Trở Về Cấp Ba Với Ông Chủ

Chương 3: Đã Quên


4 tuần

trướctiếp

Nếu không phải bị chơi khăm thì có nghĩa là anh đã quay về quá khứ.

Triệu Cửu cau mày, đôi môi mỏng cũng mím chặt, mai anh còn phải đến công ty con, Tiểu Tô đang nháo nhào đòi từ chức đến nơi rồi.

Mà nhắc đến Tô Ly là Triệu Cửu đau đầu, chả biết sao cô lại trở nên như thế, sống chết đòi từ chức.

Vấn đề là cô có giống người khác đâu?

Cô là một thư ký đã cùng anh trải qua biết bao thăng trầm. Cả hai đã cùng nhau sống dưới một tầng hầm, cùng nhau chuyển văn phòng, cùng nhau gặp gỡ khách hàng và cùng say khướt. Thế mà giờ khi anh đã phát đạt, thì cô thư ký này lại thay đổi. Chưa kể chuyện khách hàng có thể chưa quen, người khác cũng cho rằng anh đang úp mở bí mật chuyện xấu?

Đây có phải vấn đề về việc đổi thư ký không?

Không, đây là vấn đề liên quan đến nhân phẩm.

Giờ Triệu Cửu chẳng thèm quan tâm đến đàn em vừa bị đánh bại, giờ anh không hiểu sao mình lại quay trở về đây và phải tìm cách để trở về thực tại. Chợt, Triệu Cửu cảm giác được điều gì đó nên đã quay đầu lại, một nữ sinh khoác bộ đồng phục màu lam đang đứng ngơ ngác ở ven đường.

Triệu Cửu: "..."

Cô nhóc này sao trông giống Tô Ly thế?

Đầu óc Tô Ly giờ vẫn còn choáng váng, như thể mọi người đang bị bao phủ bởi một lớp sương mù.

Cô nhìn cảnh trước mắt mà không kịp phản ứng.

Triệu Cửu đánh nhau à?

Mặc dù bình thường anh có chút lịch sự và hơi cặn bã, nhưng cô chưa bao giờ thấy anh đánh nhau, ngay cả khi họ đang ở nước ngoài, bị cướp tiền ăn tối ngay trong thời điểm khó khăn nhất thì Triệu Cửu cũng chỉ ngồi xổm xuống an ủi khi cô khóc oà.

"Cô nữ sinh này khá xinh đấy nhỉ?"

"Nhưng sao trông ngơ ngơ thế?"

"Từ đã, đó là đồng phục của trường trung học phổ thông số một phải không? Sao cô lại ở đây? Trường đó cách đây gần 20km đấy."

Một vài người tò mò, mà Triệu Cửu cũng phản ứng lại, đúng vậy, sao Tô Ly lại ở đây?

Bây giờ cô phải ở trường mới phải.

Trừ khi....

"Tô Ly?" Triệu Cửu gọi thử.

Tô Ly từ từ nhìn sang phía anh, hai người mắt đối mắt và chợt hiểu ra.

Xuyên đến cùng nhau.

Mười phút sau, Trình Du và những người khác chết lặng nhìn Triệu Cửu gọi một cuộc điện thoại, ngay sau đó một chiếc Maybach chạy tới, và sau đó nữa, nữ sinh trường trung học phổ thông số một mở cửa xe và bước lên, Triệu Cửu cũng bình tĩnh ngồi vào, vẫn là sau đó nữa, học sinh quen thuộc kia ngồi xuống, đóng cửa xe lại, cuối cùng xe lăn bánh rời đi. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

"Sao đại ca lại bỏ chúng ta lại đây và dẫn nữ sinh kia theo thế?"

Triệu Cửu không phải loại theo gái bỏ bạn.

Trên xe, Triệu Cửu tựa vào ghế và vắt chéo chân rồi nhìn cô thư ký bên cạnh, dù có vẻ khá non nớt nhưng đúng là Tiểu Tô Ly, có điều vẫn có gì đó sai sai.

"Trước đây cô có ngáo ngơ vậy không?"

Tô Ly lắc đầu: "Không. Đi xe buýt xong bị choáng. Đi hết bốn chặng xe buýt. Bây giờ dù anh có nói gì đi nữa thì tôi vẫn cảm thấy như có bông gòn nhét vào tai vậy."

Triệu Cửu thấy dáng vẻ của cô thì giơ tay lên nhéo má cô, Tô Ly bèn quay đầu trừng anh.

