt làm sao vậy?
Bệnh tật e ngại đến mắt của tiểu tổ tông này?
Sau một ngày lên lớp, Lục Thanh Tắc gần như mất tiếng, cũng không chiếm được nhiều lòng tin của tiểu hoàng đế.
Ninh Quyện giống như ấu thú chỉ biết xù lông cảnh giác, mang theo đề phòng với mọi thứ, thỉnh thoảng sẽ nhe ra những chiếc răng nanh nho nhỏ để dọa chạy người muốn tiếp cận mình.
Một đứa trẻ như vậy, nếu là ở hiện đại vẫn còn chơi đùa điên cuồng.
Lục Thanh Tắc âm thầm lắc đầu, cho Ninh Quyện bài tập về nhà, đồng thời để lại 《đế giám sách tranh》còn đang dang dở.
Trên mặt Ninh Quyện lúc này cuối cùng cũng lộ ra nụ cười chân thật mang vài phần trẻ con.
Tiểu hài nhi sinh ra đã đẹp, cười rộ lên liền có vẻ đặc biệt ngọt ngào giống như một muỗng mật ong vàng đặc, đáng tiếc ý cười này lại tựa như một nắm tuyết, nháy mắt liền tan, nhanh đến giống như Lục Thanh Tắc vừa hoa mắt.
Y cười cười: “Ngày mai thần cũng sẽ đúng giờ tiến cung dạy học, bệ hạ đừng quên hoàn thành việc học.”
Tiểu hoàng đế cũng không có ý muốn tiễn y, hắn hơi ngẩng đầu một chút nói: “Đi xuống đi.”
Lục Thanh Tắc không phiền toái Trường Thuận dẫn đường, một mình rời khỏi Càn Thanh cung.
Đi được nửa đường, bỗng nhiên bị một đội thị vệ ngăn cản, ngữ khí còn tính khách khí: “Lục đại nhân dừng bước, mời đi theo chúng tôi.”
Khi trong cung xảy ra trận thanh tẩy lớn thương vong vô số, thân quân đô chỉ huy sứ lúc đó nhận Yên Đảng làm cha nuôi, thanh quân sườn sau, trong cung liền đổi thành Ngũ Quân Doanh kinh vệ và Cẩm Y Vệ cùng tuần tra, mà Ngũ Quân Doanh chỉ huy sứ cùng Vệ Hạc Vinh xưa nay có giao tình rất tốt.
Rõ ràng là Vệ Hạc Vinh muốn gặp y.
Lục Thanh Tắc đã sớm lường tính đến, một câu cũng không hỏi, đi theo đội thị vệ này.
Thấy y phối hợp như vậy, đối phương cũng có chút kinh ngạc, bất quá cũng không nói thêm cái gì.
Đi được một lúc, đến Văn Uyên Các, đội thị vệ này cũng dừng lại.
Lục Thanh Tắc chuẩn bị tốt tâm lý, đẩy cửa phòng đi vào.
Trong nguyên tác, kẻ thù lớn nhất của bạo quân ở giai đoạn đầu chính là Vệ Hạc Vinh đang ngồi trước án thư.
Ngoài dự đoán, vị vai ác này trong số những vai ác trông giống như một thư sinh mặt trắng, bộ dáng cũng không gian xảo, khi nhìn Lục Thanh Tắc thậm chí còn mang theo chút ý cười.
Chỉ có đáy mắt lơ đãng lộ ra nhè nhẹ âm lãnh mới bộc lộ được tính cách thật của hắn.
Lục Thanh Tắc không dám sơ xuất hành lễ: “Hạ quan gặp qua Vệ thủ phụ.”
“Lục thái phó cần gì đa lễ.” Vệ Hạc Vinh đánh giá Lục Thanh Tắc vài lần, “Ngồi.”
Lục Thanh Tắc đứng hồi lâu tay chân lạnh lẽo, cũng không khách khí kéo ghế qua ngồi xuống.
Vệ Hạc Vinh tỏ ra lo lắng: “Thân thể Lục thái phó đã đỡ hơn chưa? Nghe nói hôm nay thái phó đi dạy học cho bệ hạ, như thế nào rồi?”
Lục Thanh Tắc thầm nghĩ, quả nhiên là tới hỏi cái này.
Trên mặt y lộ ra vài phần do dự, một lát sau, từ trong lòng ngực lấy ra một thiên* 《 Luận Ngữ 》mà tiểu hoàng đế viết ra trước đó đưa cho Vệ Hạc Vinh, khẽ thở dài một cái: “Bệ hạ…… không ngồi yên được, hạ quan nhờ bệ hạ sao chép từ quyển sách, suốt một buổi trưa mới hoàn thành xong phần này……”
(*Trích theo từ điển của Thiều Chửu: Phàm một bài văn đoạn sách nào mà có đầu có đuôi đều gọi là thiên. Như sách Luận ngữ có hai mươi thiên. Một bài thơ cũng gọi là một thiên.)
Vệ Hạc Vinh cấm lấy tờ giấy đầy chữ như đang đánh nhau kia, nhìn nó một cách đầy thích thú.
Chữ viết thông thiên lẫn lộn, nét bút hỗn độn, non nớt vụng về, so với viết chữ thì càng giống như đang chiếu họa hơn, nhiều chữ hơi phức tạp hơn một chút liền dứt khoát đồ thành viên mực.
Lục Thanh Tắc rũ lông mi xuống: “Hạ quan nghe nói bệ hạ trước kia chưa từng đến qua học đường, đến mười hai tuổi mới bắt đầu học viết chữ, có lẽ vẫn còn chưa thích ứng được.”
Đồ thành một đoàn chữ là do y làm, vì để không bị Vệ Hạc Vịnh cảnh giác nên đành phải hy sinh danh tiếng của tiểu hoàng đế.
Nguyên bản vì Tiểu Phúc Tử chết chìm mà sinh ra vài phần hoài nghi, Vệ Hạc Vinh cười một tiếng chậm rãi nói: “Bệ hạ tuổi còn nhỏ, cho dù không hiếu học cũng đừng ép buộc hắn, đó chỉ là bản tính của một đứa trẻ thôi.”
Lục Thanh Tắc lộ ra vẻ mặt buồn rầu, không biết đáp ứng có tốt hay không.
Vệ Hạc Vinh cũng không thèm để ý, vị Trạng Nguyên trẻ tuổi này tính cách thanh chính cũ kỹ, thậm chí thẳng thắn đến mức có chút ngây thơ, bằng không cũng sẽ không ở thời điểm thế lực Yêm Đảng lớn mạnh liền chết ngăn cản, có chút ngu ngốc, bất quá bộ dáng sống được không đến ba năm này giữ lại cũng không đáng ngại.
Hắn tùy ý mở tấu chương, không hề chú ý đến Lục Thanh Tắc: “Lục thái phó vất vả, sớm trở về nghỉ ngơi đi.”
Đây là qua được một cửa.
Lục Thanh Tắc thở phào nhẹ nhõm, chắp tay, chậm rãi xoay người rời đi.
Ra đến hoàng thành, nhìn thấy Trần Tiểu Đao mắc chứng xã giao ngưu bức lại ngồi xổm bên cạnh cấm vệ quân kéo việc nhà.
Lục Thanh Tắc ngạc nhiên phát hiện, vị thống lĩnh cấm vệ quân kia mới hôm qua còn mặt vô biểu tình hôm nay đã không tự chủ được mà bị Trần Tiểu Đao cằn nhằn, khi Trần Tiểu Đao nhìn thấy Lục Thanh Tắc đến mới ngừng câu chuyện lại, hơi lộ ra một tia tiếc nuối.
Trâu bò.
Là người tài năng.
Lên lớp xong lại phải ứng phó Vệ Hạc Vinh, Lục Thanh Tắc lên xe ngựa, yếu ớt nhắm mắt lại, trong lòng chuẩn bị cho giáo án ngày mai.
Vừa lúc rời đi, trên đại lộ đã có thể nhìn thấy xe ngựa của các quan viên triều đình khác.
Ngay lúc Lục Thanh Tắc mơ màng sắp ngủ, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: “Ồ? Xe ngưa Lục phủ, bên trong chính là Lục Thanh Tắc Lục đại nhân sao?”
Trần Tiểu Đao bị người chặn lại, không thể không dừng xe ngựa.
Chắn đường là một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào quan màu xanh lam, dựa vào kiến thức ít ỏi của nó, chỉ biết kẻ này là một quan viên chính ngũ phẩm.
Một màn đón xe giữa đường này khiến không ít người xung quanh nhìn đến, nhĩ tiêm nghe được đều sôi nổi dừng bước.
Cái tên Lục Thanh Tắc này, năm ngoái hai lần oanh động toàn bộ kinh thành, lần đầu tiên là khi ở cao trung phong cảnh vô hạn, lần thứ hai là khi đắc tội Yêm Đảng bị bắt giam.
Trước mắt tiểu hoàng đế chẳng khác gì một con rối, Vệ thủ phụ một tay che trời vậy mà y còn dám vào cung dạy học.
Trong khi mọi người cơ bản đều vì bảo vệ chính mình mà giữ im lặng, lập trường này của Lục Thanh Tắc thực sự có chút xấu hổ, hầu hết mọi người ở đây đều mang tâm tư xem kịch vui, cũng đối với Lục Thanh Tắc thập phần tò mò.
Trước mắt bao người, sau vài tiếng ho khan nặng nề, màng xe ngựa bị một bàn tay mảnh khảnh trắng như tuyết nhẹ nhàng vén lên một góc.
Dù cho sắc trời ảm đạm, bàn tay kia vẫn trắng như có thể phát sáng, giống như một khối ngọc thạch béo mỡ tự nhiên, vô cùng bắt mắt.
Nghe nói dung nhan Lục Thanh Tắc cực kỳ đẹp.
Mọi người mang lòng tò mò duỗi dài cổ, Lục Thanh Tắc lại không từ trong xe ngựa bước ra mà chỉ vén lên một góc nhỏ, từ trong xe ngựa truyền ra giọng nói không cao không thấp, ôn như hơi khàn: Vị đại nhân này có chuyện gì sao?”
Những người khác do góc độ nên nhìn không tới, nhưng quan viên trẻ tuổi chắn đường lại nhìn thấy.
Người trong xe ngựa trông ốm yếu nhưng lại như cũ chói mắt, như một đóa ưu đàm trắng tinh khiết đang nở rộ đẹp đến ngạt thở.
Nghe được Lục Thanh Tắc nói, hắn thản nhiên cười: “Lục đại nhân đúng là quý nhân hay quên, vừa quay đầu đã quên mất đồng hương là ta.”
Đồng hương?
Lục Thanh Tắc nghiêm túc suy nghĩ, trong nguyên tác có người như vậy sao?
Trình Văn Ngang nhìn bộ dáng trầm tư của y, rốt cuộc nhịn không được nữa: “Ngươi mắt chó đang xem thường người khác, ta tới đây chỉ để nói cho ngươi, ta bây giờ đã là Công Bộ lang trung, so với ngươi cũng không kém bao nhiêu!”
Trạng Nguyên cùng thầy của thiên tử thì tính là gì, với tình thế hiện giờ không phải cũng chỉ là cái hư danh.
Trong lúc hắn phẫn uất, Lục Thanh Tắc cũng gian nan mà nhớ ra đây là ai.
Trình Văn Ngang trong nguyên tác xuất hiện không nhiều lắm, thi đình xếp hạng cũng không cao, vậy nên đối với cao trung Trạng Nguyên Lục Thanh Tắc ghen ghét đến nghiến răng nghiến lợi, trong nguyên tác chỉ là một nhân vật qua đường.
Lục Thanh Tắc thật sự không còn bao nhiêu sức lực, tự hỏi đến gần như hôn mê, hơi thở mong manh nói: “A, vậy sao, vậy ngươi thật sự rất tuyệt vời, tiếp tục cố gắng.”
Trình Văn Ngang: “……”
Lục Thanh Tắc so với trước kia còn quá mức hơn! Hai mắt đều không nhìn hắn! Ngữ khí còn dám nhẹ nhàng như vậy!
Đám quan viên bận rộn một ngày không cảm thấy mệt mỏi, phương thức nghỉ ngơi cao cấp đơn giản chỉ cần ăn dưa, mọi người đều hận không thể dọn một cái ghế nhỏ đến cắn hạt dưa.
Trình Văn Ngang nhịn rồi lại nhịn, mới nhịn xuống được xúc động muốn chửi thề, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quá mức bắt mắt kia của Lục Thanh Tắc, từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng: “Ngươi còn chưa biết đi, Thục Vương điện hạ sắp đến kinh thành rồi.”
Sùng An Đế băng hà, làm thân huynh đệ phiên vương đương nhiên có lý do chính đáng để về kinh.
Trình Văn Ngang bỗng nhiên đề cập đến Thục Vương không phải vì Lục Thanh Tắc cùng Thục Vương có thù oán, mà là bởi vì…… Thục Vương có quả nhân chi tật, đặc biệt là nam phong.
Bộ dáng họa thủy này của Lục Thanh Tắc nếu để Thục Vương thấy được, vị tiểu hoàng đế bù nhìn kia có bản lĩnh bảo vệ được sao?
Trình Văn Ngang trong lòng cười lạnh, chờ xem biểu tình hoảng loạn của Lục Thanh Tắc.
Lục Thanh Tắc lại không chống đỡ được cơn buồn ngủ, mí mắt rủ xuống, trong lúc nửa tỉnh nửa mê suy tư: Thục vương là ai?
Trần Tiểu Đao quay đầu liếc nhìn một cái, cẩn thận đem màng buông xuống: “Công tử nhà ta ngủ rồi, ngươi không sao chứ? Không có việc gì làm phiền tránh đường.”
Trình Văn Ngang lại nổi cơn thịnh nộ vô năng, tức giận trừng mắt xe ngựa, hùng hổ mà kéo dài qua một bước.
Tránh ra đi.
—---------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Thanh Tắc: Đứa trẻ này thật độc ác.
Tiểu hoàng đế: quq???
(@Ttradaosatac)