Hàng Tỉ Thịnh Sủng Chỉ Vì Em

CHƯƠNG 9: CHO TÔI MẤY TRĂM VẠN


3 tuần

trướctiếp

Edit: Tiểu Hắc Miêu

Fanpage: Góc tiểu thuyết của mèo đen

Doãn Thiếu Kiệt quay mặt đi, nhìn tài xế rồi nói: "Bao nhiêu tiền?"

Tài xế còn tưởng không lấy được tiền, nghe thấy câu này, ông ta tất nhiên vui vẻ nói: "480 tệ!"

"Không phải 48 sao?! Ông---" Mộ Tiểu Tiểu tức giận đến mức muốn mắng người, nhưng bị Doãn Thiếu Kiệt ngăn lại.

"480 phải không? Ông đi lạc đường à?" Doãn Thiếu Kiệt nở nụ cười thần thiện, giây tiếp theo, đột nhiên anh dùng cái chân dài đạp một cái khiến tài xế ngã xuống đất.

Tải xế kêu thảm thiết, lăn một vòng trên mặt đất, kêu thảm: "Đánh người! Mau đến xem đi, đánh người! Cứu mạng!"

Doãn Thiếu Kiệt không rảnh nhìn ông ta, cười lạnh: "Đánh người? Quá tốn sức, hay là giết người cho vui nhỉ?"

Anh nói, cố ý cười tủm tỉm nhìn Mộ Tiểu Tiểu, cảm thấy đây là một trò chơi không tệ.

Mộ Tiểu Tiểu liếc nhìn anh, biết anh cố ý hù dọa tài xề, nhưng cô quá buồn ngủ, đến mức lười hợp tác với anh.

"Anh nhanh lên đi, tôi phải về đi ngủ." Cô lười biếng nói.

Nhưng nghe giọng điệu nham hiểm của Doãn Thiếu Kiệt, trái tim tái xế đập mạnh vài cái, tự dưng bắt đầu hoảng sợ.

Chỉ một lúc sau, nhân viên an ninh của quán bar đã chạy tới.

Ngay lúc tài xế cho rằng bản thân đã được cứu, lại nhìn thấy những người đó chạy tới bên cạnh Doãn Thiếu Kiệt, cung kính khom lưng cúi đầu nói: "Kiệt thiếu, xảy ra chuyện gì vậy? Có cần chúng tôi giúp ngài xử lý không?"

Tài xế vẫn còn đang nằm trên mặt đất, sắc mặt ông ta lập tức trở nên trắng bệch, nhìn cũng biết bản thân bị ghẻ lạnh, còn tưởng bản thân còn có thể moi được chút tiền. ( truyện trên app tyt )

"Xin, xin lỗi, vị thiếu gia này, bây giờ tôi không còn bị gì nữa, có thể bỏ qua cho tôi được không? Dù sao anh cũng đánh rồi, tôi cũng không cần tiền xe, coi như bù đắp đi, được không?"

Doãn Thiếu Kiệt lười nhìn ông ta, nói thẳng với nhân viên an ninh: "Người này tống tiền tôi, hơn nữa còn ở trước cửa hàng của các người, các người tự xử lý đi."

Quán này toàn con nhà giàu tới chơi, xuất thân của mỗi người đều không phú thì quý, đương nhiên bọn họ rất coi trọng vấn đề này. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

"Kiệt thiếu yên tâm, chúng tôi sẽ cho ngài kết quả vừa lòng."

Nhân viên an ninh nói xong thì vài người đi tới đưa tên tài xế đi.

Mộ Tiểu Tiểu hơi tò mò vươn cổ, nhìn thấy tài xế bị đưa tới một con ngỏ nhỏ tối tăm, hình như còn có tiếng kêu thảm thiết.

"Đi thôi, về nhà." Doãn Thiếu Kiệt ôm cô, không cho cô xem nữa, dù sao loại chuyện này không phù hợp để một cô gái như cô biết.

Nhân viên mang chiếc xe thể thao của anh từ bãi đậu xe quán bar đến đây.

Doãn Thiếu Kiệt kéo cô lên xe, rồi nhét cô vào, bản thân thì ngồi ở ghế lái, chỉ nghe thấy tiếng động cơ vang lên 'ầm ầm', chiếc xe thể thao hình giọt nước nhanh chóng rời khỏi quán bar.

Mộ Tiểu Tiểu sờ sờ trong xe, vừa tấm tắc vừa nói: "Chiếc xe này của anh đắt lắm đúng không? Thật lãng phí."

Mặc dù cô không hiểu biết nhiều về xe, nhưng khi ở Mỹ, cô đã gặp qua rất nhiều người chơi xe, chiếc siêu xe giống như này phải có giá mấy trăm vạn.

Doãn Thiếu Kiệt hơi cong khóe môi rồi nói: "Không đắt, chỉ có mấy trăm vạn thôi."

Mộ Tiểu Tiểu trơ mắt nhìn anh: "Mấy trăm vạn mà không đắt? Vậy anh cho tôi mấy trăm vạn đi."

Nói xong, còn duỗi lòng bàn tay ra trước mắt anh để đòi.

Một tay Doãn Thiếu Kiệt lái xe, tay kia vỗ nhẹ vào lòng bàn tay cô: "Dựa vào đâu mà anh phải cho em? Ba em cũng rất giàu có, em tìm ông ấy đi."

Quỷ hẹp hỏi!

Mộ Tiểu Tiểu liếc nhìn anh, không để ý tới anh nữa.

Rất nhanh, cả hai đã về đến căn hộ cao cấp mà anh đang ở.

Doãn Thiếu Kiệt lái xe vào gara, sau khi dừng lại, phát hiện nha đầu này đã mơ màng ngủ, giống như đã ngủ say, cái đầu nhỏ của cô còn nghiêng về một bên.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp