Trở Về Cấp Ba Với Ông Chủ

Chương 1: Trường cấp 3


1 tháng

trướctiếp

Buổi sáng.

Tiếng chuông báo tan học vừa vang lên thì tiếng lật giở sách của từng lớp đã im bặt, theo sau đó là cái ồn ả kéo dài và tiếng thu bài tập về nhà. Thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng giảng bài của cô chủ nhiệm lớp bên từ hành lang, người nhiều chuyện có thể nhoài ra cửa sổ để ngóng thử.

Tô Lý học lớp mười ba, cô đang mơ màng mở mắt lên và nhìn cảnh trước mắt như kẻ ngốc.

Lớp học ồn ào nhốn nháo, những học sinh nam ngồi dãy trên đang cãi tay đôi với lớp trưởng, muốn cố lôi bài tập trong tay cô ấy ra. Một cô gái quay lại, trên tay cầm sách bút và hỏi mọi người đã làm bài tập đầy đủ chưa, rồi chuẩn bị mở sách ra để xem trước nội dung của buổi học ngày hôm sau.

Tô Ly giơ tay xoa xoa mặt, sau đó lại nhéo một cái, đôi tay run run.

Không phải mơ.

"Tô Ly, bài tập đâu!" Lớp trưởng đi đến bàn của cô, bạn cùng bàn đã giao bài tập xong và cả hai người họ đều đàn nhìn cô.

Tô Ly giật mình trước tiếng kêu đó, cô liếc nhìn quyển sách bài tập trên tay rồi lại lúi húi tìm sách bài tập của mình. Một hồi, cô quay sang nhìn ánh mắt mất kiên nhẫn vủa lớp trưởng và tự hỏi, đó là sách bài tập của cô đúng không nhỉ?

Tô Ly vội vã mở ra nhìn tới nhìn lui, chữ viết quen thuộc nhanh chóng đập vào mặt, gọn gàng và tuyệt đẹp.

Tô Ly từ từ đóng sách lại, chịu rồi, cô đúng là đã xuyên không đến đây vì nội dung bên trong nó rõ ràng đến quá mức.

Sau khi lớp trưởng giao bài tập về nhà xong thì khuôn mặt lại trở nên đáng yêu, ngoan ngoãn như ban đầu. Rồi chợt, cô ấy biến sắc ngay và luôn khi hung tợn nhìn đám học sinh nam đang cắm đầu cắm cổ làm bài tập phía sau.

Tô Ly nghe thấy tiếng than vãn từ đằng sau và chậm rãi đập đầu vào bàn. Cô vừa từ chức với tên Triệu chó má, cún vàng với mèo sữa ở cửa hàng thú cưng vẫn đang đợi, số tiền tiết kiệm của cô trong mười năm vẫn đang nằm trong ngân hàng.

Trần Tuyết, bạn cùng bàn của Tô Ly, đang nhìn cô bằng ánh mắt đồng cảm với một người vừa bị trầm cảm gần một tháng, hoặc có thể là lâu hơn.

Lưu Giai Giai ngồi ở bàn trước cũng quay sang liếc nhìn Tô Ly một cái, sau đó quay sang nhìn Trần Tuyết, hai người cứ thế liếc nhìn nhau và đồng thời đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Lưu Giai Giai vừa rời khỏi phòng học đã nhanh chóng thỏ thẻ: "Cậu ấy vẫn cứ thế à?"

Trần Tuyết thì thầm: "Ừ, mặc dù hôm qua cậu ấy còn nói sẽ chăm chỉ học tập, không nghĩ tới nữa nhưng nhìn trạng thái hôm này thì có vẻ vẫn chưa tốt."

