Edit: Tiểu Hắc Miêu
Fanpage: Góc tiểu thuyết của mèo đen
"Này, em nói rõ ràng đã rồi hẵng đi tắm!"
Sầm một tiếng, cánh cửa đóng lại trước mặt Doãn Thiếu Kiệt, suýt chút nữa đụng phải sống mũi cao mà anh tự hào.
Anh đập cửa, quát lên: "Mộ Tiểu Tiểu, em đi ra cho anh!"
Không lâu sau, Mộ Tiểu Tiểu cầm quần áo thay giặt trong tay, mở cửa đi ra, tựa nửa người vào khung cửa, nhìn anh nói: "Bây giờ tôi thật sự thật sự rất buồn ngủ, đầu óc hoàn toàn kẹt cứng, không hoạt động được, ngày mai rồi nói, OK?"
Nói xong, cô lướt qua anh, rời khỏi nhà vệ sinh.
Doãn Thiếu Kiệt bất lực nhìn cô, vừa rồi cũng chú ý tới sự buồn ngủ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đành phải để ngày mai rồi giải quyết.
……
Ngày hôm sau, Mộ Tiểu Tiểu ngủ một giấc no say, nghe được tiếng động ở bên ngoài, cô tỉnh lại, vén chăn lên xuống giường.
Mở cửa đi ra ngoài, cô nhìn thấy Doãn Thiếu Kiệt.
"Doãn Thiếu Kiệt, tôi đói rồi, anh đã chuẩn bị bữa sáng xong chưa?" Hiển nhiên cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đôi mắt lim dim, cô đi qua ngồi xuống sô pha, ôm một cái gối ôm vào trong ngực, cái đầu nhỏ còn đang gật gật, như là bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ tiếp. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Sau khi Doãn Thiếu Kiệt rót một ly nước trong phòng bếp không gian mở, dáng người tuấn tú bất phàm tựa vào quầy bar, giọng điệu lười biếng nói: "Không có bữa sáng, anh không nấu nướng ở đây, muốn ăn thì tự mình ra ngoài mua."
Mộ Tiểu Tiểu buồn bực, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, kêu gào một cách đáng thương: "Không có bữa sáng? Vậy tôi làm sao bây giờ! Tôi đói quá, tôi đói sắp chết rồi, hu hu hu..."
Cô vừa giả vờ khóc lóc đáng thương, vừa nghiêng người nằm xuống sô pha, đá chân.
Doãn Thiếu Kiệt nhìn hành động ngây thơ của cô, vẫn giống y như khi còn bé, không thay đổi chút nào.
"Trong tủ lạnh có các loại đồ uống và sữa, trong tủ có bánh quy và các loại đồ ăn vặt, em tự lo mà làm đi, ăn tạm gì đó trước, sau đó anh gọi điện thoại về nhà, bảo mẹ anh đón em về bên kia."
Vừa nghe thấy có đồ ăn, Mộ Tiểu Tiểu vội vàng lăn từ trên sô pha xuống, chạy tới tủ lạnh phía bên kia: "Trở về bên kia? Tối hôm qua không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ ở nhà anh."
Mộ Tiểu Tiểu hoàn toàn không câu nệ, tựa như đang ở nhà mình, tùy ý lấy sữa ra uống, nhìn thấy táo cũng lấy ra, uống nửa cốc sữa, liền bắt đầu gặm táo.
Doãn Thiếu Kiệt liếc cô nói: "Đính hôn gì gì đó, anh sẽ không đồng ý!"
Mộ Tiểu Tiểu nhún nhún vai nói: "Anh không đồng ý, vậy anh về nói với ba mẹ anh, còn có ông nội Doãn nữa, tôi không thể quyết định được."
Anh nhíu mày: "Có ông nội nữa sao? Đây rốt cuộc là mớ bòng bong gì vậy."
"Mẹ Doãn nói, cuối tuần anh về một chuyến, bà ấy sẽ giải thích rõ ràng cho anh nghe, đến lúc đó, cho dù anh không đồng ý, anh vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo, cho nên anh đừng phản kháng nữa." Rõ ràng Mộ Tiểu Tiểu đã nhìn rõ kết quả, chỉ cần là mệnh lệnh của ông nội Doãn, Doãn Thiếu Kiệt không nghe cũng phải nghe.
Doãn Thiếu Kiệt có chút bực bội, nói: "Không cần đợi đến cuối tuần, tối nay anh sẽ đưa em về để nói cho rõ ràng!"
"Tùy anh." Mộ Tiểu Tiểu không quan tâm, xòe tay ra hai bên người nhún vai, dù sao cô đã nghe theo, cuối cùng anh cũng sẽ giống cô mà thôi.
Cô ăn xong táo sau đó ném vào thùng rác rồi rửa tay, cô nói với anh: "Anh phải đến trường đúng không? Chờ tôi, tôi đánh răng rửa mặt, thay quần áo, rất nhanh thôi."
"Em muốn đến trường với anh?" Doãn Thiếu Kiệt hỏi
"Đúng vậy, bởi vì bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ chuyển đến trường anh học." Mộ Tiểu Tiểu dựa vào khung cửa nhà vệ sinh, cười híp mắt nói với anh.