Giờ Triệu Cửu mới chắc chắn là cô say xe thật, đến nỗi không có sức để trừng anh.

"Sao không gọi xe...."

Triệu Cửu nhìn bộ đồng phục của cô, à, giờ cô vẫn là học sinh nghèo.

"Sao lại muốn đi?" Triệu Cửu hỏi vấn đề mà anh chưa hỏi trước khi xuyên không.

Tô Ly quay đầu nhìn anh, anh không biết vì sao cô từ chức à?

Triệu Cửu thấy ánh mắt giận dữ của cô, chậm rãi quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Không phải là hơi tàn nhẫn sao? Nhưng mà anh cũng trả lương đầy đủ rồi.

Tô Ly phân tích chi tiết mười năm qua, năm đầu tiên là điều kiện sinh hoạt khó khăn, bốn năm tiếp theo mới đi đúng hướng, phát triển và lớn mạnh dần, năm năm tiếp theo không chỉ là phát triển mà còn là vấn đề về việc chấn chỉnh những vấn đề khó nhằn trong nội bộ và đối phó với nhà họ Triệu.

Cô đi ngủ còn muộn hơn chó và dậy sớm hơn gà, tuy lương của Triệu Cửu cao đến mức cô có thể mua một căn hộ rộng rãi, bối cảnh dạng sộp trước khi ba mươi tuổi, nhưng mua được hơn một năm rồi mà cô còn chưa được bước vào một lần, vốn dĩ tuần trước cô muốn quay lại, nhưng ngồi trên xe của Triệu Cửu được nửa đường, cô lại không nhớ nhà mình ở tầng nào, tòa nhà nào.

Vì vậy, cô chợt nhận ra rằng mình đang sống một cuộc sống có thời gian để kiếm tiền nhưng không có thời gian để tiêu tiền. Đã đến lúc cô phải nghỉ hưu. Đã đến lúc cô phải sống một cuộc sống ban ngày dắt chó đi dạo, ban đêm vuốt ve mèo.

"Tôi kiếm đủ tiền rồi nên muốn nghỉ hưu." Tô Ly nói.

Triệu Cửu vô thức sờ sờ ngón tay thì mới phát hiện bàn tay mình lúc này trống rỗng, chiếc nhẫn tượng trưng cho người nắm quyền vẫn còn trong tay ông nội.

Anh nhéo ngón tay: "Mới có mấy năm thôi mà? Nghỉ hưu? Ai lại bất mãn khi có nhiều tiền chứ?"

Tô Ly đang định nói gì đó về mình, nhưng cuối cùng lại đặt tay lên ghế da, im lặng, nếu có tiền, cô có thể mua một chiếc Maybach tầm cỡ của Triệu Cửu.

Tô Ly đưa tay kéo tay áo Triệu Cửu: "Ông chủ, anh có thể tặng chiếc Maybach của anh làm quà từ chức được không?"

Triệu Cửu nghe thấy thì giật mình rút tay áo về: "Đừng có mơ."

Có thư ký nào lại to gan đến mức mở miệng xin chiếc xe yêu thích của ông chủ không?

Đừng nghĩ rằng anh không biết cô thường gọi anh sau lưng như thế nào?

Có việc thì ông chủ Triệu, không có thì Triệu chó má, bình thường lại kêu thẳng Triệu Cửu.

Tô Ly nghĩ nghĩ gì đó, Triệu Cửu coi xe như mạng sống, nhất là Maybach.

Cô chợt thấy hơi thất vọng và im lặng tính toán tiền, sau khi nghỉ việc, trước tiên cô có nên đầu tư gì đó để có thể mua được một chiếc ô tô không?

Triệu Cửu thấy cô vẫn im lặng không nói lời, ánh mắt anh chợt chú ý đến bộ đồng phục học sinh xấu xí của cô.

"Cô học lớp nào?"

Tô Ly ngẩng đầu: "Hả?"

Cô vẫn chưa hết say xe nên sự ngầm hiểu với Triệu Cửu đã giảm đi rất nhiều, giờ cô không biết anh đang nói cái gì.

"Tôi hỏi bây giờ cô học lớp mấy ở trường trung học phổ thông số một?"

Tô Ly ngẫm nghĩ: "Theo tôi nhớ thì hình như là lớp mười ba thì phải?"

Triệu Cửu: "..."

“Bạn học, nhà cháu ở đâu?” Sau khi đến trung tâm thành phố tài xế hỏi, Tô Ly đang định trả lời thì lại ngây ngẩn cả người, hình như khu dân cư nhà cô tên là Cẩm Lai gì đó thì phải?

Tô Ly vô thức muốn dùng điện thoại tìm kiếm bản đồ, nhưng khi sờ túi mới nhớ ra bây giờ cô không có điện thoại di động, vì vậy cô nhìn về phía Triệu Cửu.

Triệu Cửu đợi một lát, nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cô, anh nhướng mày, từ khi bọn họ quen nhau, cô quả thực chưa từng về nhà, suốt mười năm, ngay cả lễ mừng năm mới cũng ở nhà anh, nhưng anh không ngờ cô lại trực tiếp quên mất địa chỉ nhà mình.

Tô Ly lúng túng, thật ra cô cũng không có quên hết, chỉ cần nhìn bản đồ là có thể nhớ lại.

Tài xế lái xe nhìn hai học sinh ngồi sau, vẻ mặt ngơ ngác, bọn họ đang nói cái gì thế?

Còn nữa cậu chủ nhà mình quen học sinh của trường trung học phổ thông số một từ khi nào?

Lại còn là con gái nữa chứ?

Hơn nữa còn muốn đưa người ta về nhà từ khi nào thế?

Triệu Cửu ôm trán, cầm điện thoại gọi cho thư ký của cha: "Thư ký Phương, kiểm tra địa chỉ nhà Tô Ly học lớp 13 của trường trung học phổ thông số một.”

Tô Ly: "Lớp 11.”

Triệu Cửu hít sâu một hơi: "Tô Ly lớp 11.13.”

Tài xế vừa lái xe vừa sửng sốt, không biết nhà mình ở đâu sao?

Thư ký Phương bên kia hoang mang, nhưng vẫn giúp anh kiểm tra, đối với việc nhỏ nhặt như vậy, mười phút sau địa chỉ được gửi đến điện thoại di động của Triệu Cửu, chính xác tới cả số nhà bao nhiêu.

Tô Ly nghiêng người nhìn thoáng qua, trí nhớ chợt hiện về: "Là ở đây!”

Triệu Cửu báo địa chỉ cho tài xế, tài xế lái xe đưa Tô Ly về nhà.

Nhà Tô Ly ở gần trường trung học cơ sở, xung quanh cũng là các quán ăn vặt, giờ tan học cộng thêm giờ tan tầm nên tắc đường không di chuyển được. ( truyện trên app T Y T )

Bọn Tô Trừng đã quay trở lại trường học sau khi đặt sửa quần áo phải mặc trên đại hội thể dục thể thao, bọn họ là học sinh ngoại trú, sau khi tan học thì cùng nhau về nhà, thuận tiện đi ăn chút đồ ăn vặt ở ven đường.

"Mình đến lớp 13 xem rồi, Tô Ly còn chưa về, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Từ Liên có chút hoảng hốt, ghét thì ghét, nhưng cô ta vẫn sợ xảy ra chuyện.

“Ngồi xe buýt thì có thể xảy ra chuyện gì, cùng lắm là đi đường vòng, cô ta tự bắt xe buýt về là được" Hồ Tiếu ở bên cạnh nói.

"Chiếc xe kia có giá sáu trăm vạn đấy!" Vu Dương Phi ở bên cạnh phấn khích nói, mấy người quay đầu lại xem, chỉ thấy một chiếc ô tô màu đen tuyền đang chạy chậm trên đường do tắc đường.

"Hình như bố anh Tưởng lái loại này thì phải?"

“Chắc không phải chú Tưởng, chú Tưởng không rảnh tới đây đâu.” Tô Trừng nói. Tuy ngoài mặt Tưởng Hướng Nam có vẻ không hòa hợp với chú Tưởng, nhưng trong lòng vẫn coi chú Tưởng là cha.

Tuy ở đây có rất nhiều người giàu có, nhưng những người như vậy vẫn hiếm thấy, gần trường tư thục cách họ hai mươi ba mươi cây số lại là chuyện khá phổ biến.

Nghe nói ngôi trường đó được xây dựng cách đây mười năm, ban đầu là một trường tư thục bình thường, học phí đắt đỏ nhưng vẫn bình thường, tuy nhiên, trong vài năm trở lại đây, có người đã chi rất nhiều tiền khiến cho trường đó là nơi mà người bình thường không thể vào được, sau đó bắt đầu từ năm ngoái, yêu cầu cũng gắt hơn, có tiền cũng chưa chắc đã vào nổi.

Đứa con trai mà mẹ kế Tưởng Hướng Nam dẫn về cũng phải tốn rất nhiều công sức mới vào được.

Hình như là cố nhét vào vì chuyện gì đó mà bọn họ không biết được.

Tô Trừng nhìn chiếc xe kia, cũng không biết người ngồi bên trong là ai.

Lúc này đường quá tắc, xe dùng tốc độ rùa bò đi về phía trước.

Tô Ly nhìn chiếc xe bên ngoài, lại nhớ tới con đường này bị tắc rất nghiêm trọng.

“Đến trạm xe buýt phía trước thì cho cháu xuống đi.”

Tài xế chậm rãi tìm kiếm biển báo dừng xe buýt.

Tô Ly nhìn về phía ông chủ phiên bản non nớt đang mặc đồng phục trường tư nhân bên cạnh, bắt chéo chân, thắt cà vạt không đàng hoàng, toàn thân viết chữ cà lơ phất phơ, cô kéo tay áo anh.

“Hả? Làm cái gì thế?” Triệu Cửu cúi đầu nhìn cái tay trên tay áo, bình thường cô chỉ làm như vậy khi có chuyện muốn cầu xin.

"Anh vẫn chưa trả tiền lương tháng tôi từ chức, còn có tháng trước nữa."

Triệu Cửu nhướng mày: "Tôi đã phê duyệt chưa?”

Tô Ly: "Dựa theo luật lao động, tôi chỉ cần thông báo bằng văn bản trước ba mươi ngày là được.”

Triệu Cửu: "...”

“Bây giờ đã ba mươi ngày rồi sao?” Triệu Cửu lại nói.

Tô Ly: "...”

Không chỉ chưa đầy ba mươi ngày mà còn biến thành hơn bốn ngàn gần năm ngàn ngày.

“Vậy anh trả tiền lương tháng trước cho tôi trước đi.” Tô Ly nói.

Triệu Cửu: "Sao? Không đúng, bây giờ cô chỉ là một học sinh cấp ba cần nhiều tiền như vậy làm gì?"

Tô Ly: "Bây giờ tôi không có tiền! Chỉ còn lại hai mươi tệ mua nước và mua bánh mì thôi.”

Bây giờ cô chỉ còn lại mười bảy tệ.

Triệu Cửu sửng sốt một chút, thư ký của anh nghèo đến vậy sao?

Triệu Cửu lấy điện thoại ra: "Cô nghèo đến mức này à?"

Triệu Cửu đang định chuyển tiền cho cô qua WeChat, anh tìm phần mềm mới phát hiện bây giờ còn chưa có wechat.

“Cho tôi số tài khoản ngân hàng của cô.” Triệu Cửu nói.

Tô Ly: "Tôi còn chưa mở tài khoản, không có tài khoản, tôi muốn tiền mặt.”

Triệu Cửu: "...”

Cô nghèo đến thế cơ à.

Triệu Cửu lấy ví tiền, mở ra, anh lấy ra một xấp tiền bên trong rồi đưa cho cô: "Trên người tôi chỉ có ngần ấy tiền, đưa cho cô trước, học sinh cấp ba như cô chắc  dùng như này là đủ nhỉ.”

Tô Ly nhìn sơ qua, khoảng hai ngàn, cô cất tiền đi, thật ra ông chủ rất tốt, nếu không phải quá tham công tiếc việc, hại sức khỏe thì cô cũng không nỡ từ chức.

“Cảm ơn ông chủ.” Tô Ly cất tiền đi, tài xế chạy đến trạm xe buýt, cô mở cửa xuống xe, đặt tay lên cửa nói: “Ông chủ đi thong thả nha.”

Cô đóng cửa xe lại.

Triệu Cửu xoa xoa mi tâm, anh nhất định phải khoan dung với cô thư ký mà anh đã lừa suốt mười năm này.

“Cậu chủ?” Chú lái xe nơm nớp lo sợ gọi.

Triệu Cửu ngả người ra sau nói: "Tôi đang âm thầm khởi nghiệp, khó khăn lắm mới tìm được người mà gần đây lại không muốn làm nữa.”

Tài xế thở phào nhẹ nhõm, ông ấy nhớ tới phương thức giáo dục thế hệ sau của nhà họ Triệu nên cũng cảm thấy chuyện này rất bình thường.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp