Trở Về Cấp Ba Với Ông Chủ

Chương 5: Không nhớ rõ


1 tháng

trướctiếp

Sáng sớm hôm sau, Tô Ly tỉnh giấc, cô nhìn lên đồng hồ treo tường, đã là năm giờ sáng.

Bình thường vào giờ này, cẩu tử sẽ gọi cô dậy cùng chạy bộ buổi sáng.

Tô Ly: “...”

Tự nhiên muốn đánh anh ta ghê, giờ xuyên về quá khứ rồi, vậy mà đồng hồ sinh học của mình vẫn y như cũ à?

Tô Ly đành rời giường, đánh răng rửa mặt, rồi đem cất mọi thứ vào vali. 

Tuy ở trường đa phần đều mặc đồng phục, nhưng vì thường xuyên mở điều hòa, nên các học sinh vẫn mặc áo khoác ngoài, bên trong mặc đồ tự do, do đó vali cũng đựng khá nhiều quần áo. 

Tô Ly nhìn đống quần áo kia, cô cũng đã từng là bảo vật trong lòng Phương Lan và Tô Lâm.

Cô đóng vali lại rồi cất trong góc khuất, mang vali đến trường không tiện lắm, chi bằng đợi đến khi xin được ký túc xá rồi dọn qua sau. 

Tô Ly mở cửa, chuẩn bị đến trường, còn chưa đến năm giờ rưỡi nên chẳng có chuyến xe công cộng nào, không biết có gọi taxi được hay không, cũng may hôm qua mới đòi tiền lương từ chỗ cẩu tử.

Đột nhiên, cửa phòng đối diện bật mở, Phương Lan bước ra, bà định dậy làm điểm tâm, sáu giờ Tô Trừng sẽ dậy học tiếng Anh, lúc trước Tiểu Ly cũng không siêng như vậy...

Phương Lan thấy Tô Ly mang ba lô đi học thì hơi giật mình: “Tiểu Ly?”

Tô Ly nói: “Mẹ, con ăn điểm tâm ở trường nhé.”

Nói xong, Tô Ly liền bước ra cửa.

Phương Lan sửng sờ, sao con bé lại không ăn sáng?

Tô Ly đứng ở cổng khu dân cư đợi năm sáu phút, may thay cuối cùng cũng gọi được một chiếc taxi sớm, người tài xế vui vẻ cùng cô trò chuyện một lúc lâu rồi mới đưa cô đến trường. 

Sau khi Tô Ly ăn sáng ở căn tin thì trở về phòng học, lúc này, trong phòng học đã có khá đông học sinh, vài người đã bắt đầu khe khẽ ôn bài, còn một số đang làm bù bài tập tối qua. 

Tô Ly nhìn bài tập được viết trên bảng đen, chuẩn bị lấy sách vở ra làm, lát sau, cô đến gặp giáo viên để xin được trọ ở trường. 

Vừa lật sách Toán, Tô Ly ngạc nhiên, đề này rất quen, nhưng cách giải cứ như bị khóa chặt trong đầu. 

Đau đầu thật đấy, ban đầu Tô Ly nghĩ rằng một người trưởng thành như mình làm đề toán cấp ba chắc nhanh lắm. 

Ai ngờ...

Tô Ly chỉ đành vừa lật sách vừa giải bài tập, lúc này, cô thật sự rất hâm mộ đầu óc của cẩu tử, tuy trông anh không đáng tin chút nào, nhưng đầu óc thì tốt lắm. 

Phòng học càng lúc càng đông, tiết buổi sáng còn chưa bắt đầu nhưng mọi người gần như đã đến đông đủ. 

Trong lớp mười lăm. 

Hồ Tiếu gặm bánh bao nhân thịt mua ở bên ngoài, ngồi vào chỗ: “Hôm qua, chẳng phải bọn tôi đi cùng Tô Trừng để đặt quần áo cho lớp bọn họ à? Mọi người đoán xem, bọn tôi gặp ai ngoài cổng trường?” 

“Ai thế?” Một người ngồi đằng trước tò mò quay sang, Tưởng Hướng Nam là idol ở trường học, bọn họ không tiếp xúc được, nhưng bạn của Tưởng Hướng Nam vừa lúc học cùng lớp họ, chín bỏ làm mười, cũng có thể xem như bọn họ tiếp cận được Tưởng Hướng Nam.

Hồ Tiếu dựa vào ghế dựa, vểnh chân, cười nói: “Tô Ly ở lớp mười ba đấy.”

Câu này vừa được thốt ra, hơn nửa lớp đều quay sang nhìn với ánh mắt vừa tò mò vừa khiếp sợ.

“Thế rồi, anh Tưởng không chịu nổi, mới tranh thủ lúc cô ta còn đứng nôn ở ngay trạm chờ, dắt bọn tôi lên một chiếc xe buýt khác, bỏ cô ta lại.” 

Tất cả đều trợn tròn mắt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đây đúng là phong cách của Tưởng Hướng Nam.

Hồ Tiếu tiếp tục nói: “Tối qua tôi nghe đồn, Tô Ly đang xin trọ tại trường. Chắc là muốn tiếp cận anh Tưởng.” 

“Vậy Tưởng Hướng Nam có phản ứng gì?” Một người hỏi, ai cũng biết, Tưởng Hướng Nam ghét nhất chuyện người khác quấn lấy mình, nhưng Tô Ly là ngoại lệ, vì cô ta là em của Tô Trừng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Cũng không biết nên nói Tô Ly thảm hay là Tưởng Hướng Nam thảm nữa.

Hồ Tiếu nuốt bánh bao nhân thịt: “Đương nhiên anh Tưởng chẳng thèm để ý rồi.”

Mấy người xung quanh gật đầu, quả thật giống y chang phong cách của Tưởng Hướng Nam.

Tô Ly ở phòng học bên cạnh vừa lật sách vừa cố nhớ lại kiến thức trước đây, vừa bắt đầu làm bài tập.  

Ở bên cạnh, Trần Tuyết đang lén nhét di động vào trong học bàn, rồi nhìn Tô Ly đang làm bài tập với ánh mắt phức tạp. 

“Tô Ly, hôm qua cậu đi đâu vậy?”

Tô Ly vừa làm xong một câu hỏi nhỏ, nghe vậy liền hỏi: “Sao thế?”

“Mấy người ở lớp mười lăm hỏi tớ, có phải hôm qua cậu trốn học để bám theo Tưởng Hướng Nam hay không.”

Tô Ly tiếp tục làm bài, đáp: “Hôm qua tớ định xin thầy nghĩ phép, đến trường trung học Thánh Đức tìm bạn để mượn ít tiền.”

Nói xong, cô móc ra một xấp tiền.

“Mượn của bạn đó. Hôm qua vừa ra khỏi cổng tình cờ đụng trúng bọn họ. Chắc do họ hiểu lầm thôi.” 

Trần Tuyết sửng sốt, nhất thời không biết nên tin hay không, nhưng dù sao ba mẹ cô cũng không cho cô nhiều tiền như vậy. 

“Vậy tớ giúp cậu đính chính nhé.” Trần Tuyết nói, rồi lại lén lấy điện thoại nhắn tin cho mấy người ở lớp mười lăm. 

Đám bên kia vừa thấy, bèn lôi ra trêu Hồ Tiếu: “Người bên lớp mười ba nói, hôm qua Tô Ly sang trường Thánh Đức mượn tiền.” 

Hồ Tiếu giật mình, chợt nhớ, hôm qua hình như Tô Ly đến trạm cuối là nơi đó thì phải? Phía sau xe có ghi trạm khởi hành và trạm cuối. 

Hồ Tiếu uống hết hộp sữa đậu nành đang cầm trong tay rồi nói: “Mượn tiền mà đi xa vậy à? Với lại, Tô Ly quen ai bên đó?”

Em trai của anh Tưởng do mẹ kế của anh ta cố gắng lắm mới có thể nhét vào, mà học ở trường đấy không chỉ có học sinh ở thành phố Z, mà còn có không ít người từ nơi khác đến, chủ yếu để luyện thi vào các trường quốc tế danh tiếng.

Mọi người xung quanh ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, quả thật Tô Ly không thể quen ai ở đó. 

Tô Ly đang làm bù bài tập thì lớp trưởng đã đến thu bài, cô cười gượng, lớp trưởng cũng lạnh lùng bỏ đi.

Tô Ly thở phào nhẹ nhõm rồi tiếp tục làm bài, những giáo viên ở trường không khó khăn với lớp này lắm, chủ yếu là tự giác, dù có nộp thiếu vài quyển cũng không sao…

Dù sao rõ ràng, lượng bài tập quá nhiều nên học sinh ít ai làm xong, thông thường bọn họ sẽ làm bù lúc tan học, sang tiết sau vừa nghe giảng vừa làm bài.  

Nhưng chỉ cần đừng coppy bài bạn, thì các giáo viên cũng nhắm mắt cho qua. 

Tô Ly định làm bù xong bài toán, thì tiếng chuông ta học đã vang lên, cô định đi tìm giáo viên chủ nhiệm để bàn chuyện xin ở lại trường, dù sao khoảng thời gian nghĩ giữa tiết cũng dài, đủ để cô xử lý chuyện xin vào ký túc. 

Đột nhiên, cả lớp lao nhao đứng dậy, đi ra ngoài, Tô Ly giật mình, hình như không giống tiếng chuông bình thường cho lắm, rồi cô chợt nhớ, hình như đến giờ tập chạy.

Tô Ly theo mọi người ra ngoài, trong tiếng chuông ấy, học sinh các lớp đã tập trung dưới lầu, xếp hàng, chuẩn bị bắt đầu chạy bộ, Tô Ly thừa dịp lớp họ còn chưa bắt đầu chạy, vội đi ra, đến chỗ thầy Vương: “Thầy Vương, em muốn xin trọ ở trường.” 

Thầy Vương nghe xong liền nói: “Cũng được, ký túc xá lớp mình còn chỗ đó.”

Phòng ký túc vừa có hai học sinh nữ, nếu cô đến thì có thể ở chung. 

“Đi thôi, để thầy dẫn đi làm thủ tục.”

Tô Ly vội nói: “Thầy ơi, thầy cứ nói phải gặp ai để làm thủ tục là được rồi ạ.”

Thầy Vương: “Không sao, để thầy dẫn đi.”

Tô Ly: “...”

Nhưng cô còn muốn đến lầu bốn của tòa nhà hành chính để xem thử, lúc cô cùng cẩu tử tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường, từng được sắp xếp ở phòng nghỉ lầu bốn. 

Cẩu tử, một người không học ở trường này cũng có thể đến thì có lẽ phòng này có vấn đề.

Nhưng nếu có thầy đi cùng thì mình không tiện nói là đi nhầm qua tầng bốn.

Thầy Vương nhìn cô học trò ngoan ngoãn của mình, dù sao mấy học sinh này hay ngại làm phiền giáo viên lắm, nhưng nếu để con bé đi một mình đến nơi rộng lớn như vậy, không chừng sẽ sợ đấy. 

Các lớp bắt đầu chạy, thầy Vương dẫn Tô Ly đi ngang qua rồi đến thẳng toàn nhà hành chính.

Ở lớp mười lăm, Hồ Tiếu thấy cảnh này bèn chạy đến chỗ Vu Dương Phi kêu: “Ngư Phi, nhìn kìa.”

Vu Dương Phi liếc cậu ta một cái, rồi nhìn sang hướng cậu ta chỉ, thấy Tô Ly theo giáo viên đến tòa nhà hình chính, nhướng mày, chẳng lẽ cô ta định tới ký túc xá ở thật à?

Bọn họ dẫn đầu chạy đến sân thể dục, rồi bắt đầu xếp hàng lên lớp, Tô Trừng cùng Từ Liên vừa định xếp hàng thì thấy Hồ Tiếu nháy mắt ra hiệu, rồi lại chạy đi.

Tô Trừng nhìn ra phía ngoài, liền thấy Tô Ly cùng một giáo viên đến tòa nhà hành chính.

“Trừng Trừng, cậu ta định ở lại ký túc xá đó.” Từ Liên cảm thấy cô định tiếp tục quấn lấy Tưởng Hướng Nam.

Tô Trừng khựng lại: “Mẹ tôi nói, Tô Ly dọn đồ sẵn rồi, bọn họ cũng cho nó tiền thuê.”

Từ Liên: “Gấp vậy à? Hôm nay mới thứ tư thôi đó?”

Người bình thường chắc sẽ đợi đến thứ hai mới dọn nhỉ?

Tô Trừng: “Ừ.”

Tô Trừng nhìn lên lầu, lớp số một ở tầng cao nhất, nên ra trễ hơn họ.

Trên lầu, cuối hành lang.

“Tưởng Hướng Nam, ở đây này.” Tưởng Hướng Nam nghe có người kêu mình, bèn lạnh lùng nhìn qua định xử lý người kia xong rồi đi tiếp. ( truyện trên app T Y T )

Học sinh kia vừa đi vừa nói.

“Đúng rồi, tối qua tớ nghe cha với chú tớ nói là trường mình sắp có học sinh mới chuyển đến đấy.”

“Hử? Thì chuyển thì cứ chuyển thôi.”

“Nhưng lần này thì khác, biết trường Thánh Đức không? Lúc trước cũng thi tốt nghiệp giống mình đấy, nhưng đổi lại sớm mấy năm vì người đó đấy.”

“Ôi trời? Là phú nhị đại nhà ai à? Sao lại đến đây?”

“Không biết, chắc người ta muốn trải nghiệm thôi?”

“Chạy đến trường mình để trải nghiệm sao? Thật lợi hại.”

Mấy học sinh khe khẽ thảo luận.

Dưới lầu, Tô Ly theo giáo viên đi tới, cạnh tòa giảng đường là tòa hành chính, phải qua cửa dành cho giáo viên.

Tô Ly nhìn đài phun nước thật to trước cửa, những tia nước được bắn lên thật cao, từng hạt nước bay trên không trung, tản ra mọi phía rồi rơi trên người cô.

Tô Ly: “? ? ?”

Hôm nay là ngày gì?

Sao lại mở đài phun nước?

Thầy Vương nhìn đài phun nước: “Hiếm lắm mới mở đấy.”

Tô Ly gật đầu, cô nhìn đài phun nước, chợt có cảm giác thật kỳ quái, lúc cô và Triệu Cửu cùng đi, dù đến đâu đi nữa, chỉ cần có đài phun nước thì nó lập tức mở ra. 

Cẩu tử cho rằng mấy thứ này hoạt động cả ngày, nhưng không phải, thường thì mấy công ty nhỏ có đặt đài phun nước, chỉ khi nào có người quan trọng đến mới mở thôi.

Tô Ly chợt có cảm giác là cẩu tử sắp tới?  

Nhưng chắc không thể nào, giờ này chắc anh còn đang trên lớp.

Tô Ly vừa vào thì ở cửa đã có một chiếc Maybach ngừng trước cổng, đám giáo viên đã chờ sẵn ở đó. 

Nghe nói thành tích của đứa nhỏ này rất tốt, còn định quyên tặng kinh phí xây thư viện.

Triệu Cửu dừng xe, nhìn trường trung học phổ thông số một mười hai năm về trước, nhớ lại những lời Tô Ly giới thiệu hồi trước, lúc này trường của họ hình như xây chưa được năm năm. 

“Bạn học Triệu, tiến độ của hai trường không giống nhau, em chuyển đến sớm quá nên chúng tôi chưa kịp chuẩn bị bài thi, đành chọn đại trong số bài tập dành cho học sinh lớp mười một.”  

Triệu Cửu: “Không sao.”

Chờ sau khi thi sát hạch xong sẽ đến tìm Tô Ly, trong mấy năm qua, đây là lần đầu tiên anh không liên lạc được với Tô Ly.

Cảm giác này hơi kỳ lạ, khiến tối qua anh ngủ không ngon giấc.

Triệu Cửu bị dẫn đi thi sát hạch.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp