Edit: Tiểu Hắc Miêu

Fanpage: Góc tiểu thuyết của mèo đen

Mộ Tiểu Tiểu giật mình nhớ ra, cười cười vỗ đầu mình: "Ôi, tôi quên mất! Tôi để hành lý ở phòng bảo vệ tầng một, giờ tôi đi xuống lấy..."

Nói xong cô đi ra ngoài.

Doãn Thiếu Kiệt giữ tay cô, ngăn lại nói: "Không cần đi xuống đâu, để anh bảo bọn họ đưa lên."

Anh nhìn chiếc áo hai dây nhỏ trên người cô, khẽ nhíu mày hỏi: "Hôm nay em cứ mặc như vậy mà chạy lung tung ở bên ngoài sao?"

Mộ Tiểu Tiểu lắc đầu nói: "Không phải, lúc trở về em có mặc một cái áo khoác nhỏ, nhưng thời tiết trong nước quá nóng, em chịu không nổi nên mới cởi áo khoác ra mà thôi."

Doãn Thiếu Kiệt nghe cô nói như vậy thì anh mới yên lòng hơn chút, dặn dò: "Ở trong nước đừng mặc như vậy, có hơi lộ."

Mộ Tiểu Tiểu hừ một tiếng: "Cái này mà gọi là lộ à? Anh còn chưa từng thấy qua kiểu lộ liễu hơn đâu!"

Doãn Thiếu Kiệt lườm cô một cái: "Anh nói rồi, người trong nước đều khá bảo thủ, đâu phải bây giờ em mới biết đâu?"

Hơn nữa, cô lớn lên trông xinh xắn, ngực cũng không nhỏ, mặc như vậy khác nào để hời cho người khác.

Doãn Thiếu Kiệt vỗ vỗ ót mình, buồn bực nghĩ, chuyện này không liên quan đến bản thân, anh để ý nhiều như vậy làm gì!

Chẳng qua ngẫm lại, tốt xấu gì hai người cũng là thanh mai trúc mã, nếu cô xảy ra chuyện thì người nhà anh cũng sẽ không bỏ mặc, đến lúc đó vẫn phải phiền đến anh.

Anh gọi điện thoại đến phòng bảo vệ ở tầng một, rất nhanh sau đó bảo vệ đã mang hành lý lên. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Mộ Tiểu Tiểu mỉm cười tiễn bảo vệ, cô đóng cửa lại, ngay lúc cô muốn kéo hành lý về phía phòng ngủ dành cho khách, cô dừng bước chân lại.

Cô xoay người, nhìn về phía anh, chỉ vào hệ thống an ninh trên cửa nói: "Đúng rồi, anh lưu dấu vân tay của tôi đi, như vậy tôi cũng tiện mở cửa."

Doãn Thiếu Kiệt tưởng rằng cô lấy được hành lý coi như xong chuyện rồi, không ngờ cô còn yêu cầu cái này, anh khoanh tay trước ngực, liếc cô nói: "Không cho, dựa vào cái gì mà anh phải lưu vân tay của em chứ, để sau này em có thể tự do ra vào nơi này à?"

Mộ Tiểu Tiểu cũng giống anh, khoanh tay trước ngực, hai người giằng co, chỉ có điều do sự chênh lệch chiều cao, khí thế của cô rõ ràng yếu hơn anh nhiều.

Nhưng chẳng sao cả, cô nói có lý mà!

"Bởi vì, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ ở lại đây, anh không lưu vân tay của tôi, làm sao tôi ra vào được? Chẳng lẽ anh muốn làm một cái chìa khóa mang theo người của tôi sao?" Cô cố ý liếc anh, cười xấu xa. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Doãn Thiếu Kiệt nhíu mày: "Sau này em ở lại đây sao? Ai cho em từ nay ở đây? Anh đã cho phép em chưa?"

Đây chính là nơi riêng tư của anh. Mặc dù anh và cô là thanh mai trúc mã, nhưng không có nghĩa anh hoan nghênh cô đến quấy nhiễu không gian cá nhân của mình.

Cô buông tay, nói rõ: "Mẹ Doãn bảo tôi ở."

"Rốt cuộc là đang có chuyện gì vậy?" Cuối cùng anh cũng nhận ra có gì đó không ổn, nhớ lại những gì cô chưa nói hết khi ở quán bar.

"Lúc trước em nói, anh bị mẹ anh tính kế, là có ý gì? Có liên quan đến chuyện này?"

Mộ Tiểu Tiểu gật gật đầu, ngẩng cằm, tuyên bố với anh: "Bởi vì, tôi và anh, rất nhanh thôi sẽ phải đính hôn, cho nên bọn họ để chúng ta ở cùng với nhau, xây dựng tình cảm."

Doãn Thiếu Kiệt nghi ngờ có phải mình nghe lầm hay không, ngạc nhiên nhìn cô: "Em nói cái gì? Anh và em? Đính hôn? Cái quỷ gì thế này!"

"Dù sao thì chuyện cũng là như vậy, còn nguyên nhân cụ thể thì anh hãy đi hỏi mẹ mình đi, tôi lười giải thích. Bây giờ tôi rất buồn ngủ, tôi còn muốn tắm rửa sau đó đi ngủ nữa, tạm biệt!"

Nói xong, Mộ Tiểu Tiểu ngáp một cái, vẫy vẫy đôi tay nhỏ với anh rồi kéo hành lý đi về phòng dành cho khách.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play