“Hừ hừ cái gì đấy?”
Lục Thanh Tắc thảnh thơi dựa vào trên gối, không hề nhận ra mà nhấp thêm một ngụm trà, nhàn nhã giáo huấn: “Trước mặt người khác cũng không thể ấp a ấp úng như vậy.”
Đồng tử Ninh Quyện sâu thẳm, nhìn chằm chằm ngón tay nhỏ trắng nõn đang vuốt ve chén trà, sau một hồi lâu muốn nói lại thôi, đỏ mặt nuốt lại lời nói, ngoan ngoãn ậm ừ một tiếng: “Đã biết, sư phụ.’
Dưới ánh nến ấm áp, thiếu niên dáng ngồi nghiêm chỉnh, ngũ quan lạnh lùng cũng mềm mại hơn vài phần, giống một con chó sói nhỏ được chải lông, không thể nhận ra toàn bộ cơ thể từng trông như gờ gáp.
Khiến cho bạo quân bất cứ lúc nào cũng có thể mất kiểm soát cắn đứt người hầu, nuôi dưỡng đến ôn lương cung kiệm nhượng như vậy, Lục Thanh Tắc cảm thấy rất thành tựu, đưa tay chạm vào mặt hắn: “Sao mặt lại đỏ rồi? Có phải ban ngày nhiều gió quá không?”
*ôn lương cung kiệm nhượng (温良恭俭让) ám chỉ sự dịu dàng, nhân hậu, tôn trọng, chừng mực và khiêm tốn, cũng có thể diễn tả thái độ hòa nhã và thiếu tính hiếu chiến
Ngón tay sờ vào mịn màng hơi lạnh, mềm mại như tơ lụa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT