Edit: Tiểu Hắc Miêu
Fanpage: Góc tiểu thuyết của mèo đen
"Trên người tôi đều là mồ hôi... dính dính nhớp nhớp rất khó chịu... Tôi bắt buộc phải đi tắm..." Mộ Tiểu Tiểu bĩu môi lẩm bẩm, không kiên nhẫn hất tay anh ra, thân hình thấp bé muốn luồn từ dưới cánh tay anh chui qua.
Doãn Thiếu Kiệt hết chỗ nói, nhìn cô đang mê man mơ màng mà vẫn còn biết làm như vậy, anh túm lấy gáy của cô một phen.
"Em nhất định muốn đi tắm cho bằng được à?" Anh liếc cô hỏi.
Mộ Tiểu Tiểu gật đầu: "Không tắm rửa làm sao ngủ được..."
Doãn Thiếu Kiệt tức giận nhìn cô, nói: "Nếu em muốn tắm thì trước hết phải tỉnh lại, em cứ mơ mơ màng màng như vậy, đến lúc đó ngủ luôn trong đấy cũng không biết đấy."
Không phải trước kia chưa từng xảy ra chuyện như vậy, con người cô từ nhỏ đã ham ngủ, thích ngâm mình trong bồn tắm, có lúc mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, còn suýt chút nữa là chết đuối, có một lần xảy ra ngay ở nhà anh.
Cho nên nếu trạng thái của cô cứ như thế này, anh nào dám để cô tắm rửa, đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện gì thì làm sao anh chịu trách nhiệm được?
Đột nhiên anh nghĩ tới gì đó, anh cười nham hiểm, một tay chặn ở khung cửa, bao vây lấy cô, khuôn mặt khôi ngô từ trên cao nhìn chằm chằm vào đôi mắt khép hờ của cô, cố ý dùng giọng nói từ tính mị hoặc hỏi: "Hay là, anh giúp em tắm nhé?"
Ánh mắt của anh quét qua người cô, không thể không nói, trong hai năm nay, kết quả dậy thì của nha đầu này nằm ngoài dự kiến của anh. Tuy rằng, thân hình vẫn hơi nhỏ nhắn, nhưng vóc dáng cũng không tệ lắm.
Mộ Tiểu Tiểu cong mắt cười, khuôn mặt nhỏ tinh tế đột nhiên sáp lại gần, cách khuôn mặt tuấn tú của anh chỉ có mấy cm: "Doãn Thiếu Kiệt? Anh đang giở trò lưu manh sao?"
"Ừm, anh giở trò lưu manh đấy, thế nào?" Doãn Thiếu Kiệt cố ý trêu chọc cô, dáng vẻ này của cô đáng yêu hơn nhiều so với lúc bình thường, mơ mơ màng màng, đáng yêu như thỏ con.
"Hừ!" Mộ Tiểu Tiểu *ngạo kiều hừ một tiếng, bàn tay nhỏ vung lên, động tác không hề mạnh nhưng vẫn có hơi chậm chạp, dán lên mặt anh: "Nếu như không phải do khuôn mặt này của anh càng lớn càng đẹp, tôi thật sự muốn tát anh một cái."
*ngoài lạnh trong nóng, bên ngoài có vẻ không thân thiện nhưng bên trong ấm áp dịu dàng (theo từ điển hanzii)
Doãn Thiếu Kiệt nheo mắt, đùa giỡn nói: "Sao? Bây giờ em mới biết anh đẹp trai à? Em cẩn thận không lại say đắm anh mất." ( truyện trên app T Y T )
"Cút." Mộ Tiểu Tiểu bực dọc nhìn vẻ mặt đắc ý của anh, tay đẩy khuôn mặt anh tuấn của anh ra: "Tôi phải đi tắm rồi..."
So với lúc nãy, hiển nhiên cô đã tỉnh táo hơn nhiều.
Doãn Thiếu Kiệt chìa ra hai ngón tay, lắc lắc trước mặt cô, hỏi: "Số mấy đây?"
"Số hai! Tên ngốc này! Tôi tỉnh rồi!" Mộ Tiểu Tiểu liếc anh, lần này dùng sức hất tay anh xuống, mắt cũng mở to.
Lúc này, Doãn Thiếu Kiệt mới khẳng định là cô đã tỉnh, cũng đúng, hai người đứng nói nhiều như vậy, không tỉnh mới lạ.
Anh hỏi: "Vậy em định tắm như nào?"
Mộ Tiểu Tiểu khó hiểu liếc anh, biểu cảm "đây không phải một câu hỏi vô nghĩa sao": "Tắm như bình thường thôi, còn có thể tắm như thế nào? Yên tâm đi, đã trễ thế này, tôi không ngâm bồn nữa, dội qua rồi nhanh chóng đi ngủ."
Nói xong cô ngáp to, lười biếng vươn vai.
Doãn Thiếu Kiệt tức giận nói: "Ý của anh là, em không có quần áo để thay, càng không có đồ ngủ thì em định tắm thế nào? Tắm xong em mặc lại bộ quần áo bẩn trên người à?" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Mộ Tiểu Tiểu dừng một chút rồi la lên: "Có! Tôi có! Đúng rồi, hành lý của tôi, hành lý của tôi đâu?"
Anh không nhắc tới chuyện này, cô cũng quên mất, cô gãi tóc, chạy vụt tới phòng khách tìm hành lý.
"Hành lý gì cơ? Anh cơ bản không thấy có hành lý của em, hơn nữa, lúc anh đưa em về, em đâu đem theo hành lý bên người." Anh nói.