Edit: Tiểu Hắc Miêu

Fanpage: Góc tiểu thuyết của mèo đen

Mộ Tiểu Tiểu kéo một chiếc vali lớn, đứng ở cửa, trên cửa là khóa mật mã vân tay công nghệ cao, cô cũng không nghĩ nhiều, nghĩ rằng sẽ nghe được một tiếng mở cửa 'bíp'.

Ai mà ngờ cánh cửa vẫn không nhúc nhích, nó làm cô chết lặng.

“Sao lại thế này?” Cô đá chân vào cánh cửa, nhưng cánh cửa gần như không nhúc nhích.

Điều này làm cho cô bối rối, đành phải bấm chuông cửa, đợi đến khi mất kiên nhẫn, cô gào thét: “Doãn Thiếu Kiệt, mau mở cửa cho tôi!”

Tuy nhiên, ngay khi có ai đó trong phòng, nhưng đây là một chung cư xa hoa nên cách âm ở đây rất tốt, đương nhiên họ cũng không thể nghe thấy giọng nói của cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Tiểu Tiểu suy sụp, nói thầm: “Chẳng lẽ tên khốn kia không có ở nhà?”

Nhìn thời gian, đã 11 giờ tối rồi mà!

Muộn như vậy mà vẫn không có ở nhà, chắc chắn là anh đang lêu lổng ở ngoài rồi.

Hừ, Doãn Thiếu Kiệt đáng ghét!

Mộ Tiểu Tiểu bĩu môi, cuối cùng cô không có cách nào khác đành phải gọi điện thoại cho mẹ Doãn.

Không biết có phải mẹ Doãn đã ngủ chưa, cô phải đợi một lúc mới kết nối được với máy bà ấy.

Nói chuyện một lúc, cô hỏi: “Mẹ Doãn, mẹ đã đặt khóa cửa ạ? Con không mở được cửa, tên Doãn Thiếu Kiệt kia không có ở nhà!”

Mẹ Doãn xin lỗi nói: “Xin lỗi bảo bối, mẹ quên không nói chung cư mà Tiểu Kiệt sống, ngay cả vân tay của mẹ cũng không được cài vào, ai nói cũng không cho, con thử tìm cách gọi điện thoại cho nó đi, bảo nó quay về và mở cửa cho con ngay lập tức.”

Mộ Tiểu Tiểu nghe thấy âm thanh của mẹ Doãn có tiếng thở dốc, cô cũng không nghĩ nhiều, ngại ngùng cúp điện thoại: “Được rồi, mẹ Doãn ngủ ngon.”

Cô lấy số điện thoại di động của Doãn Thiếu Kiệt rồi gọi cho anh.

Nghĩ đến chuyện đã một thời gian dài hai người không gặp nhau, cô không biết liệu anh còn nhớ giọng nói của cô không.

Điện thoại vang lên một lúc mới được kết nối.

Mộ Tiểu Tiểu lập tức hét lên với anh: “Doãn Thiếu Kiệt! Anh đi đâu vậy? Tôi đã về nhà rồi, bây giờ tôi đang ở trước cửa chung cư của anh đấy, anh liệu mà về rồi mở cửa ngay cho tôi!” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhưng mà, giọng nói Doãn Thiếu Kiệt không phải truyền đến từ đầu bên kia, mà là một giọng nam xa lạ: “Cô tìm Thiếu Kiệt sao? Thiếu Kiệt đang có việc bận, cô đợi một chút rồi gọi lại nhé.”

Nói xong, anh ta cứ như vậy cúp máy.

Mộ Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm điện thoại di động một lúc, quả thâtn cô không dám tin điện thoại của mình lại bị cúp máy.

Trong lòng cô bắt đầu tức giận.

Quả nhiên người vừa nghe điện thoại là người hầu của Doãn Thiếu Kiệt, ngay cả người hầu cũng dám coi thường cô?

Ở phía bên kia, trong phòng riêng của quán bar.

Doãn Thiếu Kiệt đang uống rượu với người khác, một cô gái xinh đẹp ở bên cạnh ôm anh, thân mật nắm lấy tay anh: “Thiếu Kiệt, anh có say không?”

Lúc này đây Doãn Thiếu Kiệt vừa mới thắng trò chơi, đối phương theo lệnh phải uống chén rượu lớn trước mắt, sau đó chạy vào nhà vệ sinh nôn.

Doãn Thiếu Kiệt cười nhạo một tiếng, thế nhưng anh cũng hơi say, ngẩng đầu tựa vào sofa.

Hàn Vận Nhi si mê nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của anh, cô ta không nhịn được tiến tới, đôi tay đặt trên ngực anh, sờ vào cơ ngực rắn chắc của anh, cô ta càng mê hoặc sự quyến rũ của anh.

Một người đàn ông hoàn hảo như  anh Kiệt, thật sự là thế gian khó tìm, cô ta phải nắm chặt trái tim anh mới được, như vậy cô ta mới có thể bay lên cành cao và biến thành phượng hoàng.

Tầm mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng gợi cảm của anh, cô ta xao động, từ từ tiến lại gần, muốn hôn anh.

Nghe nói, Doãn Thiếu Kiệt có vô số phụ nữ, nhưng chưa có người phụ nữ nào có thể có được nụ hôn của anh, nghe nói, chỉ cần có thể khiến anh hôn mình thì cô gái đó chính là định mệnh của anh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play