Trở Về Cấp Ba Với Ông Chủ

Chương 13


2 tuần

trướctiếp

Tô Ly và Triệu Cửu đi đến sân thể dục, các bạn khác trong lớp đã tụ tập tốp năm tốp ba trò chuyện với nhau.

Hai người chọn một góc để đứng, Tô Ly lấy điện thoại ra xem câu hỏi chụp trong máy, sau đó giải đề trong đầu. Phải chuẩn bị sẵn sàng hai trường hợp để phòng ngừa lỡ như, lỡ như tên họ Triệu kia lề mề quá, kỳ thi giữa kỳ đến trước thì phải làm sao?

Vậy rất có thể bọn họ sẽ phải tham gia kỳ thi giữa kỳ.

Cô đang muốn tìm bút, sờ trong túi thì phát hiện mình không mang theo.

“Sếp ơi, có bút không?”

Triệu Cửu lấy bút ra đưa cho cô, Tô Ly rút ra một cuốn sổ khác, mở bìa sách ra làm giải vào bìa.

Triệu Cửu nhìn, chữ nhỏ như con kiến thế kia mà cô cũng đọc được?

Tô Ly viết xong, lại lấy điện thoại ra xem đáp án chụp trong điện thoại, phương pháp giải coi như giống nhau, đáp án cũng y sì đúc, cô an tâm rồi. Vật lý là môn cô không chắc chắn nhất, các môn khác cô có thể xác định mình làm đúng hay sai, nhưng chỉ mỗi vật lý, lần nào cô cũng cảm thấy mình làm đúng rồi thế nhưng lần nào đáp án cũng vả mặt cô.

Triệu Cửu thấy cô thở phào, cũng lấy cuốn sổ ra xem.

“Bọn họ tốt nhất nên nhanh tay nhanh chân lên, một tuần trôi qua rất nhanh.”

Tô Ly gật đầu, chợt nghĩ đến cái gì đó: “Lỡ bọn họ không tới thì sao?”

Cô chỉ biết người nhà họ Triệu mười năm sau, không rõ người nhà họ Triệu bây giờ lắm, lỡ như bây giờ bọn họ không thèm để tên chó này vào mặt thì phải làm sao?

Triệu Cửu nhìn công thức quen thuộc, đầu ngón tay lật trang sách, bình tĩnh nói: “Không thể nào, bọn họ muốn lấy được nhược điểm của tôi đã lâu rồi, chỉ là vấn đề thời gian thôi.”

Tô Ly nghe vậy thì thở phào, vậy chờ đi, nếu không tới thật thì chỉ có thể bán mặt sếp thôi.

Hai người tiếp tục làm việc của mình, các học sinh xung quanh nhìn thấy bọn họ đều tự động rời xa.

Bị điên hả?

Một lát sau, giáo viên thể dục đi tới. Giáo viên thể dục của lớp mười ba là một cô giáo trẻ tuổi, tính tình phóng khoáng, lúc này đang cầm sổ điểm danh nhìn học sinh, nói: “Tới đây, lên lớp.”

“Các em vừa chạy xong, theo lệ thì không cần chạy hai vòng quanh sân nữa.”

Cả đám học sinh thở phào.

“Ủy viên thể dục dẫn hai bạn nam đi kéo túi bóng rổ tới đây. Chúng ta nhanh tay chút, hôm nay nam sinh thi trước, nữ sinh để tuần sau. Thời gian còn lại, các em sẽ đi luyện tập hạng mục thể thao của mình.”

Lập tức, tiếng reo hò vang lên.

Triệu Cửu sửng sốt, ngẩng đầu: “Thi cái gì?”

Tô Ly cũng sửng sốt, chợt nhớ ra thể dục cũng phải thi, mặc dù không quan trọng lắm.

Cô kéo anh qua, nghĩ nghĩ: “Đi lấy bóng rổ, chắc là thi bóng rổ rồi.”

Triệu Cửu chậm rãi quay đầu nhìn thư ký nhà mình: “Hả?”

Anh mới đến ngày đầu tiên đã phải thi?

Tô Ly giả vờ không nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của tên chó: “Lát nữa anh xếp ở cuối hàng, xem người khác làm thế nào rồi làm theo là được? Thi thể dục của trường trung học phổ thông số một không khó đâu.”

Triệu Cửu: “???”

Đây là vấn đề khó hay không khó à?

Tô Ly dẫn Triệu Cửu hơi ngây ra đến cuối đội ngũ nam sinh, lại đi đón Tiền Lỗi đến.

Tiền Lỗi vội đổi chỗ, chạy xuống sau cùng, hỏi: “Làm sao vậy?”

Tô Ly giao tên chó đang sững sờ vào tay Tiền Lỗi: “Cậu ấy không học mấy tiết trước của chúng ta nên buổi thi hôm nay phải nhờ cậu giảng giải lại cho cậu ấy rồi.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Chủ yếu là cô cũng quên mất mấy tiết trước họ đã học gì về bóng rổ.

Sau khi giao tên chó cho Tiền Lỗi, Tô Ly vội vàng chạy về đội nữ, tiết này các cô không có việc gì, có thể tiếp tục làm bài.

Còn tên chó ư?

Chắc là không sao nhỉ?

Mặc dù hình như cô chưa từng thấy anh chơi bóng rổ bao giờ.

Tiền Lỗi hiểu ra, một tay vỗ vai Triệu Cửu, Triệu Cửu đột nhiên bị vỗ tỉnh, giơ tay đẩy tay Tiền Lỗi ra.

Tiền Lỗi thu tay lại nói: “Cô bảo sẽ dạy dẫn bóng, lùi ba bước, xác định điểm ném.”

“Con trai ai cũng phải làm được.” Tiền Lỗi bình tĩnh nói.

Triệu Cửu mười mấy năm chưa chơi lại bóng rổ nghe vậy, vội vàng véo tay mình.

Chắc cơ thể anh còn nhớ nhỉ?

Cô giáo hoang mang nhìn Triệu Cửu, cầm sổ điểm danh vỗ nhẹ lên trán: “Cô lại đang thắc mắc sao đội ngũ hôm nay lại thừa một người, quên mất lớp mình có bạn mới.”

“Triệu Cửu.” Cô gọi anh, Triệu Cửu nhìn qua.

Tô Ly cũng nhìn qua, cô giáo nhớ ra rồi sao?

Tên chó kia chắc cũng được thi vào tuần sao với nữ nhỉ?

Cô Thịnh nhìn Triệu Cửu trắng trẻo duy nhất trong đội ngũ: “Bắt em thi tiết đầu tiên đã làm khó cho em rồi.”

Triệu Cửu khẽ thở phào, sau đó bình tĩnh nhìn cô giáo, may mà để lần sau…

“Như vậy đi, lát nữa em thi cuối cùng, cho em ba cơ hội.” Cô Thịnh săn sóc nói, dù sao để một nam sinh thi một mình với đám nữ sinh thì người ta có lẽ sẽ ngại.

Tiền Lỗi lập tức dùng khuỷu tay chọc Triệu Cửu, hâm mộ nói: “Bọn mình chỉ được có một lần thôi!”

Triệu Cửu: “…”

Tô Ly: “…”

Không lâu sau, ủy viên thể dục và mấy nam sinh kéo theo một túi bóng rổ lớn tới, Tiền Lỗi nhanh chóng cướp một quả bóng mới cho Triệu Cửu, nhét vào tay anh.

Triệu Cửu ôm quả bóng rổ màu sắc tươi mới hơn quả bóng khác, não nổ bùm chíu.

Lưu Giai Giai tiến lên cạnh Tô Ly: “Sao tớ cảm thấy Triệu Cửu trông hoảng thế? Cậu ấy chưa chơi bao giờ à?”

Tô Ly nhìn tên chó đang cố gắng bình tĩnh lại: “Tớ chưa thấy cậu ấy chơi bao giờ, nhưng chắc là biết.”

Các nam sinh xếp hàng đi vào trong nhà, lúc này Triệu Cửu mới cam chịu bắt đầu vỗ bóng rổ để tìm lại cảm giác, kết quả dẫm phải giày của Tiền Lỗi. Tiền Lỗi quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt, cậu bạn này căng thẳng vậy sao?

Triệu Cửu: “Ngại quá.”

Tiền Lỗi khom lưng đi giày: “Không sao đâu.”

Mặc dù nói như vậy, Triệu Cửu căng thẳng cũng là điều cậu ấy không nghĩ tới, hóa ra ông trời mở ra cho người ta nhiều cánh cửa, đồng thời cũng đóng lại nhiều cánh cửa sao?

Lưu Giai Giai và Trần Tuyết nhìn thấy Triệu Cửu dẫm phải giày của Tiền Lỗi, lại nhìn sang Tô Ly.

Tô Ly: “...”

Không đến mức đó chứ?

Triệu Cửu tiếp tục vỗ quả bóng rổ, vỗ được bảy tám lần mới cảm giác được quen thuộc, so với tiếp thu kiến thức nhanh hơn nhiều.

Quên mất, trước đây vì chơi bóng rổ thua người khác mà khi về nhà, anh đã thuê một huấn luyện viên đội tuyển quốc gia đã nghỉ hưu về dạy cho mình. ( truyện trên app T Y T )

May mà cơ thể này còn trẻ, vẫn còn ký ức cơ bắp.

Triệu Cửu âm thầm thở phào.

Các nữ sinh vào theo, có người cầm bóng đi đến chỗ sân vắng luyện tập, có bạn có quan hệ tốt với nam sinh chạy đến bên đó xem họ thi, tiện thể hỗ trợ nhặt bóng.

Dù sao, không phải mỗi nam sinh thích chơi bóng rổ đều có thể ném bóng vào rổ, vẫn phải có lúc lỡ tay ném hơi xa.

Tô Ly đứng bên cạnh nhìn tên chó đứng cuối hàng một tay vỗ bóng, tầm mắt nhìn những người thi trước, chắc là đang nhớ lại quá trình và động tác.

Thi đơn giản lắm, từ biên sân bóng chạy vào, dẫn bóng đến khoảng cách thích hợp, ba bước lên rổ rồi đi vòng quanh sân đến vị trí được chỉ định để ném bóng. Dẫn bóng ba điểm, ba bước lên rổ bốn điểm, xác định ví trị ném ba điểm, đây đều là điểm động tác, nếu bóng vào rổ sẽ được thêm một điểm.

Cho nên tên chó dù thế nào cũng có thể đạt tiêu chuẩn, Tô Ly yên tâm tiếp tục giải bài trong đầu, nghĩ không ra, cô lấy cuốn sổ nhỏ nhìn lại công thức một lượt rồi mơ hồ hiểu ra, lại cất cuốn sổ đi.

Trần Tuyết nhìn cô một cái, thật bội phục, bạn trai lo đến mức dẫm phải giày người ta mà cô còn bình tĩnh học được?

Trước mặt Tô Ly không ngừng có nam sinh dẫn bóng chạy ngang qua, đầu ngón tay cô ma sát bút, nhìn mặt sàn plastic màu xanh sắp xếp dòng suy nghĩ của mình.

Qua một hồi lâu, Trần Tuyết chọc cô, Tô Ly vẫn chưa phản ứng lại, đột nhiên một cái bóng lướt tới, chân cô vô ý thức tiến lên, hai tay đón được một cái áo khoác ấm áp.

Cô ngẩng đầu lên thấy Triệu Cửu mặc áo đồng phục mùa hè màu vàng ngắn tay, cánh tay dài trắng trẻo vỗ vào quả bóng rổ. Đôi mắt anh hơi rũ xuống, tóc mái ngắn phất quá đuôi lông mày, sau đó cầm bóng vào trong tiền tuyến.

Trong bỗng chốc, sức sống của thiếu niên dường như đã xuất hiện. Anh chạy dẫn bóng, sau đó ba bước lên rổ, một tay đưa bóng vào rồi. Một tiếng ‘bộp’ vang lên, quả bóng rổ lọt vào trong khung rồi rơi xuống, đập bình bịch trên sàn, lại quay về tay Triệu Cửu.

“Oa oa oa! Ngầu quá đi!” Trần Tuyết lay cô.

Tô Ly tiếp tục nhìn tên chó dẫn bóng trong sân, vừa nãy trông tên chó này như chưa chơi bao giờ mà?

Lúc sau, Triệu Cửu nâng tay lên, quả bóng rổ vẽ một đường parabol xinh đẹp rồi rơi vào trong rổ.

Tiền Lỗi trợn tròn mặt, hóa ra Triệu Cửu vừa rồi hoảng loạn là do khiêm tốn?

Người đẹp, hơn nữa động tác thi dứt khoát lưu loát, hơn nữa nam sinh cả lớp không có một nửa số người ném bóng vào rổ.

Trần Tuyết và Lưu Giai Giai trực tiếp lay cánh tay Tô Ly, mỗi người một bên.

Trần Tuyết: “Tô Ly, tớ nói cho cậu biết, nam sinh chơi bóng rổ không đẹp cũng có thể ngầu lên ba phần.”

“Động tác của Triệu Cửu quá tuyệt! Sao lại đẹp vậy chứ?” Lưu Giai Giai gào lên.

Tô Ly bị lắc đến choáng váng: “Các cậu… bình tĩnh chút.”

Trần Tuyết và Lưu Giai Gia đè xuống trái tim đang phấn khích quá mức, đang muốn hỏi sao cô có thể bình tĩnh như vậy thì.

“Triệu Cửu ném bóng rổ ngầu quá.”

Đột nhiên bên kia truyền đến giọng nữ sinh của lớp khác, người lớp mười ba sửng sốt, quay đầu nhìn qua, bên cạnh không biết đã có người lớp khác trà trộn vào từ bao giờ, không ít là nữ sinh, có người còn lén lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Lớp bọn họ trước kia rất ít khi được người ta vây xem, đây là lần đầu tiên đó.

Cô Thịnh gõ bút vào danh sách: “Cô cũng thu điện thoại đấy, đừng để cô nhìn thấy, đặc biệt là bạn học sinh của lớp khác nha.”

Xoạt một cái, tất cả mọi người đều cất điện thoại đi. Trường trung học phổ thông số một không cho mang điện thoại đi học, nhưng có rất nhiều học sinh vẫn mang theo, dù sao trường cũng sẽ không xoát người học sinh, cũng sẽ không kiểm tra bàn học hay ký túc xá của học sinh.

“Tô Ly, cậu không lo lắng à?” Trần Tuyết nhìn xung quanh, bạn trai nhà mình được hoan nghênh hình như cũng là một phiền phức.

Mặc dù vừa rồi các cô cùng gào thét to vãi, nhưng các cô biết mình chỉ đơn giản thích ngắm trai đẹp, các lớp khác thì không chắc.

“Lo cái gì?” Tô Ly hỏi.

Trần Tuyết chỉ nữ sinh lớp khác.

Tầm mắt Tô Ly lướt quanh các học sinh xa lạ xung quanh: “Hôm nay là ngày đầu tiên cậu ấy đi học, mới mẻ nóng hổi, người khác thấy lạ, bình thường thôi.”

Trần Tuyết mờ mịt: “Mới mẻ? Nóng hổi?”

Tên chó được cộng thêm hai điểm, cô Thịnh ghi nhớ thành thích: “Bạn học mới làm tốt lắm.”

Triệu Cửu cất bóng rổ lại vào trong túi, đi tới cạnh Tô Ly, mặt nhướng lên, rõ ràng đang vui: “Tô Ly, mua nước đi?”

Tô Ly ôm áo khoác của Triệu Cửu, tên chó nào đó được mười hai điểm rõ ràng đang vui muốn chết lại vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh.

Triệu Cửu lấy áo khoác từ trong tay cô về, vắt lên tay, đi ra cửa.

Tô Ly nói với Trần Tuyết và Lưu Giai Gia: “Tớ đi mua nước với cậu ấy đây.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp