Lục Thanh phản ứng rất nhanh, nghiêng người che khuất tầm mắt của Ninh Quyện, cúi đầu đón ánh mắt của hắn, hơi nhướng mày.
Tên nhóc con này đang giễu cợt y sao?
Tiểu Phúc Tử giãy giụa trong nước muốn bỏ ra, liều mạng hô to kêu cứu, đáng tiếc vì để hoàn thành màn kịch hôm nay nên gã đã sớm cho thị vệ rời đi, nơi này lại còn hẻo lánh, có kêu thế nào cũng không có người đến.
Ninh Quyện tuy nhìn không thấy nhưng cũng có thể đoán được, lại nói: "Đánh tiếp."
Tiểu thái giám rất hăng hái mà nghe lệnh.
Tiếng nước tung tóe cùng tiếng kêu thảm thiết rất gần, Lục Thanh nghe được tâm tình trở nên rất phức tạp.
Ngoại trừ một chút khó chịu, một mặt y cũng cảm thấy yên tâm, tiểu hoàng đế thông minh điềm tĩnh, cũng không phải là một con cá nhỏ đáng thương mặc người làm thịt, mặt khác lại có phần lo lắng, tuổi còn nhỏ đã là nhân mè đen, xem ra kế hoạch rèn giũa bạo quân trở thành minh quân phải thực hiện càng sớm càng tốt.
Thế giới quan của một đứa trẻ mười mấy tuổi gần như đã được hình thành hoàn chỉnh, chẳng bao lâu nữa lại đến tuổi phản nghịch.
Trong lòng giáo viên nhân dân Lục Thanh Tắc đánh giá một chút về vị học sinh mới này của mình.
Y cứu tiểu hoàng đế, cũng không cự tuyệt giải quyết Tiểu Phúc Tử, hai người bọn họ chí ít cũng được xem là đồng mưu nên lòng tin của tiểu hoàng đế ít nhiều cũng đã tăng lên được một chút đi?
Khi âm thanh xung quanh cuối cùng cũng lắng xuống, Ninh Quyện không khách khí đẩy Lục Thanh Tắc ra, ánh mắt dừng lại trên người tiểu thái giám biểu hiện tương đối nhanh nhẹn, tuy còn nhỏ nhưng khuôn mặt lại uy nghiêm, cố gắng hết sức thể hiện ra phong thái hoàng đế bệ hạ: “Tên gì?”
Tiểu thái giám ngày thường bị Tiểu Phúc Tử sai khiến bắt nạt, trong lòng luôn phải sợ hãi mà đề phòng bản thân bị Tiểu Phúc Tử một chút không vừa mắt hành hạ đến chết chết, lúc này đồng thời thể hiện lòng trung thành của mình với chủ nhân, còn ra khẩu khí cao hứng nói: “Hồi bẩm bệ hạ, nô tài tên Trường Thuận, làm việc ở Thượng Y Giám.”
Ninh Quyện ừ một tiếng: “Sau này đến hầu hạ trước mặt trẫm.”
Tiểu hoàng đế tuy là con rối, nhưng vẫn là hoàng đế, có thể ở bên cạnh hoàng đế làm việc, nguy hiểm cùng lợi ích tỉ lệ thuận, chưa kể hắn còn giết chết Tiểu Phúc Tử.
Hơn nữa cũng chưa chắc vị tiểu bệ hạ này sẽ thực sự để mặc người đùa bỡn.
Trường Thuận trong lòng rõ ràng, vội vàng quỳ xuống đất không ngừng dập đầu tạ ơn.
"Biết bây giờ phải làm gì?"
Trường Thuận tương đối nhạy bén, nháy mắt phản ứng lại: “Ai nha, không hay rồi xảy ra chuyện lớn rồi, Tiểu Phúc Tử vì cứu bệ hạ vô ý rơi xuống nước! Tiểu nhân đi tìm thị vệ đến vớt!"
Nói xong liền nhanh như chớp chạy đi.
Sự chú ý của Ninh Quyện kỳ thực vẫn luôn đặt ở trên người Lục Thanh Trạch, nhìn cánh môi y mím lại đến đỏ bừng, bộ dáng tựa hồ như muốn mở miệng nói chuyện, nín thở chờ đợi.
Lục Thanh Tắc nhẫn nại cùng hắn nhìn nhau ba giây, cuối cùng nhịn không được nữa.
Y che miệng quay đầu đi, đột nhiên ho đến tê tâm liệt phế, giống như muốn đem lục phủ ngũ tạng ho ra hết, khuôn mặt tái nhợt hơi ửng hồng, chỉ cần nghe thấy y ho đã khiến ống phổi và cổ họng đau theo.
Ninh Quyện: “……”
Ninh Quyện há miệng, làm như không nghe thấy: "Đưa trẫm về Càn Thanh cung, đừng xử ở chỗ này."
Lục Thanh Tắc từ trạng thái choáng váng khôi phục lại, trong cổ họng đau như nổ tung, thoang thoảng mùi máu tươi.
Nguyên thân bị Yêm Đảng bắt vào ngục, ngâm trong thủy lao giữa mùa đông, trực tiếp bỏ mạng, Lục Thanh Tắc xuyên đến nhưng cũng không thể cải thiện được thân thể bị thương nặng, đại khái sẽ phải ốm yếu như vậy một thời gian rất dài trong tương lai.
Cả hai đời đều không thể có được thân thể khỏe mạnh, Lục Thanh Tắc yên lặng thở dài, khẽ mỉm cười: “Vi thần tuân chỉ.”
Ninh Quyện rất quen thuộc ngõ ngách trong cung, dẫn Lục Thanh Tắc tránh thị vệ, hai người vừa rời khỏi ngự hoa viên, Trường Thuận phía sau liền gọi thị vệ tới.
Trong cung có rất nhiều người, nhưng khi nghe tin tiểu bệ hạ suýt nữa rơi xuống nước lại không có vài người lo lắng.
Lục Thanh Trạch cả người không còn chút sức lực, đi được mấy bước là thở dốc, cũng may là đứa nhỏ này chân ngắn nên bước đi cũng không lớn lắm, y nhìn nhìn đầu nhỏ tròn trịa của tiểu hoàng đế, giọng nói giống như bị sỏi đá cọ xát: “Bài học gần đây nhất của bệ hạ là do vị tiên sinh nào dạy đọc?”
Nghe được câu hỏi này, Ninh Quyện kinh ngạc quay đầu nhìn y một cái, sau khi xác nhận Lục Thanh Tắc trong mắt tràn đầy nghi hoặc mà không cố ý, mới nghiêng đầu rầu rĩ nói: "Không có."
Sùng An đế trầm mê tu tiên hơn mười mấy năm, không biết đã ăn bao nhiêu lọ tiên đan khiến cơ thể suy yếu, sau khi lâm bệnh, thời gian tỉnh lại rất ít, khi thanh tỉnh được một lúc liền phong Ninh Quyện làm thái tử, lệnh cho Lục Thanh Tắc làm thái phó, sau đó lại tiếp tục mê mang, căn bản chưa kịp sắp xếp cho Ninh Quyện tập hợp một đội binh mã.
Phải biết rằng Ninh Quyện từ nhỏ đã ở trong lãnh cung, thậm chí còn không được đi học.
Thủ phụ Vệ Hạc Vinh thấy vậy đương nhiên rất vui mừng, Ninh Quyện là một kẻ ngốc có thể mặc người sai khiến, ngu xuẩn đến rắm cũng không thả mới khiến gã yên tâm nhất.
Vệ Hạc Vinh không nói lời nào, trong triều cũng có rất ít người dám lên tiếng, hoặc là thanh âm nhỏ bé hoặc là sống chết mặc bây.
Lục Thanh Trạch cũng đoán ra, không chút do dự nói thẳng: "Vậy bắt đầu từ ngày mai, thần sẽ tới cùng bệ hạ giảng đọc."
Một trận gió lạnh thổi qua, Lục Thanh lại nghiêng người liêu xiêu như tờ giấy.
Ninh Tuyển thậm chí còn không kịp kinh ngạc, chỉ hoài nghi chính mình một giây sẽ phá vỡ y, hoài nghi nhìn hắn, trong mắt mãnh liệt nghi hoặc: “Ngươi có thể làm được?’
“……” Lục Thanh Tắc không vui, “Thần đương nhiên có thể làm được.”
Ra cửa lúc trưa, đến khi rời cung thì sắc trời có vẻ tối hơn một chút.
Trần Tiểu Đao chán nản chờ đợi ở bên ngoài, ngượng ngùng muốn đến gần cấm binh lôi kéo làm quen, cấm vệ binh không để ý đến nó nhưng nó vẫn có thể tự mình tán gẫu đến vui vẻ, đến khi nhìn thấy Lục Thanh Tắc quay lại mới thu liễm, chạy tới đỡ y lên xe ngựa, chưa đã thèm hỏi: “Công tử, có cần phải về nhanh như vậy không?”
Cho dù ở trong cung nghỉ ngơi một lát, nhưng từ cung thành to lớn như vậy đi bộ ra Lục Thanh Tắc cũng gần như hụt hơi, thanh âm yếu ớt nói: “Mau lên, nhanh lên nữa là có thể đưa ta lên trời.”
Trần Tiểu Đao lập tức kiềm chế bản thân nhanh đến mức có thể so với ốc sên.
Trở về Lục phủ, Lục Thanh Tắc uống một chén thuốc, nằm yên suốt một canh giờ mới có sức bò dậy, đến thư phòng, lấy từ trên kệ mấy quyển sách trước, theo thứ tự lật xem một lúc rồi giơ bút lông vẽ lên trên giấy.
Trần Tiểu Đao ở một bên giúp mài mực, trộm nhìn vị chủ tử không quá quen thuộc này.
Lục Thanh Tắc mặc bộ xiêm y màu xanh lam nhạt, ngay cả khi ở trong phòng cũng phải khoác lên mình một chiếc áo choàng, xương cổ tay dưới ống tay áo rộng nhỏ bé đến giống như bị véo nhẹ một cái cũng có thể gãy ra, nước da tái nhợt đến gần như trong suốt, gân xanh lộ rõ, nhìn yếu đuối mỏng manh nhưng khi cầm bút lông cổ tay lại không mảy may run mà ổn định vững chắc.
Đời trước, Lục Thanh Tắc bởi vì mắc bệnh tim nên bị cha mẹ ghét bỏ, không thể kế thừa gia nghiệp, từ nhỏ lớn lên bên cạnh ông nội, lão nhân gia khoan dung hiền từ thương xót cháu trai, dạy dỗ y không được có quá nhiều cảm xúc thăng trầm, để rèn luyện tính tình, tay cầm tay dạy y viết thư pháp, nét chữ của Lục Thanh Tắc khá đẹp, khi vẽ móc lên, đường cong nước chảy mây trôi xen kẽ có chút thích thú.
Trần Tiểu Đao tò mò mà vươn cổ: "Công tử, ngài đang vẽ gì vậy?"
Lục Thanh Tắc nhàn nhã nói: “Đại Tề bản học sinh tiểu học bắt buộc học một khóa.”
Trần Tiểu Đao: "???"
Người có học thức nói chuyện, quả nhiên nghe không hiểu.
Trần Tiểu Đao từ nhỏ lưu lạc ở đầu đường, một chữ cũng không biết, ngất xỉu vì đói nên được nhặt về, kết quả ngày hôm sau Lục Thanh Tắc bị giam vào ngục nên còn chưa kịp nhiễm bầu không khí học thức xung quanh Trạng Nguyên, nhìn Lục Thanh Tắc vừa viết vừa vẽ có chút ghen tị lẩm bẩm trong vô thức: “Nếu ta cũng có thể biết chữ thì tốt rồi.”
Tinh thần giáo viên không có chỗ đặt vào của Lục Thanh Tắc cảm động, nhìn nó một cái: "Được rồi, từ nay về sau mỗi ngày ta đều dạy ngươi tập viết, ngươi nhất định phải hoàn thành thật tốt."
Trần Tiểu Đao: "!!!"
Trần Tiểu Đao vui mừng khôn xiết, sợ Lục Thanh Trạch sẽ đổi ý nên lập tức hét lên: "Đa tạ công tử!"
Lục Thanh mỉm cười, viết xong trên một tờ giấy, đặt bút xuống, mở cuốn sách mà nguyên thân đã chú thích bên cạnh ra, đối chiếu lại.
Giống nhau như đúc.
Không biết có phải vì y trực tiếp xuyên vào hay không, nhưng y không chỉ cùng “Lục Thanh Tắc” trong nguyên tác lớn lên giống nhau như đúc mà thậm chí đến cả chữ việt cũng giống hệt nhau.
Sáng sớm hôm sau, Lục Thanh Tắc lại vào cung cùng với một xấp thành quả lao động dày đặc.
Cái chết của một tiểu thái giám trong cung hiển nhiên sẽ không có ảnh hưởng gì, mọi chuyện vẫn bình yên như trước.
Ninh Quyện không nghĩ tới Lục Thanh Tắc bộ dạng giống như sắp chết lại kéo theo bệnh tật đến đây, không chỉ tới mà tựa hồ như đã chuẩn bị rất nhiều.
Dù sao thì đó cũng là bản tính của trẻ con, từ lúc Lục Thanh Tắc tiến vào Càn Thanh cung, tầm mắt Ninh Quyện đã trộm dính vào xấp giấy trong tay y không hề rời đi.
Giống như một chú mèo con lén lút, giả vờ không thèm quan tâm mà trộm liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt nhìn đi chỗ khác, cho rằng mình chưa bị phát hiện.
Lục Thanh Tắc nghĩ thầm, ngươi thực sự quá coi thường đôi mắt sắc bén của chủ nhiệm lớp.
Này đàn học sinh ơi, thật sự cho rằng giáo viên không nhìn ra được những hành vi ăn trộm ăn cắp dưới bục giảng sao?
Y cười thầm, rút ra một tờ giấy đặt tới trước mặt Ninh Quyện: "Bệ hạ trước kia đã học qua được những gì? Thần trước tiên xem bài tập của ngài thế nào."
Ninh Quyện trừng mắt nhìn Lục Thanh Tắc một hồi, sau đó cầm bút lên viết chính tả《 Luận Ngữ 》của Khổng Tử.
Lục Thanh Tắc nheo mắt lại, nhìn ra vấn đề đầu tiên.
Tư thế sai.
Nhưng y không nói gì, chỉ im lặng nhìn Ninh Quyện viết.
Chờ đợi hồi lâu, Ninh Quyện cuối cùng cũng chậm rãi điền vào tờ giấy, hàng mi dài của đứa trẻ rủ xuống, ánh mắt lóe lên có chút áy náy, không còn tự tin như lần đầu gặp mặt ngày hôm qua.
Lục Thanh Tắc cầm lấy nhìn xem, lông mày hơi nhướng lên.
Trên thực tế, nguyên văn luôn cố tình miêu tả một vài câu bạo quân viết chữ khó coi, đối lập hoàn toàn với nét chữ uyển chuyển nhẹ nhàng của vai chính khiến vô số người ấn tượng.
Nghe nói khó coi đến mức ngay cả những thái giám đọc sách bên người cũng phải vò đầu bứt tai..
Bây giờ xem ra không thể hình dung bằng hai chữ khó coi được
Mà là không có chữ nào có thể đọc được.
Ngoại trừ chữ thảm không nỡ nhìn ra thì nội dung quả thật cũng không tệ, một chữ cũng không thiếu.
Đường đường là một bạo quân, chữ viết lại trông giống như một con chó đang bò.
Lục Thanh nhìn xem, khẽ mỉm cười: "Chữ bệ hạ mặc dù rất thích đánh nhau, nhưng cũng có rất nhiều chỗ có thể tiến bộ."
Ninh Quyện nhạy bén nhận ra câu nói này có gì đó không đúng, khuôn mặt nhỏ tối sầm, lạnh lùng nhìn y một cái.
Ai nha, chọc đến lòng tự trọng của đứa trẻ.
Lục Thanh Tắc thu liễm nụ cười như không có chuyện gì xảy ra, di chuyển ra phía sau hắn cầm tay điều chỉnh dáng ngồi cùng tư thế cầm bút của hắn, giọng nói ấm áp ôn hòa: “Tư thế sai rồi, ngồi thẳng, bút phải đặt ở giữa ngón giữa và ngón áp út, cổ tay phải vững, tâm thẳng thì bút mới thẳng được.”
Tóc Ninh Quyện bắt đầu cứng lại.
Một hơi thở ấm áp mang theo chút mát lạnh của hoa mai cùng vị đắng của thuốc từ phía sau truyền đến, đem hắn bao bọc bên trong, cầm tay hắn có hơi lạnh nhưng không hề mất đi lực độ.
Khi còn bé ngoại trừ mẫu phi luôn ôm hắn vào trong lòng che chở, chưa từng có người nào thân thiết với hắn như vậy.
Lục Thanh Tắc nghiêm túc dẫn dắt Ninh Quyện viết mấy chữ, nhìn ra hắn không được tự nhiên nên buông tay lui về phía sau: "Bệ hạ, ngươi thử tự mình viết mấy chữ thử xem."
Khoảnh khắc hơi thở phía sau biến mất, phản ứng đầu tiên của Ninh Quyện là thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó trong lòng chợt dâng lên vài tia mất mát, tựa hồ không nỡ buông tha.
Hắn cau mày, rũ bỏ những suy nghĩ vô lý đó, dựa theo tư thế Lục Thanh Tắc dạy hắn chậm rãi viết lại vài chữ, sự tiến bộ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, mới vừa rồi chữ còn ngã trái ngã phải lúc này ít nhất đã có thể đọc được.
Dù sao việc điều chỉnh tư thế cầm bút cũng có chút khó khăn, đã thành thói quen, nhưng khi Ninh Quyện cầm bút lên lần nữa thì không còn bỏ sót nữa.
Lục Thanh Tắc vô cùng hài lòng - đây là lớp học sinh yên tĩnh nhất mà y từng dạy dỗ.
Mặc dù trước mắt học sinh này vẫn chưa gọi y là thầy.
Niềm tin còn chưa đủ.
Lục Thanh Tắc lặng lẽ suy nghĩ, cầm lấy tập tranh chính mình chăm chỉ cày cấy từ chiều đến tối hôm qua lại đây: “Kế tiếp liền kể trước cho bệ hạ nghe một câu chuyện xưa đi.”
Ninh Quyện lông mày thanh tú nhíu lại: "Chuyện xưa? Trẫm không còn là đứa trẻ, nghe chuyện xưa gì?"
“……” Năng lực tự giác của đứa nhỏ này không tốt lắm, Lục Thanh mỉm cười đi theo nói, “Là bài giảng sắp xếp cho đế vương nghe chuyện xưa.”
Nghe vậy, sắc mặt Ninh Quyện hơi dịu đi, đáy mắt ẩn chứa sự tò mò, cằm nhếch lên: "Vậy giảng đi."
Tập tranh này là《 đế giám sách tranh 》Lục Thanh Tắc đọc khi còn học đại học, trong môn học tự chọn giáo sư đã yêu cầu y chọn một quyển sách để viết luận văn, nhờ vậy mà nhớ rất rõ, phần trên của quyển sách kể câu chuyện về sự làm việc chăm chỉ của hoàng đế, còn phần dưới là hậu quả của cuộc nổi loạn, nội dung cùng tranh vẽ rất phù hợp để làm bài giảng nhập môn cho vị hoàng đế trẻ.
Khi quyển sách nhỏ có hình vẽ thú vị được đặt tới trước mặt, Ninh Quyện không khỏi giật mình.
Kết hợp với việc Lục Thanh Tắc không muốn anh nhìn thấy Tiểu Phúc Tử chết đuối ngày hôm qua, giờ phút này hắn mới chân chính xác nhận được Lục Thanh Tắc không phải đang diễn trò mà thực sự coi hắn như một đứa trẻ để đối đãi.
Khác với cách mà các đại thần nhìn hắn, mang theo vẻ khinh thường cùng trịnh thượng thương hại đối đãi.
Ninh Quyện nghe Lục Thanh Tắc giảng về chuyện xưa của đế vương, giọng nói có chút khàn khàn truyền vào tai hắn, không hề khó nghe, ngược lại khiến hắn càng thoải mái hơn, bất tri bất giác chìm đắm trong đó.
Đôi mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt quá mức xinh đẹp so với một nam nhân trong giây lát, lặng lẽ ngăn chặn những gờ ráp đang phát nổ xung quanh cơ thể mình.
Lục Thanh vẫn luôn chú ý tới tiểu hoàng đế, thấy vậy khóe miệng lặng lẽ cong lên.
Trẻ con vẫn là rất dễ lấy lòng.
Đen một chút thì làm sao, sớm muộn gì cũng rèn lại được.
Tuy nhiên theo sử sách ghi chép, y có thể không có khả năng dạy tốt bằng các dạnh gia trong triều, nếu muốn bồi dưỡng ra một thế hệ minh quân thì chỉ có mình hắn dạy thôi là chưa đủ.
Lục Thanh lâm vào trầm tư.
Nên làm thế nào mới có thể vượt qua rào cản của Vệ Hạc Vinh giúp tiểu hoàng đế củng cố lực lượng giáo viên hùng hậu hơn?
—------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ninh Quyện giả vờ như không nghe thấy: Bây giờ ta không thấy đau lòng, nhưng sau này ta sẽ nước mắt lưng tròng.
@Ttradaosatac