Edit: Tiểu Hắc Miêu
Fanpage: Góc tiểu thuyết của mèo đen
Mộ Tiểu Tiểu liếc nhìn Doãn Thiếu Kiệt, giọng nói hơi bất mãn: "Anh tự giải quyết đi!"
Cô bị người khác coi thường, nếu chuyện này mà anh cũng không giải quyết được thì anh cứ chờ xem.
Cho dù cô không nói gì, Doãn Thiếu Kiệt cũng không để cô bị người khác bắt nạt, nhất là ở địa bàn của anh.
Ánh mắt Doãn Thiếu Kiệt lạnh lùng nhìn Hàn Vận Nhi, nói: "Hàn Vận Nhi, cô nói xem, tôi xem xử lý cô như thế nào đây?"
Ánh mắt của anh khiến Hàn Vận Nhi lạnh sống lưng, cô ta lo lắng nghĩ ngợi, cuối cùng dường như cô ta đã có quyết định, hít sâu một hơi, giơ tay lên, tát bản thân một cái.
"Thật sự xin lỗi! Là tôi sai rồi! Tôi không nên động tay mà không hỏi rõ ràng!" Cô ta chảy nước mắt, vừa khóc vừa tự tát bản thân hai cái, nhìn vẻ mặt đó xem ra cô ta xin lỗi cũng rất thành khẩn.
Mộ Tiểu Tiểu nghe hai tiếng chát chát, cùng với bộ dạng khóc lóc như hoa lê đái vũ* kia, cô đành bỏ cuộc, nói: "Được rồi, không cần tát nữa."
*Hoa lê đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Nếu cứ tát như vậy, bản thân cô giống như ỷ thế hiếp người.
Phụ nữ sao phải làm khó phụ nữ.
Nếu không cần thiết, cô cũng không muốn cãi nhau với người ta, thậm chí phải động tay.
"Chúng ta về nhà thôi!" Mộ Tiểu Tiểu quay đầu, nhìn Doãn Thiếu Kiệt rồi nói.
Doãn Thiếu Kiệt nói với mọi người trong phòng: "Mọi người muốn chơi thì cứ chơi tiếp đi, không muốn chơi nữa thì giải tán, tôi về trước, đúng rồi, điện thoại của tôi đâu?" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Người phụ vụ nhanh chóng đưa điện thoại: "Anh Kiệt, điện thoại của anh đây."
Mộ Tiểu Tiểu nhìn điện thoại, nhớ đến lúc nãy cô không thể gọi điện cho anh, lập tức cảm thấy tức giận.
Cô trừng mắt nhìn anh, nói: "Doãn Thiếu Kiệt, lúc nãy tôi gọi điện thoại cho anh, vậy mà anh không nhận ra giọng nói của tôi, còn nữa, tôi không có tiền bắt xe tới đây, muốn gọi điện thoại nhờ anh giúp, anh cũng không nghe điện thoại, nếu anh không cần điện thoại, vậy đưa nó cho tôi!"
Vì vậy, cô vươn tay ra cầm lấy nó.
Nhưng tay của Doãn Thiếu Kiệt dài hơn tay cô, nếu anh vươn tay về phía trước, chắc chắn cô sẽ không lấy được.
Anh vươn cánh tay dài lấy điện thoại rồi cất điện thoại vào trong túi của mình, ôm vài cô rồi đi ra ngoài.
"Ai nha, trong phòng ồn áo nhốn nháo quá, không nghe ra giọng nói của em là rất bình thường mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Sao đột nhiên em lại về nước, còn đến tìm anh muộn như vậy, em có chuyện rất quan trọng à?"
Đầu của Doãn Thiếu Kiệt đầy dấu chấm hỏi, lần trước Mộ Tiểu Tiểu có về nước ăn tết thì cũng không nhiệt tình đi tìm anh như vậy.
Anh lập tức cười ái muội, nói: "Tiểu Tiểu, có phải em… Đột nhiên nhận ra em thích anh không? Nôn nóng tới tìm anh như vậy, còn cãi nhau với bạn gái cũ của anh, em nói xem, có phải em muốn thổ lộ với anh không?"
Mộ Tiểu Tiểu ngẩng đầu, mỉm cười với anh, sau đó dùng sức giẫm vào chân của anh.
Doãn Thiếu Kiệt bị đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhìn cô nói: "Nha đầu thúi nhà em! Chỉ đùa một chút cũng không được à? Em đi Mỹ mấy năm mà vẫn chưa bao giờ cảm thấy hài hước à?"
Mộ Tiểu Tiểu hừ một tiếng, nói: "Đêm nay tâm trạng của tôi không tốt!"
Lúc tâm trạng của cô không tốt mà anh còn thích trêu đùa cô, đây là tự tìm cái chết!
Doãn Thiếu Kiệt dẫn cô ra khỏi quán bar, anh trở lại vẻ mặt kiêu ngạo, cánh tay dài tùy tiện đặt lên vai cô, hỏi: "Nói đi, em tìm anh có chuyện gì?"
"Tìm anh để mở cửa, tôi không có chìa khóa nhà của anh." Cô nói, quan trọng nhất vẫn là, nhà anh không cần chìa khóa để mở cửa, cho nên cô chỉ có thể đến tìm anh.
Doãn Thiếu Kiệt tỏ vẻ khó hiểu: "Nhà anh? Mẹ anh và những người khác đều ở đó, chỉ cần em gọi điện một cuộc thì sẽ có người mở cửa cho em mà, còn có người xếp hàng chào đón em nữa ấy chứ."