Nghe được tiếng cười của Lục Thanh Tắc, Ninh Quyện vừa quẫn bách vừa buồn bực, đầu không ngừng cúi xuống, hình bóng tràn đầy ai oán.
Lục Thanh Tắc càng cười lớn hơn, phủ thêm áo ngoài, nửa ngồi xổm xuống chọc vào đầu hắn: “Trốn cái gì, cho ta xem.”
Y chọc một chút, Ninh Quyện liền rụt lại, đường đường là hoàng đế bệ hạ của Đại Tề, trông lại đáng thương như một con nhím nhỏ.
Lục Thanh Tắc xấu xa chọc mấy cái, vui vẻ cười đủ rồi mới dặn dò nói: “Trước tiên dùng tay ấn vào sụn dưới sống mũi, ta gọi Trường Thuận lấy khăn và đá tới.”
Ninh Quyện bất đắc dĩ đè xuống, giọng mũi khó chịu nói: “Mặc xong quần áo đã.”
Nếu Trường Thuận dám nhìn bộ dáng quần áo không chỉnh tề đó của Lục Thanh Tắc, bổng lộc năm nay cũng đừng nghĩ đến!
Lục Thanh Tắc không biết Trường Thuận lại là cây thương nằm bên cạnh Ninh Quyện, buồn cười đáp lại một tiếng, dứt khoát gọi Trường Thuận qua cửa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play