Tòa nhà này được tiên hoàng ban thưởng sau khi Lục Thanh Tắc đỗ Trạng Nguyên, nằm rất gần hoàng thành.
Xe ngựa lộc cộc hướng hoàng thành chạy vào, trong người Lục Thanh Tắc vốn dĩ còn có một đống nội thương bị xóc nẩy lên như vậy thì cực kỳ thống khổ, đau dài không bằng đau ngắn, y suy yếu nói: “Chạy nhanh lên một chút.”
Trần Tiểu Đao nhanh chóng vượt qua khúc cua.
Lục Thanh miễn cưỡng giữ cho suy nghĩ của mình không bị phân tán, tiếp tục suy nghĩ đến nội dung nguyên tác.
Trong nguyên tác bạo quân Ninh Quyện đối đãi với kẻ thù của mình bằng thủ đoạn cực kỳ lãnh khốc và tàn nhẫn, đối với người trung thành với mình tuy rằng không có sự tin tưởng nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ giết họ, vậy còn chuyện tiểu thái giám cứu hắn ra từ trong hồ là như thế nào?
Chắc chắn là còn có nơi khác đề cấp đến.
Lục Thanh Tắc có chút hối hận khi đọc quá vội vàng, cau mày suy nghĩ, trước khi xe ngựa dừng lại mới sực nhớ ra một đoạn trong sách có mấy chữ ít ỏi ám chỉ đến.
Tiểu thái giám kia tên là Tiểu Phúc Tử, là người do Vệ thủ phụ an bài.
Ninh Quyện ngoài ý muốn rơi xuống hồ cũng là do Tiểu Phúc Tử đẩy!
Tim Lục Thanh Tắc lại đập thình thịch, xe ngựa dừng lại, Lục Thanh Tắc là thái phó lại còn có bài ngà tiến cung, cấm quân kiểm tra xong thẻ bài liền cho vào hoàng thành, nhưng Trần Tiểu Đao lại không thể đi vào huống chi là ngồi xe ngựa vào cung.
Lục Thanh Tắc không còn cách nào khác đành phải lê thân thể bệnh tật một bước thở ba hơi của mình nhanh chóng tiến cung.
Đám hoạn quan làm loạn đều đã bị thanh trừng sạch sẽ, hơn nữa lão hoàng đế ngày trước thà chết chung chứ không chịu chết một mình nên đã ban chết cho tất cả phi tần trong hậu cung, trong hoàng cung còn chưa bổ sung người mới nên trên đường rất vắng, Lục Thanh Tắc đi một lúc mới gặp được một tiểu thái giám.
Y không biết đối phương, nhưng đối phương lại nhận ra y, hành lễ: “Tham kiến Lục thái phó.”
Sắc mặt Lục Thanh Tắc tái nhợt, đỡ tường thở hổn hển khàn giọng hỏi: “Vị công công này, hiện giờ bệ hạ đang ở đâu?”
Tiểu thái giám lén lút nhìn y, trên mặt mang theo ý cười: “Hôm nay thời tiết không tồi nên bệ hạ muốn đi đến Ngự Hoa Viên ngắm cảnh, bây giờ có lẽ đã qua rồi, Lục đại nhân nếu muốn gặp bệ hạ bây giờ đến đó là vừa đúng lúc.”
Thời gian gấp rút, Lục Thanh Tắc lập tức lấy bạc lúc sắp xuất môn vội vàng nhét vào trong túi, nhét vào tay hắn: “Ta không quen đường trong cung, nhờ công công nhanh chóng dẫn đường, càng nhanh càng tốt.”
Tiểu thái giám ước lượng trọng lượng bạc, nụ cười trên mặt tươi lên vài phần: “Lục đại nhân đã nói như vậy thì mời ngài đi theo tiểu nhân, tiểu nhân biết đường tắt đi đến đó.”
Thấy Lục Thanh Tắc đi đứng khó nhọc, tiểu thái giám còn chủ động đỡ y, động tác không nhanh không chậm.
Lục Thanh Tắc không khỏi nôn nóng, tim đập liên hồi, chỉ sợ đi được nửa đường lại nghe thấy âm thanh hô to gọi nhỏ “Bệ hạ rơi xuống nước”, không nhịn được nữa nói: “Có thể đi nhanh hơn một chút được không?”
Tiểu thái giám nhớ lại chút trọng lượng bạc: “…… Được.”
Tốc độ quả thật nhanh hơn một chút, Lục Thanh Tắc mím môi, tâm tư xoay chuyển: “Công công là người hầu hạ bên cạnh bệ hạ sao?”
Tiểu thái giám thở dài: “Tiểu nhân mới tiến cung không lâu, không có tư cách hầu hạ bên cạnh bệ hạ chỉ có thể làm việc dưới trướng vài vị công công thôi, hầu hạ bên cạnh bệ hạ là Phúc công công, Lục đại nhân đợi một chút là có thể gặp được.” Nghĩ nghĩ, thấy bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở của Lục Thanh Tắc nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở, “Phúc công công tính tình không tốt, làm chết rất nhiều cung nhân, đối với triều thần cũng không cung kính lắm, Lục đại nhân nên cẩn thận một chút.”
Quả nhiên là Tiểu Phúc Tử.
Lục Thanh Tắc hít nhẹ một hơi, di chuyển nhanh hơn.
Tiểu thái giám nghi hoặc nhìn Lục Thanh Tắc.
Vị thái phó thoạt nhìn ốm yêu này, chỉ sợ ở trong ngục đã bị lột mất một lớp da, thân thể còn chưa khỏe hẳn đã chạy đi tiến cung, cũng không biết có chuyện gì gấp gáp.
Bên trong Ngự Hoa Viên.
Ninh Quyện cho đám thái giám cung nữ lui xuống, một mình ngồi trên tảng đá lớn cạnh hồ sen.
Đầu xuân trong hồ sen vẫn là một mảnh khô héo, trong cung hỗn loạn, thợ trồng hoa cũng chưa kịp chăm sóc đến, toàn bộ Ngự Hoa Viên thê lương đến một tia xuân sắc cũng không có, kỳ thật cũng không có gì để xem.
Chỗ đáng khen duy nhất ở nơi này là thanh tịnh.
Đáy mắt đen nhánh của Ninh Quyện nhàn nhạt hiện lên vẻ phiền chán.
Từ khi lão hoàng đế bắt đầu nhớ đứa con trai sống hơn mười năm ở lãnh cung này thì bên cạnh hắn liền có đủ loại người, biểu cảm mỗi người nhìn hắn đều khác nhau, khinh miệt, xem thường, hứng thú, thờ ơ, sau đó che đậy chúng bằng một nụ cười nhìn như cung kính cho rằng hắn không hiểu.
Nhưng hắn có thể nhìn rõ mọi thứ.
Hoàng tử sống ở lãnh cung không được sủng ái thậm chí còn không bằng cả hạ nhân, huống chi mẫu thân hắn đắc tội Hoàng hậu, Ninh Quyện có thể sống được đến bây giờ, đối với cái nhìn của người khác đặc biệt nhạy bén.
Lão hoàng đế dưới tình huống bất đắc dĩ mới phong hắn làm trữ quân, từ lúc phong Thái Tử cho đến khi đăng cơ chẳng qua chỉ mất khoảng mười ngày, gấp gáp giống như đi ngang qua sân khấu, bây giờ Vệ Hạc Vinh là Nội Các thủ phụ kiêm Lại Bộ thượng thư, quyền lực dưới tay to lớn, chắc chắn không có ai để ý đến sống chết của một hoàng đế bù nhìn như hắn.
Ninh Quyện mím môi, khuôn mặt nhỏ trầm xuống.
Hắn đang suy nghĩ thì có một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau: “To gan, ngươi muốn làm gì!”
Ninh Quyện giật mình, thân thể không tự chủ được lảo đảo một cái, ngay khi sắp ngã vào trong hồ sen, sau lưng đột nhiên ấm áp, hắn được người phía sau ôm lại, ngay sau đó truyền đến một hơi thở ấm áp giống như hoa mai pha lẫn mùi thuốc đắng thoang thoảng.
Một bên khác, tiểu thái giám đi cùng gắt gao ôm lấy Tiểu Phúc Tử có ý đồ gây, kêu lên chói tai: “Phúc công công, đây là ngươi ép ta!”
Nói xong hắn lao đầu đến đụng mạnh một cái vào đầu đối phương, làm cho Tiểu Phúc Tử còn đang giãy giụa đụng đến choáng váng.
Khi Lục Thanh Tắc bế tiểu hoàng đế lên còn có chút kinh ngạc.
Dựa theo trong sách thì đứa nhỏ này dù có nói thế nào cũng đã mười một mười hai tuổi đi, sao lại nhẹ đến như vậy?
Y một bộ dáng bệnh tật ôm vào trong ngực mà vẫn không cảm thấy quá nặng.
Đối diện với tiểu hoàng đế một lời không hợp sau khi trưởng thành rất có thể trở thành bạo quân, Lục Thanh Tắc dựa theo nguyên tắc xử lý cẩn thận, cẩn thận buông hắn ra rồi cúi người xuống dùng giọng ôn hòa nói: “Thần cứu giá chậm trễ, bệ hạ không sao chứ?
Ninh Quyện quay đầu lại, ánh mắt như chạm vào trong một mảnh xuân sắc mềm mại.
Khi chạy đến Ngự Hoa Viên nhìn thấy Tiểu Phúc Tử rón ra rón rén đến gần Ninh Quyện, đi nhanh suốt một đường như vậy vốn dĩ Lục Thanh Tắc đã không còn sức lực, mấy bước cuối cùng là chạy vội đến.
Khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy bởi vì hành động này có chút đỏ bừng, đôi mắt long lanh nước, hơi thở dồn dập giống như đèn mỹ nhân được làm bằng lưu ly dễ vỡ.
Khí chất y thanh lãnh, đuôi mắt hơi dày cong lên phía trên còn có một nốt ruồi lệ càng khiến thần sắc ốm yếu lộ ra mấy phần diễm lệ.
Ninh Quyện sửng sốt một chút, lùi về sau mấy bước, cảnh giác nhìn chằm chằm y: “Ngươi là ai?”
Trong lúc bị dò xét, Lục Thanh Tắc đồng thời cũng đang nhìn hắn.
Đứa nhỏ trước mặt này gầy gò, trên người chỉ có mấy cái xương bộ dạng thoạt nhìn còn chưa đến mười tuổi, ở tuổi này một chút da thịt cũng không có xem ra ở trong cung chịu không ít khổ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đó thực ra rất đáng yêu, ngũ quan tuấn tú, ngọc tuyết bao quanh, đôi mắt đen sáng, sạch sẽ xinh đẹp như bánh gạo nếp, hai hàng lông mày mỏng khẽ cau lại nhìn vào càng khiến người ta đau lòng.
Nhận thấy trong mắt Ninh Quyện rõ ràng không tin tưởng, Lục Thanh Tắc cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Đúng lúc tiểu gia hỏa này sợ hãi và bất lực nhất, trước tiên phải lấy được sự tin tưởng.
Vội vàng đến, cổ họng như lửa đốt, Lục Thanh Tắc nuốt khan một chút, giọng điệu vẫn rất ôn hòa: “Thần là Lục Thanh Tắc, tiên hoàng phong thần làm thái phó của ngài, mấy ngày trước đó vẫn còn hôn mê nên chưa có cơ hội gặp qua bệ hạ.”
Ninh Quyện bình tĩnh nhìn y.
Đây là vị Trạng Nguyên trẻ tuổi kia sao?
Nghe nói Vệ Hạc Vinh quý trọng nhân tài, mấy lần phái người liên lạc với y, chuyện ngày hôm nay chẳng lẽ là do Vệ Hạc Vinh sắp xếp để khiến hắn tin tưởng Lục Thanh Tắc?
Hai người thăm dò nhìn nhau, bên kia tiểu thái giám lại hét lên một tiếng: "Bệ hạ, bệ hạ, Lục đại nhân, chúng ta có thể giải quyết chuyện này trước được không!"
Sức lực của Tiểu Phúc Tử mạnh đến khó tin, sau khi sơ suất bị phát hiện thì hoảng sợ muốn bỏ trốn.
Tiểu thái giám liều mạng ôm gã lăn lộn mấy vòng trên đất, mặt đều bị trầy xước.
Lúc này Lục Thanh Trạch mới nhớ tới âm thanh gầm thét của người này, nhìn hai người lăn lộn trên mặt đất: “Bệ hạ hẳn là đoán được ai phái những người này tới.”
Lông mi dài của hoàng đế nhỏ lóe lên, hắn nhanh chóng nghi ngờ liếc nhìn y, vẻ mặt nghiêm túc không nói một lời.
Mặc dù Ninh Quyện là một vị hoàng đế không có chỗ dựa, tuổi tác còn nhỏ, đã ở trong lãnh cung hơn mười năm và chưa từng được dạy dỗ để làm đế vương nhưng Vệ Hạc Thanh vẫn cảnh giác với hắn.
Hôm nay Ninh Quyện bị đẩy xuống hồ nước rét lạnh, bất kể gây ra bệnh tật, sốt đến ngốc, hay khiến cho nỗi sợ hãi bén rễ thì đều rất có lợi cho Vệ Hạc Thanh, cho dù có chết cũng không thành vấn đề.
Nhưng vấn đề là, dù biết rõ ai là người đã ra lệnh cho Tiểu Phúc Tử đến thì bọn họ vẫn không thể cùng Vệ Hạc Thanh xé rách da mặt. Trước mặt cho dù là Ninh Quyện hay Lục Thanh Trạch cũng đều không có sức phản kháng.
Càng đừng nói đến những người khác, trong triều rất ít văn võ bá quan có thể tin tưởng tiểu hoàng đế.
Lục Thanh Tắc nhìn chằm chằm Tiểu Phúc Tử cuối cùng bị tiểu thái giám một chân đá mạnh vào bụng uốn cong eo để kiềm chế.
Họ không thể để Tiểu Phúc Tử trở về.
Nếu như hôm nay y không kịp thời đến, nếu Ninh Quyện sơ ý một chút có lẽ đã chết đuối rồi―― thời cổ đại không thể so với hiện đại, trình độ chữa bệnh thấp, trong nước có rất nhiều vi khuẩn, hơn nữa xương trẻ em cũng yếu, rơi xuống nước không phải chuyện đùa, tỷ lệ tử vong là cực kỳ cao.
Nếu không phải vì rơi xuống nước, trong nguyên tác bạo quân đã không chết trẻ ở tuổi đôi mươi.
Lục Thanh rũ mắt xuống, trong mắt ôn hòa như nước xuân, nhưng cũng có chút lạnh lẽo, chậm rãi nói: “Hôm nay bệ hạ vô ý rơi xuống nước, Tiểu Phúc Tử vì cứu ngài nên chết đuối trong hồ.”
Ninh Quyện trước đó còn đang thấp thỏm và nghi ngờ, hơi giật mình.
Lục Thanh không khỏi ho khan vài tiếng, tiếp tục nói: "Thần đúng lúc đi ngang qua, nhìn thấy tất cả chuyện này."
Y đang thể hiện lòng trung thành của mình?
Trong khi những người khác đều đang giữ lập trường không dám nghiêng ngã dưới bóng ma của Vệ Hạc Thanh, vị Trạng Nguyên trông như một giây sau liền tắt thở lại đang bày tỏ lòng trung thành đối với hắn?
……Cũng đúng, dám ở thời điểm thế lực của đám Yêm Đảng đó thịnh nhất can gián, đầu óc ngay từ đầu đã không bình thường.
Ninh Quyện khó hiểu nhìn hắn một lúc, trong mắt hiện lên ác ý.
Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất đương triều, trên tay còn chưa từng dính máu, nhìn qua sạch sẽ lạnh lùng hơn cả tuyết, bên trong có thực sự có đúng như vậy?
Trên khuôn mặt tuấn tú của tiểu hoàng đế đột nhiên nở nụ cười ngây thơ, mặt nhỏ lạnh như băng của hắn tan đi, cười lên rất đáng yêu: “Vậy nhờ Lục đại nhân đưa Tiểu Phúc Tử đi một đoạn.”
Lục Thanh Trạch: "..."
Tạm thời y vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để giết ai đó bằng chính đôi tay của mình.
Đứa trẻ này, bây giờ thực sự chính là đen sao?
Vẫn là nhân mè đen.
Đây có lẽ là bước đầu tiên để có được sự tin tưởng của tiểu hoàng đế.
Đẩy hay không đẩy?
Tiểu Phúc Tử là người của Vệ Hạc Thanh, vừa rồi trên đường đi tiểu thái giám cũng khuyên y vài câu, Tiểu Phúc Tử trên tay dính máu, không phải người tốt.
Lục Thanh Tắc do dự, Tiểu thái giám ôm Tiểu Phúc Tử trong lòng kêu lên: Hai người các ngươi đừng đẩy, để ta đẩy! Có thể làm nhanh lên không?
Lục Thanh Trạch nắm chặt nắm tay, cuối cùng hạ quyết tâm: "...Vậy xin bệ hạ hãy nhắm mắt lại."
Ninh Tuyển chớp chớp mắt: "Cái gì?"
Lục Thanh nhẹ nhàng “Ừm” nói: “Bệ hạ vẫn còn là một đứa trẻ, trẻ con không nên nhìn thấy những thứ như vậy.”
Ninh Tuyển ngẩn ra.
Thấy hai người cuối cùng cũng đạt được thỏa thuận, Tiểu thái giám dùng hết sức đẩy Tiểu Phúc Tử đến mép bệ hồ, chờ Lục Thanh Tử đến đẩy người.
Lục Thanh đi qua, nhắm mắt lại, hoặc là không làm gì cả, đã làm phải làm đến cùng, vừa mới nâng tay lên, tay áo đã bị kéo lại.
Lông mi y run rẩy, quay đầu lại.
Tiểu hoàng đế cao không bằng vai, một tay túm ống tay áo hắn, ánh mắt rơi vào sắc mặt xám xịt như chết của Tiểu Phúc Tử, hếch cằm về phía tiểu thái giám, nói: "Đá hắn xuống."
Tiểu thái giám đã chuẩn bị đã lâu, lập tức không khách khí nữa, một chân đạp tới.
Tiểu Phúc Tử rơi xuống nước, Tiểu thái giám mừng rỡ.
Lục Thanh Trạch: "..."
Tiểu hoàng đế lúc này mới nhìn về phía y, bình tĩnh nói: "Lục đại nhân không cần xem những thứ như vậy, cứ nhắm mắt lại đi."
—---------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Buổi gặp gỡ đầu tiên:
Lục Thanh Tắc: Hắn không bình thường.
Ninh Quyển: Hắn không bình thường.
(@ttradaosatac)