Lưu Giai Giai lắc đầu, nhớ đến lúc trước bọn họ còn háo hức với nhân vật chính của chủ đề bàn tán nhưng ngay ngày hôm sau, khi cô được chuyển đến lớp này, chính dáng vẻ bất lực và đáng thương kia của cô đã khiến họ mềm lòng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

"Để tớ nói cho mà nghe, chuyện này là lỗi của Tưởng Hướng Nam, không thích thì nói không thích, dây dây dưa dưa tận nửa năm trời mới chịu nói, làm thế chẳng khác nào trút giận thay Tô Trừng." Tô Tuyết thì thầm.

Lưu Giai Giai gật đầu, chuyện này chẳng còn là bí mật gì với những học sinh trung học năm nhất như họ nữa.

Nghe nói Tô Ly và Tô Trừng ở lớp tám là chị em ruột, nhưng Tô Trừng đã lạc mất khi vừa mới sinh ra nên chỉ có Tô Ly là lớn lên dưới sự che chở của cha mẹ. Tô Trừng phải tự bước đi trên con đường gập ghềnh, trắc trở, ngay cả đi học còn khó.

Mãi cho đến khi chú Tô đăng ký cho Tô Ly vào trường trung học số 1 thì chợt tìm thấy Tô Trừng cũng đang tự đến đăng ký, nghe nói Tô Trừng trông rất giống mẹ Tô Ly nên đã được đưa đi xét nghiệm DNA.

Chẳng biết thực hư thế nào, chỉ nghe đồn là Tô Ly ở nhà khóc quấy cả lên, không ưa gì Tô Trừng nên khi khai giảng đã tìm cách cướp Tưởng Hướng Nam từ tay Tô Trừng.

Tưởng Hướng Nam kia cũng được gọi là có quyền có thế ở trường trung học phổ thông này, mỗi lần tan học vào ngày thứ sáu, cả con đường trước cổng trường đều chật kín bởi Mercedes - Benz và BMW, nhưng cũng chẳng ai giàu có bằng nhà họ Tưởng.

Đi khắp nẻo đường ở thành phố Z cũng có thể tình cờ nhìn thấy bất động sản hoặc khách sạn và một vài tòa nhà khác do tập đoàn Chính Nam phát triển.

Tuy nhiên, khi mẹ của Tưởng Hướng Nam vừa mất chưa đầy một tháng thì cha của anh ta đã nhanh chóng cưới vợ hai, điều đó cũng khiến anh ta nảy sinh mâu thuẫn với gia đình mình, tính cách cũng có phần nổi loạn, lạnh lùng, nhưng vẻ ngoài lại rất tuấn tú, thành tích không tầm thường, vừa khai giảng đã vào ngay đội bóng rổ của trường.

Ở một ngôi trường như trung học phổ thông số một này, tình cờ xuất hiện một Tưởng Hướng Nam vừa nổi loạn, vừa đẹp lại vừa mạnh mẽ như thế khiến không ít người mến mộ anh ta, Tô Ly có thích cũng chẳng phải chuyện gì lạ.

Nhưng không ngờ cô lại bị cha mẹ phát hiện, thành tích còn tụt dốc không phanh nên mới xuất hiện ở lớp của bọn họ.

Lưu Giai Giai thỏ thẻ: "Nhân tiện, cậu thật sự tin rằng Tô Ly theo đuổi Tưởng Hướng Nam vì biết anh ta có quen biết với Tô Trừng à?"

Nhiều người trong trường đều cảm thấy Tô Ly đang cướp người của chị gái nên không ngớt lời mỉa mai, chọc ngoáy.

Trần Tuyết lắc đầu: "Khó nói lắm, chúng ta cũng chỉ mới tiếp xúc với Tô Ly chưa được bao lâu, nhưng nếu chỉ xét trong khoảng thời gian này thì tớ cảm thấy Tô Ly không phải người như thế."

Lưu Giai Giai gật đầu: "Tớ cũng thấy thế."

Trần Tuyết: "Nếu thật sự như vậy thì Tô Ly đúng là quá thảm, người nhà cũng chẳng tin cậu ấy mà còn cắt đứt tiền tiêu vặt tháng này, đã thế còn tịch thu luôn cả điện thoại."

Lưu Giai Giai gật đầu: "Cho nên, cần phải tránh xa đàn ông ra, chăm chỉ học hành, lấy Tô Ly để làm động lực học đi."

Trần Tuyết: “…”

Hai người trở về từ nhà vệ sinh, Trần Tuyết nhìn thấy cô vẫn nằm bất động trên bàn nên trong lòng chợt thấy đồng cảm.

“Tô Ly, quá khứ thì cứ để nó qua đi, hướng về tương lai mới là quan trọng nhất.”

Lưu Giai Giai cũng hùa theo: "Ừ, để nó qua đi."

Tô Ly nghe thế thì ngẩng đầu dậy, cô ngước nhìn hai khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc phía trước, bạn cùng bàn và bạn ngồi bàn trước.

Trần Tuyết nhìn thẳng vào mắt Tô Ly rồi ngơ ngẩn, trước đây cô ấy thấy Tô Ly rất đẹp, nhưng giờ nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp xen lẫn sự buồn bã và ủy khuất ấy khiến cô ấy thấy tiếc thay cho cô.

Tưởng Hướng Nam đui à, Tô Ly rõ là đẹp hơn Tô Trừng rất nhiều.

Lưu Giai Giai nhanh chóng ngồi vào chỗ, nhưng đáng tiếc, cô ấy chẳng phải con trai.

Trần Tuyết và Lưu Giai Giai lấy sách ra xem trước bài của tiết sau.

Tô Ly buồn bực, bọn họ nói đúng, đến cũng đã đến rồi, có thể quay về hay không cũng chẳng biết được, dù sao cô cũng không biết mình đến đây kiểu gì, nếu không thể quay về thì cô vẫn phải sống cuộc đời của mình thôi. ( truyện trên app T Y T )

Tuy tiếc hùi hụi khoản tiền tiết kiệm mười năm, tuy chưa thể sống trong căn hộ rộng lớn mà mình từng mua, tuy chưa được sờ vào chó mèo của mình...

Nghĩ đến đây, trái tim của Tô Ly khẽ run hai nhịp, cô nhanh chóng dừng lại vì không thể nghĩ thêm được nữa.

Tô Ly sờ túi hòng lấy điện thoại ra, cho dù có phải làm lại từ đầu thì cô cũng cần phải biết bây giờ là tháng mấy, nhưng sờ mãi mới phát hiện ra túi cô trống không.

Tô Ly: ???

Cô cúi đầu sờ vào bên túi khác, sau đó móc ra một tờ hai mươi tệ bèo nhèo như bị vò tới vò lui.

Tô Ly nhìn tờ tiền, chợt có dự cảm không lành, ví dụ như...

Cô nghèo kiết xác.

Tô Ly nhanh chóng ôm cặp lên, lục lọi một hồi, sau đó từ từ dập đầu xuống bàn.

Trần Tuyết nhìn bạn cùng bàn của mình bằng ánh mắt bối rối, vừa rồi còn tươi tỉnh sao giờ lại héo úa thế kia?

Tô Ly không cần nhìn điện thoại cũng biết bây giờ là mấy giờ.

Sau kỳ nghỉ Quốc Khánh của lớp 11.

Vì theo đuổi Tưởng Hướng Nam khiến thành tích tụt dốc rớt khỏi lớp trọng điểm nên cha mẹ đã lấy hết tiền tiêu vặt và tịch thu điện thoại của cô.

Cô nhớ lại kiếp trước, hình như mình còn nhận sai.

Tô Ly cố nhớ lại, đôi mắt xinh đẹp dần nhòa đi, cô hít thật sâu rồi nhìn vào tờ hai mươi tệ trước mặt.

Tô Ly thấy có lẽ mình không thể sống đến tháng sau.

Lúc này, một người đàn ông xẹt trước mắt cô, anh ngồi trên chiếc Maybach, đôi tay thon dài trắng nõn kéo mạnh cà vạt.

Tô Ly: "!!!"

Chó má!

Xém quên mất.

Cô còn chưa nhận được lương tháng trước với nửa tháng này.

Tuy biết Triệu chó má có thể còn chưa quen biết cô nhưng nếu cô có thể lừa được thì chắc vẫn sẽ ứng được một số tiền.

Dù sao trước khi bị người nào đó lừa vào công ty, anh có nói mình bị gia đình bỏ rơi, phải tự gầy dựng sự nghiệp bằng đôi bàn tay trắng, nụ cười khổ sở, thê lương biết bao nhiêu.

Trong cả đoàn đội, chỉ có cô là ngu ngốc tin theo lời của anh, sau đó vì cuộc sống khó khăn, có người đến kẻ đi, chỉ có cô là tự hành mình mà đi theo Triệu Cửu, thậm chí còn không màng mà lấy số tiền sinh hoạt ít ỏi của mình để hỗ trợ anh.

Mãi đến năm năm sau, bề trên trong nhà họ Triệu thấy Triệu Cửu tự xây dựng sự nghiệp thành công nên đã yên tâm để anh tự tiếp quản sản nghiệp nhà họ Triệu.

Chỉ khi đến nhà họ Triệu cô mới biết, anh tự mình rời bỏ gia đình, gọi là trải nghiệm gia đình, sau khi trải nghiệm xong thì chỉ việc về tiếp quản toàn bộ công việc kinh doanh từ ông nội.

Khi đó cô mới nhận ra, vẻ mặt sợ hãi khi Triệu chó má thấy cô dùng số tiền sinh hoạt nghèo nàn kia để nấu hai bữa cơm là như thế nào.

Anh áy náy và hoảng hốt, sợ hãi khi không biết nên che đậy lười nói dối của mình bằng cách nào, sầu não đến mức không ngủ được.

Tô Ly vác cặp lên vai, đôi mắt như muốn đòi nợ và phấn khởi: "Tớ ra ngoài đây."

Trần Tuyết chưa từng thấy cô cười vui vẻ như thế, nụ cười nở trên môi, dáng vẻ trẻ trung, tràn đầy sức sống.

"Hả? Ồ."

Tô Ly tranh thủ đi ra ngoài trước khi chuông vào học vang lên, cô chợt thấy yên tâm vì tiền lương của cô đủ để trang trải toàn bộ chi phí sinh hoạt suốt ba năm trung học phổ thông, chỉ cần cô lừa được.

Tô Ly bước lên lầu, đi vào phòng giáo viên ở tầng ba, nhìn quanh và rồi gặp được hiệu trưởng.

"Thưa thầy, em xin phép nghỉ về nhà."

Thầy Vương nghe thấy giọng nói hào sảng kia thì sửng sốt nhìn Tô Ly, thậm chí còn tưởng mình đang nhìn nhầm người. 

"Em về nhà làm gì?" Thầy hỏi. 

Tô Ly: "Thị lực của em giảm, không thấy bảng nên về để đeo kính áp tròng."

Thầy Vương chỉ mới tốt nghiệp hai năm nên khá dễ với học sinh, hơn nữa Tô Ly còn là học sinh vừa mới chuyển đến lớp của thầy nên cũng ngại hỏi nhiều. Thầy lấy giấy phép ra, ký xong và đưa cho cô. 

Tô Ly xin được giấy phép thì đi thẳng về phía cổng trường, những giáo viên còn lại trong văn phòng cũng nhìn cô. 

"Tô Ly của lớp thầy đấy à?"

"Tố chất tâm lý được đấy."

Thầy Vương gật đầu, thầy cũng sợ cô bị tổn thương tâm lý, dù sao cũng vừa rớt từ lớp trọng điểm xuống mà.

Nhưng mà đợi đã, có phải học sinh của lớp tám cũng vừa mới xin giáo viên nghỉ phép không? 

Tiểu Vương sửng sốt, lập tức nhìn ra cửa nhưng Tô Ly đã mất dạng rồi. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp