Trở Về Cấp Ba Với Ông Chủ

Chương 4: Tắt máy


1 tháng

trướctiếp

Tài xế chở Triệu Cửu về nhà.

Trên đường về nhà, Tô Ly dựa vào trí nhớ mơ hồ của mình, cô đeo cặp sách đi vào tòa nhà mà mình đang ở rồi ấn thang máy đi lên.

Nhà họ Tô cũng không khá giả, nhưng căn nhà này được mua từ khi cô đang học lớp 2, lớp 3 tiểu học, giá cả lúc đó không quá cao, mục đích đơn giản chỉ là để tiện cho việc đi lại lúc cô lên trung học cơ sở mà thôi.

Cô đứng ở cửa, tìm chìa khóa trong túi xách và thành công tìm được chìa khóa có mặt dây chuyền hình con gấu.

Tô Ly mở cửa ra, mùi thức ăn trong phòng phả vào mặt, dưới ánh đèn sợi đốt, phòng khách có vẻ ấm áp và sáng sủa, người phụ nữ trước bàn ăn đeo tạp dề đang đặt món cá kho xuống.

Phương Lan nghe thấy động tĩnh mỉm cười quay đầu lại: "Không phải con bảo sẽ cùng bạn học...”

Khi bà nhìn thấy người ở cửa, nụ cười trong mắt dần nhạt đi.

Tô Ly nhận ra bà có hơi thất vọng, hóa ra từ trước đến giờ mẹ vẫn không quan tâm đến mình, vì vậy cô khách sáo nói: "Con về phòng làm bài tập trước đây.”

Lúc đầu Phương Lan sửng sốt, bà nghĩ Tô Ly sẽ làm nũng, sẽ khóc nháo, sẽ không để ý tới người khác, nhưng từ trước tới giờ con bé chưa từng khách sáo như vậy.

Bà suy nghĩ một chút xong lại cảm thấy đau đầu, Tô Ly lại thay đổi cách giận dỗi với bọn họ rồi.

Nhưng từ nhỏ Tiểu Ly đã có tất cả, còn Trừng Trừng lại phải chịu khổ ở bên ngoài nhiều năm, con bé là em gái ruột nhưng không chỉ không biết đau lòng cho chị mà còn cướp đồ với chị khắp nơi, thậm chí còn định đào góc tường của chị nữa.

“Tiểu Ly!” Phương Lan đè nén sự khó chịu trong lòng nói, sau khi Trừng Trừng trở về, bọn họ mới giật mình nhận ra trước kia quá cưng chiều Tô Ly, chuyện gì cũng nghe theo, cho nên mới khiến tính tình của con bé trở nên ngang ngược như vậy. 

Tô Ly nghe giọng nói lạnh như băng của bà, cô đoán có lẽ bà đã suy nghĩ nhiều, chắc là cảm thấy cô đang ép bọn họ phải thỏa hiệp.

“Mẹ, cha mẹ yên tâm đi, con sẽ không cướp bất cứ thứ gì với Tô Trừng đâu, kể cả tên họ Tưởng kia." Tô Ly vừa thay giày vừa nói, ánh mắt lướt qua đôi dép đang để cạnh bên đôi của cha mẹ, đó là của Tô Trừng.

Sau khi Tô Trừng về nhà, có lần nhìn thấy giày của cô đặt cùng một chỗ với cha mẹ nên đã làm nũng nói chị ta cũng muốn để giày ở bên cạnh cha mẹ.

Sau đó cô bị dồn vào một góc.

Dường như tượng trưng cho địa vị của cô trong gia đình này.

Phương Lan khẽ mím môi dưới.

Tô Ly thay giày xong, mặc kệ bà có tin hay không thì sau khi không còn yêu nữa, những ưu điểm trước đây đều sẽ biến thành khuyết điểm, sau đó luôn cảm thấy cô bị chiều hư, rồi sau đó lại không thích, miệng nói lời ác độc, cuối cùng sẽ đuổi cô khỏi nhà.

Cho nên làm theo lời bọn họ, ngược lại còn đỡ tốn lời mà cũng bớt đau khổ hơn.

Dù sao cô cũng không biết Tô Trừng và Tưởng Hướng Nam quen biết nhau, căn bản không có chứng cứ chứng minh nên sẽ không có ai tin, cô và Tô Trừng ở chung một mái nhà, cùng đi học tan học nhưng lại không biết chuyện của nhau.

Kiếp trước, tính tình của Tiểu Tô Ly bướng bỉnh, cô ngoan cố cãi nhau với bọn họ, cho dù bị mắng thì cô vẫn quật cường thà bẻ gãy không cong, cho dù cuối cùng ngay cả tiền ngồi xe buýt cũng không có nhưng vẫn sống chết không chịu cúi đầu, cứ thế mỗi sáng sớm tự mình đi bộ đến trường học.

Nhưng sau khi bỏ bữa sáng và trưa suốt một tuần, người trong nhà vẫn không có mềm lòng, cuối cùng đến ngày kinh nguyệt tới, cô không chịu đựng được nên mới ngoan ngoãn nhận sai.

Mà cuối cùng cô cũng biết đã không còn ai lo lắng cô có ăn no hay không, kinh nguyệt đến có khó chịu hay không nữa rồi, bọn họ chỉ muốn dùng phương thức đơn giản thô bạo để cô thỏa hiệp bớt gây chuyện, đừng làm chậm trễ việc bọn họ bù đắp cho Tô Trừng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Tô Ly đi đến phòng mình, cô mở cửa ra, một căn phòng nho nhỏ, tất cả mọi thứ chen chúc cùng một chỗ, trong nháy mắt, cô giống như thấy được kỳ nghỉ hè sau khi kết thúc kỳ thi giữa kỳ, bởi vì Tô Trừng nhìn thấy phòng của cô bằng ánh mắt hâm mộ mà Tiểu Tô Ly đã thân thiết nhường phòng cho cô ta, sau đó cô sắp xếp lại căn phòng nhỏ vốn được dùng làm phòng làm việc từng chút một, cuối cùng cô mệt mỏi ngồi khoanh chân trên sàn, trong đầu suy nghĩ làm thế nào để tối đa hóa không gian hạn chế mà vô tri không để ý đến căn phòng chỉ là sự khởi đầu.

Tô Ly nhìn căn phòng cũ của mình, vừa hâm mộ vừa đau lòng vì cô bé Tô Ly ngây thơ và ngốc nghếch kia. 

Cô đóng cửa phòng lại, đặt cặp sách xuống và nằm lên giường, sau đó cô lấy ra một phần tiền lương Triệu Cửu cho cô, con gái vẫn nên tập trung kiếm tiền thì tốt hơn, một khi kiếm đủ tiền, cô có thể sống cuộc sống mình muốn.

Cô bắt đầu đếm tiền, tuy rằng vẫn chưa trả hết nhưng vẫn có thể cầm cự được một thời gian, nhưng cô không ngờ là sếp cũng xuyên tới, người ta sống lại, hoặc là có quá nhiều oán hận, hoặc là họ bị sét đánh chết hoặc bị ô tô đâm chết, nhưng trước đó cô và anh đều đang ở trường học...

Tô Ly sửng sốt, cô vội vàng đứng lên, thôi xong mình quên mất không bàn bạc với Triệu Cửu chuyện bọn họ qua đây như thế nào rồi.

Nếu cô không phải là người duy nhất, vậy hẳn là có thứ gì đó hoặc điều kiện mang bọn họ xuyên trở về chứ nhỉ.

Tô Ly theo bản năng sờ túi lần nữa, sau đó mới nhớ ra điện thoại của mình đã biến mất, cho nên cô còn phải chuyển nhiều chuyến xe để đi tìm Triệu Cửu nữa sao?

Cảm giác buồn nôn muốn ói lại ập tới, Tô Ly ôm ngực, đầu tiếp tục choáng váng.

Hy vọng ngày mai ông chủ sẽ tự động xuất hiện trước mặt cô.

Lúc này, bên ngoài mơ hồ truyền đến âm thanh vui vẻ, Tô Ly nghĩ chắc là Tô Trừng đã trở về rồi, cha cô cũng có thể sắp trở lại, đợi Triệu Cửu xuất hiện ở trước mặt cô còn không bằng lấy điện thoại di động từ trong tay cha cô rồi nhanh chóng xuyên về.

Tô Ly mở cửa đi ra ngoài, Tô Trừng cầm miếng thịt nướng đưa tới trước mặt Phương Lan: "Mẹ, mẹ nếm thử cái này đi.”

Phương Lan nhìn xiên nướng dầu mỡ: "Mấy đồ này không vệ sinh.”

Tuy nói như vậy, nhưng bà vẫn cắn, vẻ mặt cưng chiều nhìn Tô Trừng.

Tô Ly im lặng nhìn mẹ hiền con ngoan, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa, chờ Tô Lâm về nhà, việc ưu tiên hàng đầu là lấy lại điện thoại.

Phương Lan mới vừa nuốt miếng thịt kia xuống, ánh mắt bà nhìn thấy Tô Ly đang nhìn về phía cửa, trong mắt cô dường như có chút mong đợi mơ hồ, so với thái độ xa cách với bà khi mới bước vào cửa, bà chợt cảm thấy cô có gì đó kì lạ.

Tô Trừng nhìn thấy Tô Ly, nhìn thấy sự chờ mong trong mắt cô, trong lòng căng thẳng, mặc dù Tô Ly nhất định muốn đi theo Tưởng Hướng Nam, còn trốn học đi theo, nhưng dù sao bọn họ cũng bỏ cô lại một mình ở trạm xe.

Nếu để cha mẹ biết chuyện này, chắc chắn bọn họ sẽ trách cứ cô ta.

Tô Trừng hít sâu một hơi, Tô Ly muốn mách lẻo thì cô ta phải sớm nghĩ ra lý do để phản bác.

Cánh cửa mở ra, một người đàn ông trung niên xuất hiện ở cửa.

“Cha" Tô Ly vừa lên tiếng, Tô Trừng đã đi tới nói: “Cha, cha ăn xiên nướng không?”

Ánh mắt Tô Lâm vừa rơi vào người Tô Ly thì Tô Trừng đã lên tiếng nói trước, ông lập tức nhìn về phía Tô Trừng, cười nói: "Cha không ăn, Trừng Trừng ăn đi. Cha ăn cơm.”

Phương Lan đi qua nói: "Vậy mau ăn cơm thôi.”

Tô Trừng nhẹ nhàng thở ra, Tô Ly cũng ngồi xuống, cả nhà ngồi vào bàn ăn.

Ánh mắt Tô Trừng liếc nhìn Tô Ly, chỉ thấy trên mặt Tô Ly không hề có chút mất mát hay ủy khuất vì bị cha mẹ phớt lờ mà ngược lại còn bình tĩnh cầm đũa lên ăn cơm.

Cô ta hơi nghi ngờ, ngay sau đó lại cười nói sáng nay bọn họ đi đặt quần áo cho đại hội thể dục thể thao, còn nói suýt chút nữa đã bị ông chủ lừa nhưng cũng may có Từ Liên mặc cả giỏi.

Tô Lâm và Phương Lan nghe Tô Trừng nói, trong mắt lộ ra ý cười, lúc Phương Lan đang định gắp cánh gà coca cho Tô Trừng, cuối cùng Tô Lâm cũng chú ý tới Tô Ly có chuyện muốn nói.

“Tiểu Ly?”

Trong lòng Tô Trừng căng thẳng, chờ Tô Ly nói chuyện cô bị bọn họ bỏ lại.

“Con muốn ở kí túc xá." Tô Ly vừa nói xong, cả nhà đều sửng sốt.

Phương Lan khó hiểu hỏi: "Đang yên đang lành, tại sao phải ở kí túc xá?”

Tô Lâm buông đũa xuống, ông nghĩ ra rất nhiều chuyện, ông nghi cô muốn tiếp tục quấn quít lấy đứa nhỏ nhà họ Tưởng kia nên cơn tức giận cũng dần dần dâng lên, nếu như không phải giáo viên gọi điện thoại tới, bọn họ cũng không biết cô lại làm ra chuyện cạy góc tường chị gái. Tuy rằng bọn họ cũng không đồng ý chuyện Tô Trừng yêu sớm nhưng cách làm của Tô Ly thuộc về vấn đề nhân phẩm.

Tô Ly: "Con muốn học tập chăm chỉ, bầu không khí ở trường tốt hơn.”

Tô Lâm nhíu mày nói: "Không phải thứ bảy cha đã thuê gia sư cho các con rồi sao?”

Tô Ly nhìn thẳng vào mắt cha Tô, cô nhớ rõ bởi vì Tô Trừng thi không bằng cô nên cô ta đã khóc lóc với mẹ, sau đó mẹ đã nhắc nhở người gia sư kia, cuối cùng gia sư chỉ chú ý tiến độ học tập của mình Tô Trừng.

“Con vẫn thích phương pháp giảng dạy của các thầy cô trong trường hơn.”

“Vậy Tưởng Hướng Nam thì sao?” Tô Lâm mím môi dưới.

Tô Ly: "Con không thích nữa.”

Tô Lâm hoàn toàn không tin, mấy ngày hôm trước còn thích mà hôm nay lại đột nhiên không thích nữa sao?

Tô Ly: "Con muốn học, tình yêu gì gì đó đều là mây bay, con đã nghĩ kĩ rồi.”

Tô Lâm nhìn Tô Ly, đáy mắt cô gái không còn bướng bỉnh và ủy khuất như mấy ngày trước, hình như con bé đã thật sự nghĩ thông suốt rồi.

“Vậy thì con đi đi, nhưng nếu thành tích cuối kỳ của con không tiến bộ thì học kỳ sau con phải về nhà ở.” Tô Lâm nói, thằng bé nhà họ Tưởng rõ ràng rất ghét con bé, chắc là sẽ không để con bé quấn quít lấy nó nữa, hơn nữa Tiểu Ly gây ra chuyện như vậy, bây giờ Trừng Trừng ở nhà cũng không được thoải mái, tách hai đứa ra cũng tốt.

Tô Ly gật đầu: "Vâng.”

“Đúng rồi, nếu con ở kí túc xá, vậy có được dùng điện thoại... " Tô Ly nghĩ chắc là nên đưa điện thoại cho cô rồi đúng không?. ( truyện trên app tyt )

“Xem thành tích thi giữa kỳ của con đã.” Tô Lâm lạnh lùng nói.

Tô Ly: "...”

Thôi quên đi, không chừng trước kỳ thi giữa kỳ cô đã quay về được rồi.

Tô Trừng khó hiểu nhìn Tô Ly, cô ta thật sự bỏ cuộc rồi à?

Sau khi cơm nước xong, Tô Trừng cầm di động nhắn trong nhóm nhỏ: "Em gái tôi sắp dọn vào ký túc xá ở rồi.”

Từ Liên: "Không phải chứ, Tưởng Hướng Nam cũng đang ở ký túc xá đấy.”

Tô Trừng: "Con bé nói muốn chăm chỉ học tập, không phải vì cậu ấy.”

Từ Liên: "Cũng chỉ có mình cậu tin mấy lời đó thôi.”

Tô Trừng cười yếu ớt, nhưng mặc kệ Tô Ly quấn lấy anh như thế nào thì Tưởng Hướng Nam cũng không thích cô.

“Tôi cá một gói bánh cay, sau này anh Tưởng ăn sáng và ăn tối đều sẽ thấy Tô Ly." Hồ Tiếu nói.

Tưởng Hướng Nam không trả lời, mọi người đều biết anh không thích trả lời tin nhắn.

Tô Ly bắt đầu thu dọn hành lý, sau khi ở nội trú, cho dù cô có mua lại điện thoại di động thì cha mẹ cô cũng sẽ không biết, càng không nghĩ đến chuyện cô lấy tiền ở đâu ra.

Hai giờ sau, một chiếc ô tô từ khu đô thị sầm uất đi vào một con đường yên tĩnh và dừng lại trước một khu biệt thự sân vườn, Triệu Cửu xuống xe rồi đi vào.

Nhà họ Triệu là gia tộc lâu đời, ông cụ Triệu có mấy đứa con trai đều tầm thường, cũng may trong số cháu của ông ấy có những người thông minh, nhưng mới còn nhỏ tuổi mà đã có mưu đồ, ông cụ càng ngày càng lớn tuổi, ông ấy muốn một người không tham lam quyền lực trong tay mình, nhưng loại người này hơi tầm thường

Sau đó, Triệu Cửu ra đời, tất cả mọi người đều nhìn thấy ông cụ thiên vị và coi trọng anh.

Triệu Cửu không thèm để ý đến các chú, các bác còn có anh chị em ngoài cười nhưng trong không cười với mình mà dứt khoát chạy sang bên này học.

Triệu Cửu tới đây, cho dù chỉ có ba năm nhưng gia đình cũng không thể để anh sống trong cảnh khốn khổ, vì vậy họ đã trực tiếp mua lại một khu biệt thự vườn từ người khác và cải tạo lại cho anh ở.

Bên trong có suối chảy róc rách, gió thổi trong rừng trúc, lá trúc vang lên xào xạc, Triệu Cửu đi qua cây cầu nhỏ và nói với quản gia: "Chuyển trường giúp tôi.”

“Cậu muốn về nhà à?”

“Không phải, chuyển sang trường THPT số 1.”

Quản gia sửng sốt: "Nhưng tiến độ học tập của hai bên không giống nhau, trọng tâm cũng khác nhau.”

Sau khi Triệu Cửu tốt nghiệp trung học phổ thông sẽ ra nước ngoài tích lũy kinh nghiệm, đến lúc đó anh sẽ bị gia đình tịch thu toàn bộ thẻ ngân hàng, cắt đứt mọi nguồn cung cấp, đối với anh đi học ở trường trung học phổ thông số 1 chẳng có ý nghĩa gì. Ba năm này mặc định là ba năm cuối cùng để anh có thể thư giản.

Triệu Cửu: "Chuyển đi.”

Bây giờ Tô Ly vừa nghèo lại còn bị say xe, với tình hình này chắc chắc sẽ không có cách tới tìm anh, chỉ có thể là anh chuyển qua chỗ cô thôi.

Quản gia nghĩ thầm, thôi được rồi, về phần kỳ thi tuyển sinh, mặc dù tiến độ không giống nhau, nhưng thành tích của cậu chủ nhà mình vẫn luôn rất tốt, chắc là không có vấn đề gì lớn đâu.

Triệu Cửu trở lại căn phòng sau mười năm rời xa, nhìn căn phòng hơi xa lạ, anh đặt cặp sách xuống, sau đó cầm lấy điện thoại di động lên ấn số điện thoại của Tô Ly để bàn bạc xem nên quay về như thế nào.

Trên đường có tài xế nên khó nói việc này, hơn nữa Tô Ly rõ ràng bị say xe đến đầu óc chập mạch luôn rồi.

“Tô Ly.”

“Hả? Lê gì?”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông thô lỗ, Triệu Cửu sửng sốt một chút, sau đó hỏi: "Ông là cha của Tô Ly sao?”

"Lê gì? Tôi không bán lê! Gọi nhầm số rồi!" Sau đó điện thoại bị cúp.

Triệu Cửu nhìn số điện thoại, chắc là anh nhớ không lầm đâu nhỉ, anh lại gọi lại lần nữa, điện thoại được bắt máy.

“Tô Ly?”

"Anh gọi nhầm rồi, tôi không bán lê!"

Đối phương tức giận cúp máy, Triệu Cửu sửng sốt một lát.

Hiện giờ số điện thoại này không phải của Tô Ly sao?

Anh xoa xoa mi tâm, gọi điện thoại đi: "Kiểm tra số điện thoại di động của Tô Ly lớp 13 trường trung học phổ thông số 1.”

Năm phút sau, tin nhắn gửi tới số điện thoại di động của Tô Ly.

Triệu Cửu gọi tới, âm thanh điện tử máy móc nói: “Số điện thoại mà quý khách gọi hiện đã ngừng hoạt động"

Triệu Cửu: "????

Cũng đúng, cơm cũng không đủ mà ăn thì làm gì có tiền trả tiền điện thoại.

Triệu Cửu nạp hai trăm tệ vào số điện thoại của Tô Ly, sau đó gọi lại vào số điện thoại di động của cô.

"Số điện thoại mà bạn vừa gọi đã tắt máy."

Triệu Cửu: "...”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp