Trở Về Cấp Ba Với Ông Chủ

Chương 2: Triệu Cửu


4 tuần

trướctiếp

Tháng mười, tiết trời vẫn còn khá nóng. Tô Ly mang cặp sách, cầm giấy phép trên tay, đưa cho bảo vệ rồi bước ra khỏi cổng. 

Vừa đi ra ngoài thì đã chú ý đến con phố đầy hàng quán ăn vặt ở phía đối diện, thậm chí ngay lúc này còn có vài cư dần gần đó đến ăn. 

Tô Ly nhìn phố ăn vặt, cố gắng hết sức để đào lại ký ức của mười năm trước. Sau đó, cô bước đi ở mép đường bên phải khoảng tầm mười mét thì nhìn thấy biển báo dừng xe buýt. 

Cô đi được hai bước thì bắt gặp người trước mặt, sau một hồi kinh ngạc, từng dòng ký ức chợt ùa về. 

Tại thời điểm này, ngay phía trước có hai nữ sinh đang nắm tay, cười cười nói nói, cách đó ba bốn bước còn có một nam sinh. 

"Trừng Trừng, đây là cảm giác quang minh chính đại khi đi ra ngoài trong giờ học sao?" Từ Liên dừng lại rồi ôm cánh tay của Tô Trừng: "Trừng Trừng, chúng ta về trễ chút được không?"

"Tô Trừng cười cười rồi xoa đầu của cô ta: “Không được, còn phải chỉnh lại quần áo để ngày mai tham gia đại hội thể thao, giờ phải về thôi.” 

“Ăn gì đã rồi hẵng về!” Từ Liên lay lay cô ta một hồi, Trừng Trừng của cô ta đúng là nghe lời gia đình với giáo viên quá đi mà. 

Tô Trừng bị lay tới lay lui như thế cũng xém mềm lòng, chợt trở nên kinh ngạc: “Tô Ly đấy à?”  

Bốn người quay đầu nhìn cô, sắc mặt cũng thay đổi.

“Sao cô ta biết chúng ta định sửa lại quần áo của đại hội thể thao?”

“Hồ Tiếu, cậu lại buột miệng nói ra à?”

“Làm gì có?” Bọn họ nói rất nhỏ nhưng những âm thanh này đủ để lọt vào tai Tô Ly.

Tô Ly thấy họ đã phát hiện ra mình nên dứt khoát đứng ở nơi cách trạm dừng xe khoảng hai mét để đợi xe buýt.

Cô cũng chỉ mới biết mình có chị sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè, cô ta bị người ta bế nhầm lúc đến chơi ở nhà bà khi còn chưa đầy sáu tháng.

Đến khi tìm lại được, Tô Trừng cứ như bảo vật của cha mẹ, chỉ cần Tô Trừng để ý đến thì ai cũng phải nhường cho cô ta. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Khi ấy, cô vẫn còn nhỏ, một công chúa sao có thể chịu đựng được sự bất công như thế nên cô đã làm loạn lên, cuối cùng lại bị chính người nhà chèn ép.

Đến khi khai giảng xong, cô đi học với Tô Trừng, nhưng vì cô ta bị bế nhầm nên gia đình có thể thay đổi tuổi thật để cô ta học cùng lớp với cô.

Nhưng kể từ khi khai giảng, cô luôn tự khuyên nhủ bản thân. Dù sao đối với bọn họ thì Tô Trừng bị bế nhầm đã quá đáng thương rồi, từ nhỏ đã không có ngày nào êm ấm, còn chính cô lại được bao bọc.

Mà cô cũng thấy mình chẳng cần phải tranh giành với Tô Trừng hay so đo với cha mẹ làm gì.

Thế nên cô vẫn vui vẻ đi học, chợt vô tình thấy Tưởng Hướng Nam ở lớp bên.

Một cậu học sinh với thành tích tốt, tuấn tú, là một tay bóng rổ, vừa nhập học chẳng bao lâu mà đã mà đã xứng danh hot boy của trường. Nhưng hot boy này trông có vẻ khá ồn ào với gia đình, nhìn dáng vẻ rất nổi loạn, trừ những nam sinh thì những người khác chẳng dám bén mảng đến gần anh ta. Cho dù có người thầm mến đi chăng nữa thì cũng không dám để người khác biết.  

