Edit: Tiểu Hắc Miêu
Fanpage: Góc tiểu thuyết của mèo đen
"Này, Tiểu Tiểu, về đến nhà rồi, em mau tỉnh dậy đi, đừng tưởng rằng anh không biết là em đang giả vờ, muốn anh cõng em lên đúng không? Em nằm mơ đi!" Ánh mắt sắc bén của anh nhìn thấu âm mưu của cô, anh đưa tay ra đẩy cánh tay cô xuống.
Nhưng Mộ Tiểu Tiểu không hề tỉnh lại, còn khua tay anh giống như đuổi ruồi muỗi.
Doãn Thiếu Kiệt nhíu mày, đừng nói là nha đầu này thật sự ngủ rồi nha?
Anh nhìn đồng hồ, đã là rạng sáng mười hai giờ hơn, lại nghĩ hôm nay cô mới về nước, bay mười mấy tiếng, lúc này còn đang bị lệch múi giờ, cô không mệt mới lạ.
"Chậc, anh đúng là mắc nợ em mà." Anh lẩm bẩm nói. Sau đó anh xuống xe, đi đến đầu bên kia đỡ cô dậy rồi cõng lên lưng.
Mộ Tiểu Tiểu chép cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt nhỏ dán trên lưng anh, dường như cô rất thoải mái, cọ tới cọ lui rồi tiếp tục ngủ.
Doãn Thiếu Kiệt dùng điều khiển từ xa khóa xe rồi cõng cô đi vào thang máy.
Anh sống ở tầng cao nhất trong tòa chung cư xa hoa sang trọng này, bởi vì anh thích cảm giác quan sát thế giới từ trên xuống, có lẽ bây giờ đã quá muộn nên thang máy không một bóng người, chỉ có hai người bọn họ.
Mộ Tiểu Tiểu dựa vào lưng anh, ngủ khò khò trông rất dễ chịu.
Doãn Thiếu Kiệt đứng trong thang máy, nhìn hình ảnh phản chiếu trên gương, thấy khuôn mặt ngủ say của Mộ Tiểu Tiểu, khiến anh nhịn không được mà lắc đầu.
Cuối cùng cũng đến nơi, anh quét vân tay vào nhà, cân nhắc nên đặt cô ở đâu. Cuối cùng anh cõng cô vào phòng dành cho khách, sắp xếp ổn thỏa để cô ngủ, anh chu đáo đắp chăn cho cô rồi rời đi.
Doãn Thiếu Kiệt duỗi người, đi lấy quần áo tắm rửa.
Mười mấy phút sau anh mới tắm xong, dùng chiếc khăn tắm quấn lại phía dưới rồi đi ra ngoài, đột nhiên một cơ thể nhỏ xinh ở phía đối diện nhào tới.
Anh hoảng sợ một phen, sau đó mới nhớ tới sự tồn tại của tiểu nha đầu này.
"Em làm gì vậy? Biết anh đang tắm mà chạy tới đánh úp anh à?" Doãn Thiếu Kiệt trêu đùa nói, cúi đầu nhìn bộ dạng cô đụng phải ngực mình, mắt cô còn chưa chịu mở ra, vẫn còn mơ mơ màng màng.
Xem ra là cô chưa còn tỉnh táo.
Không phải là mộng du chứ?
Mộ Tiểu Tiểu nói đứt đoạn: "Tôi muốn đi tắm... Tôi nhất định phải tắm..."
Vừa nói vừa lôi kéo quần áo của mình.
Doãn Thiếu Kiệt trừng mắt, nhanh chóng ngăn động tác của cô lại, nếu cứ để cô tiếp tục như vậy không chừng cô sẽ cởi hết quần áo mình ra mất. ( truyện trên app T Y T )
"Làm thế nào mà em có thể tắm với bộ dạng mơ mơ màng màng này chứ?" Anh nói, kéo cô ra khỏi lồng ngực của mình, hai tay anh giữ chặt vai cô, ổn định cơ thể cô lại, anh suy nghĩ có nên làm cô tỉnh lại không. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Rõ ràng là cô buồn ngủ đến vậy, thì cứ ngủ cho ngon đi, thế mà còn bất chấp phải đi tắm rửa, thật là không thể hiểu nổi cô nàng này mà, đây là có bệnh sạch sẽ quá mức à?
Tay Mộ Tiểu Tiểu sờ soạng lung tung ở trên người anh, anh vừa tắm rửa xong nên trên người có mùi sữa tắm dễ ngửi.
"Doãn Thiếu Kiệt... sao anh không mặc quần áo?" Cô mơ hồ nói.
Doãn Thiếu Kiệt thật sự không chịu nổi nữa.
"Được rồi, trước tiên em có thể tỉnh táo lại được không?" Lần này Doãn Thiếu Kiệt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, tay kia nắm lấy cằm cô, lắc lắc, muốn cô tỉnh táo một chút, để cô nhìn rõ bản thân đang làm gì.
"Trên người tôi đều là mồ hôi... dính dính nhớp nhớp rất khó chịu... Tôi bắt buộc phải đi tắm..." Mộ Tiểu Tiểu bĩu môi lẩm bẩm, không kiên nhẫn hất tay anh ra, thân hình thấp bé muốn luồn từ dưới cánh tay anh chui qua.
Doãn Thiếu Kiệt hết chỗ nói, nhìn cô đang mê man mơ màng mà vẫn còn biết làm như vậy, anh túm lấy gáy của cô một phen.
"Em nhất định muốn đi tắm cho bằng được à?" Anh liếc cô hỏi.