Cô trở thành một trong những người thích Tưởng Hướng Nam, hơn nữa khi ấy vì đã trải qua một mùa hè nên tâm lý của cô khá tốt, bạo gan, cũng định yêu sớm một chút, nổi loạn một chút, thử gặm chiếc xương cứng mà ai cũng cho là khó nhai. 

Vì thế nên cô đã theo đuổi Tưởng Hướng Nam suốt một năm trời. Anh ta đối xử với cô khác những cô gái khác, liên tục sai bảo, mà khi ấy cô còn mụ mị chịu khó suốt cả năm trời, và rồi phát hiện ra người ta đã thích người khác.

Người đó là chị gái cô Tô Trừng.

Cô phát hiện ra rằng lúc Tưởng Hướng Nam học cùng trường với Tô Trừng thì anh ta vẫn luôn thích cô ta, nhưng Tô Trừng chỉ trơ mắt nhìn cô chạy theo Tưởng Hướng Nam chứ không hề nói bọn họ có quen nhau. Mãi cho đến khi Tưởng Hướng Nam kết thúc trò chơi, từ chối cô trước mặt bao người và nói rằng anh ta thích Tô Trừng.

Chính vì thế mà cô trở thành trò đùa của bạn học, thậm chí là người nhà cũng mắng cô là đồ ngốc.

Khi ấy cô không biết vì sao Tô Trừng và Tưởng Hướng Nam cứ phải trêu chọc cô như vậy, càng đau khổ khi cha mẹ cô chẳng hỏi nguyên do mà cứ cho rằng cô có lỗi.

Tâm trạng của cô lạnh cóng, thành tích cũng tụt dốc không phanh nên mới rớt từ lớp trọng điểm xuống lớp thường trong kỳ thi cuối kỳ.

Hai năm sau đó, dù cho cô có cố gắng đến mức nào thì thành tích cũng chẳng tăng lên được, mà Tưởng Hướng Nam vẫn tiếp tục bảo vệ Tô Trừng chứ không thật sự ở bên cô ta, vì Tô Trừng phải tập trung học để sau này còn đỗ đại học tốt.

Cuối cùng, Tô Trừng đậu vào trường đại học trọng điểm như ý, còn cô vì thành tích không lý tưởng nên bị cha mẹ lấy tiếng đá ra khỏi nước. 

Và sau nữa, cô gặp được Triệu chó má ở nước ngoài, là cậu chủ của nhà họ Triệu ở Bắc Kinh.

Ngón tay Tô Ly siết chặt quai cặp, cô khẽ nghiêng đầu nhìn về phía cuối đường để đợi xe buýt. 

Lúc này, Triệu Cửu tự chạy ra ngoài trường một mình, anh đang học tại một trường trung học tư thục cách đó hai mươi cây số, nghe nói học phí hàng năm ở đó là 300.000 tệ, với tiền tiêu vặt của Triệu Cửu thì việc trả trước lương cho cô không phải chuyện lớn.

“Anh Tưởng, có cảm nghĩ gì đấy?” Hồ Tiếu thấy dáng vẻ vô tình gặp của Tô Ly thì chợt mỉm cười phấn khởi: “Trốn học vì anh kìa.” 

Tưởng Hướng Nam mặc áo khoác, bên trong là chiếc áo đen tay ngắn trơn. Anh ta nghe đối phương nói thế thì bình thản nhìn bóng dáng đứng ở ven đường, đó là một cô gái đang mang đồng phục, trông khá nhỏ con. 

Tô Ly.

Một người đầy sức sống, vô tư vô tâm, không hiểu lời ẩn ý, ngày nào cũng như một mặt trời nhỏ đầy ấm áp và ngây thơ. Nhìn là biết cô luôn là đứa trẻ khiến người ta yêu mến. 

Anh ta không nhìn tiếp nữa, đôi mắt đen quánh như thể lạnh lùng quanh năm suốt tháng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, anh lạnh lùng nói: “Cứ để đợi đi.” 

Hồ Tiếu nhanh chóng ngậm miệng, Vu Dương Phi xô vào Hồ Tiếu: “Thèm chửi à? Anh Tưởng không thích kiểu người được nuông chiều từ bé như này, có phải cậu không biết đâu.”  

Hồ Tiếu bất khả kháng, cậu ta chỉ nói đùa thôi mà, nhưng việc chỉnh đốn Tô Ly cả năm trời cũng đâu phải là cố tình. 

Lúc trước chỉ muốn để Tô Trừng hết giận nên mới vật lộn cô ấy dăm ba lần, không ngờ cô gái này lại vô tư như thế, chẳng nhận ra gì hết, lăn lộn suốt một năm. 

Nếu không phải là vì anh Tưởng chán ghét thì chắc cô còn kiên trì được tận ba năm trời.  

Thành thật mà nói, một cô gái chân thành như thế quả là hiếm thấy. 

Tiếc là anh Tưởng của bọn họ không thích người được cha mẹ nuông chiều từ bé như thế, kiểu này sẽ khiến anh ta nghĩ đến đứa em trai do mẹ kế của mình dắt về. 

Vậy nên, Tô Ly đã bị loại từ vòng gửi xe. 

Từ Liên nhìn Tô Ly, khinh thường Trừng Trừng thì thôi đi, còn mơ tưởng đến Tưởng Hướng Nam? 

“Trừng Trừng, em gái của cậu không thể im lặng hai tháng được à?”  

Tô Trừng quay đầu nhìn Tưởng Hướng Nam, anh ta hơi cúi đầu để chơi điện thoại, hoàn toàn không quan tâm đến Tô Ly. 

Giờ cô ta mới chịu nhìn sang Tô Ly, cô đang cột tóc đuôi ngựa, đeo cặp sau lưng, dáng vẻ hoạt bát vui vẻ, bởi vì phòng học có điều hòa nên mọi người đều mang đồ mùa thu. 

Nhưng bộ đồng phục học sinh với sắc xanh và trắng hòa lẫn có vẻ thuần khiết hơn khi khoác lên người Tô Ly. 

Tô Trững cắn môi dưới, mẹ của cô ta nói rằng, cô ta không phải bị bế nhầm mà là bị bà bỏ rơi. 

Còn Tô Ly được sinh ra cũng là vì cô ta bị bỏ rơi, cũng chính vì cô ta bị bỏ rơi nên cha mới có thể rời xa bà và tìm được việc làm xa với mức lương cao, cũng vì cô ta bị bỏ rơi nên cha mẹ mới dành hết tình thương cho Tô Ly, nên Tô Ly mới được học hết đủ các lớp bổ túc từ nhỏ, muốn gì có nấy, mới có thể lớn lên trong sự nuôi dưỡng kỹ càng như thế.  ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cô ta nhớ rõ, khoảnh khắc đầu tiên bước vào căn nhà ấy, nhìn thấy cô gái nhỏ mặc quần áo ở nhà, buộc bím tóc đuôi người, vừa đơn thuần vừa hoạt bát, nhìn lại mình với đôi mắt trống rỗng, kiểu người như cô chỉ có lớn lên trong sự nuông chiều mới tự tin được như thế. 

Tô Trừng chợt cảm thấy khó chịu.

Cô ta phải chịu khổ, Tô Ly được hưởng phúc, sự ra đời và những đau khổ mà cô ta phải chịu cứ như làm thảm lót đường cho cuộc sống hạnh phúc của Tô Ly. 

Cũng may là giờ đã khác, cô ta còn có Tưởng Hướng Nam. 

“Chẳng lẽ buông bỏ nhanh đến thế?” Tô Trừng không nhìn nữa. 

Tuy mối quan hệ giữa hai cha con Tưởng Hướng Nam đã tan vỡ, anh ta cũng dần nổi loạn nhưng dù sao thì anh ta vẫn là con ruột của chú Tưởng và là người sẽ thừa kế bất động sản Chính Nam.

Cho dù sau này Tô Ly có cố gắng cách mấy cũng chẳng thể so sánh được với anh ta, cũng chẳng thể so sánh được với cô ta. Huống hồ bây giờ Tô Ly vừa rớt từ lớp trọng điểm xuống, đoán chừng tương lai sau này cũng chẳng tốt đẹp gì mấy, nếu cuộc đời cô không có gì bất ngờ thì có thể đang dần xuống dốc. 

Lúc này, xe buýt đến, Tô Trừng quay sang nhìn Tưởng Hướng Nam: “Đi thôi.” 

Tưởng Hướng Nam cất điện thoại và bước lên xe buýt. 

Một nhóm người quẹt thẻ, bỏ xu vào. Tô Ly đợi bọn họ lên hết thì mới chạy tới và lấy thẻ xe buýt từ trong túi ra.

Tô Ly quẹt thẻ, tiếng bíp vang lên trừ tiền thành công thì cô mới thở phào, may quá, thẻ xe buýt còn tiền. 

Nếu không thì cô chẳng còn nhìn thấy cảnh tìm được Triệu Cửu nhỏ còn ngây thơ nữa. 

Cô nắm vào tay cầm và đi từ từ đến giữa xe buýt rồi nhìn vào trạm đến trên đầu. 

Lâu lắm rồi cô không ngồi xe buýt, đến nỗi chẳng nhớ trạm dừng ở đâu.

Cô nhớ có nhiều chuyến xe buýt đi ngang qua trường trung học phổ thông số một nhưng không phải tất cả đều đi đến bến, bến xe cô hay đi nhất là K3, bến K3 hình như là bến xe khách phía Đông? Từ ga vận tải hành khách phía Đông, có thể đi đến bến vận tải hành khách, sau đó từ bến này đến Triệu Cửu.

Nhìn thấy Tô Ly đi vào giữa, Từ Liên khinh thường bèn lấy điện thoại ra nhắn cho Tô Trừng: “Không phải? Cô ta ngồi chiếc xe này bao nhiêu lần rồi? Vì muốn gần Tưởng Hướng Nam thêm một chút mà vờ vịt như lần đầu ngồi xe này à?"

Tô Trừng đang gõ phím, cô ta không ngờ một cô gái hoạt bát tự tin mà mình từng gặp lại trở nên hèn mọn như thế.

“Thôi, em ấy cũng rất đáng thương.” Tô Trừng gửi tin nhắn xong thì nhìn sang Tưởng Hướng Nam, thiếu niên ấy đã nhắm nghiền hai mắt và đeo tai nghe.

Tô Ly xác nhận xe buýt đã đến bến xe phía Đông nên dần đi về phía trước và ngồi xuống nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, còn đám người phía sau, cô có thể coi như chưa từng thấy.  Đi theo Triệu chó má mấy năm trời khiến mặt cô dày như mặt đường rồi.

Cô đang muốn tìm Triệu chó má.... À không, là tìm ông chủ để lấy tiền lương.

Lúc trước Triệu chó.... Ông chủ lừa cô, khiến cô bán mạng thì giờ cô phải lừa Triệu Cửu nhỏ chưa đầy mười tám để lấy được tiền lương của mình chứ.

Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, ông trời nào có tha ai bao giờ?

Đã làm thì sớm muộn gì cũng phải trả lại!

Mười phút sau, Tô Ly che ngực, một cảm giác ghê tởm trào dâng trong người cô. Tô Ly ngơ ngẩn, ngồi Maybach của Triệu Cửu nên giờ cô không quen xe buýt nữa rồi sao?

Say xe rồi?

Tô Ly ngậm chặt miệng, không ngừng nhẩm xem còn bao xa nữa sẽ đến trạm.

Mà mấy người ngồi sau thấy đã qua vài trạm mà Tô Ly vẫn không xuống xe nên biểu cảm càng trở nên khó coi.

Khoảng bốn mươi phút sau, họ đến bến xe khách phía Đông, Tô Ly nhanh chóng xuống xe, những người khác cũng lần lượt xuống xe và vô tình thấy Tô Ly đang nôn mửa cạnh thùng rác.

“Đi thôi.” Lúc này, Tưởng Hướng Nam đi một chuyến xe buýt khác.

“Hả?” Tô Trừng không rõ sao lại như thế.

Vài người cũng có phản ứng lại nên lao vào chiếc xe buýt kia, đến khi bọn họ lên xe, ngồi vào hàng ghế sau và lén nhìn thì vẫn thấy Tô Ly đang đứng nôn ở ngoài.

“Tưởng Hướng Nam?” Tô Trừng hỏi.

Tưởng Hướng Nam nhìn người bên ngoài bằng ánh mặt lạnh lùng, Tô Trừng thấy biểu cảm mất kiên nhẫn kia của anh ta thì chợt hiểu ra.

Từ Liên cũng khó chịu: "Lớp chúng ta đi mua đồng phục cho hội thao thì cậu ta đi theo làm gì?"

"Rõ ràng là chưa từ bỏ ý định với Tưởng Hướng Nam."

Cũng chẳng biết động phải dây thần kinh nào, hai tháng nay đã chịu im lặng không quấy rầy họ, chả hiểu sao hôm nay lại đi theo thế.

Tuy Tưởng Hướng Nam không thích cô nhưng cô cứ quấy rầy như thế thì rất phiền.

Tô Trừng nhìn ra ngoài, thấy Tô Ly lấy khăn giấy ra lau miệng rồi lại ném vào thùng rác, xong xuôi thì xoa ngực đi ra ngoài.

"Chắc chắn cô ta đang cho rằng chúng ta đã rời khỏi bến! Mau ngồi xổm xuống!" Một đám người ngồi xổm xuống dưới.

"Chú, có thể xuất phát chưa?" Từ Liên hỏi.

Chú tài xế xem giờ xong nói: "Còn ba phút nữa."

Từ Liên "hả" một tiếng: "Nếu không đi mà Tô Ly nhận ra thì sẽ vòng trở về đấy?"

Tô Trừng không nghĩ như thế, với đầu óc của Tô Ly thì chắc sẽ không nghĩ bọn họ ở bên trong để vòng về.

Ba phút sau, chuyến xe của nhóm xuất phát, sau đó họ thấy Tô Ly bước lên chuyến xe khác khiến cả nhóm yên tâm hẳn.

Tô Trừng nhìn chiếc xe của Tô Ly rồi chợt cảm thấy cô có hơi đáng thương, bị người ta tránh như rắn rết.

Tô Ly dựa vào lan can của chiếc xe bên kia, cố kìm nén cảm giác buồn nôn, cũng may là mấy người kia đã đi nên có thể bớt vài ánh mắt lộn xộn.

Cô bắt chuyến xe, đến hai giờ chiều mới có thể xuống xe.

Tô Ly vừa bước lên đấy thì lại bắt đầu nôn mửa, nhưng cô không thể nôn ra được gì nữa, chỉ có thể nôn khan mà thôi.

Khó lắm mới có thể ổn hơn, nhưng đầu óc vẫn choáng váng.

Cô ngơ ngác lần mò theo dọc đường, những người xung quanh như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, cô không cách nào nhận ra rằng mình đang đi sai hướng và đang cách trường học của Triệu Cửu ngày càng xa.

Trong con hẻm ven đường, Triệu Cửu mở mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn, lúc này chợt một tiếng "ầm” vang lên, ai đó ngã nhào ra đất khiến anh ngơ ngác nhìn qua, người đang nằm trên mặt đất với vẻ tức giận kia là đối thủ thời trung học của anh!

Triệu Cửu chả quan tâm tình huống hiện tại là như nào, chỉ biết khi nhìn thấy đối thủ truyền kiếp, anh đã cởi cà vạt, tháo một cúc áo, đút tay vào túi, khẽ hếch cằm và nhìn kẻ đang nằm nhoài trên đất với vẻ khinh thường.

"Lâu rồi không gặp."

Kể từ khi anh kế thừa sản nghiệp của gia đình thì chưa từng gặp mặt đối phương.

Đàn em nhanh chóng quay sang nhìn Triệu Cửu.

"Đại ca? Lâu không gặp á?"

Không phải họ vừa mới gặp chủ nhiệm ở văn phòng cách đây một tiếng trước sao?

Tên khốn này cố ý tìm người ngoài trường đi đánh đại ca của bọn họ, kết cục là bị đại ca của bọn họ phản công, thế mà giờ còn dám vác mặt đi báo cho giáo viên?

Hại đại ca của bọn họ bị tịch thu tiền tiêu vặt tháng sau.

Bấy giờ, Triệu Cửu mới ý thức được phản ứng của những người xung quanh hơi sai sai, hình như nơi này gần trường cấp ba của anh?

Nhưng chẳng ai phải anh đang tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường ở trường cũ với Tô Ly sao?

"Đại ca?"

Triệu Cửu nghe thấy xưng hô đó thì ngồi xổm xuống nhìn Vương Khải Vân, Vương Khải Vân cũng tức điên mà trừng mắt nhìn anh: "Triệu Cửu, mày đừng tưởng là không ai dám động đến mày."

Triệu Cửu nhéo vào đùi cậu ta khiến cậu ta hét lên một cách thảm thiết.

Triệu Cửu rụt tay về, tiếng kêu thảm thiết như thế là tiếng hét thật, không phải mơ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp