Trở Về Cấp Ba Với Ông Chủ

Chương 12


3 tuần

trướctiếp

Từ Liên nghe các cô gái tán gẫu thì đần ra, vậy mà chuyển từ Thánh Đức sang thật?

Đầu Tô Trừng ong lên, hai tay siết chặt. Cô ta mãi mới có thể nhiều hơn Tô Ly một Tưởng Hướng Nam, bây giờ bên cạnh Tô Ly cũng có một người?

Cô ta cầm lấy chai nước ở bên cạnh, uống một ngụm: “Đâu phải Tưởng Hướng Nam không thể đi học ở Thánh Đức được.”

Từ Liên cũng biết Tưởng Hướng Nam có thể vào được, nhưng anh ta vào được là một chuyện, còn bạn trai Tô Ly chuyển từ bên đó sang lại là một chuyện khác.

Các cô lúc trước đều cảm thấy đời này Tô Ly xong rồi.

Công chúa nhỏ từng rạng rỡ ai gặp cũng thích đã biến mất sau khi rơi xuống từ lớp trọng điểm, học lớp bình thường như các cô, thậm chí còn thảm hơn các cô, ít nhất các cô không sống trong lời đồn. Mà kỳ thi lần trước cô còn thi tệ hơn cả kỳ thi cuối kỳ lớp mười một, các cô đều mong chờ cô tiếp tục thi sa sút như vậy, sau đó sẽ không bao giờ có thể bằng các cô được.

Nhưng hiện tại, tâm lý của cô dường như đã tốt lên, không thường xuyên cúi đầu như trước, tuy xung quanh không có người bạn nào nhưng bây giờ đã có, còn thường xuyên tươi cười như trước.

Nụ cười của Tô Ly rất đẹp, rất cuốn hút, đây là chuyện đã được mọi người công nhận, khiến người ta nhìn cô cười tâm trạng cũng có thể tốt lên.

Trong lòng Từ Liên ê ẩm. Hóa ra Tô Ly không giống họ, công chúa nhỏ vẫn là công chúa nhỏ, cho dù nhất thời ngã xuống cũng sẽ có người tới che chở cô, để cô tốt lên.

Tô Trừng cảm thấy không cam lòng, Tô Ly đã sống tốt suốt mười mấy năm, vừa mới sa sút mấy tháng mà đã lại sống tốt lên? Mặc dù hiện tại vẫn kém hơn cô ta, nhưng Tô Ly trước giờ chưa từng sống cuộc đời trước đây của cô ta.

Tại sao lại bất công như vậy?

Tô Trừng cầm nước đi vào trong quán.

Bởi vì đại hội thể thao sắp bắt đầu rồi nên các thầy cô thể dục cũng không lên lớp, để các học sinh điểm danh rồi đi tập luyện hạng mục của mình.

Đội bóng rổ của Tưởng Hướng Nam có trận đấu vào tháng mười một, hiện tại anh ta cũng bắt đầu luyện tập.

Cô ta đến xem anh ta thì phải điều chỉnh lại tâm lý, Tưởng Hướng Nam không thích bộ mặt không cam lòng của cô ta.

Vừa bước vào đã vang lên một loạt tiếng hét phấn khích, Tô Trừng đứng ở cửa nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo đen tay ngắn lướt qua tất cả người chặn đường mình, đi tới dưới rổ bóng, nhảy phắt lên, bóng vào, trong khoảnh khắc nhảy lên đã để lộ vòng eo săn chắc và thon thả.

Các cô gái xinh quanh hét lớn hơn nữa.

Tô Trừng ngắm nhìn Tưởng Hướng Nam được rất nhiều người yêu thích, chút khó chịu trong lòng lập tức biến đi, theo đó là niềm tự hào.

Người thích cô ta là Tưởng Hướng Nam mà mọi nữ sinh trong trường đều thích.

Lúc này, trong lớp mười ba.

Đã qua hai mươi phút, giáo viên tiếng Anh đứng trên bục giảng quan sát cả lớp, nói: “Làm xong chưa?”

Mọi người người trong lớp vẫn còn đang vùi đầu đau khổ giải bài, cả đám gào lên.

Tô Ly nghe thấy tiếng gào, cúi xuống nhìn bài kiểm tra, loại bài kiểm tra này với cô và Triệu Cửu chắc cũng qua trót lọt.

Giáo viên tiếng Anh lớp mười ba khác với giáo viên tiếng Anh lớp khác, cô ấy rất nghiêm túc, nghe tiếng gào của bọn họ, nói: “Bình thường cả đám không coi tiếng Anh ra gì, tiết tự học tiếng Anh không lôi tiếng Anh ra làm mà lại lôi môn khác ra, bây giờ biết khó rồi chứ? Không làm được bài kiểm tra của cô thì các cô cậu cũng đừng mơ thi được điểm cao.”

“Bài kiểm tra nhỏ này học sinh lớp trọng điểm chỉ làm hơn mười phút, chậm nhất cũng hai mươi phút là xong.”

“Bây giờ lớp chúng ta lại chẳng có mấy người làm xong.”

“Các em xem lại sự chênh lệch này đi!” Cô giáo đi xuống, Tô Ly đang cắn bút giải một bài vật lý, bài kiểm tra tiếng Anh để đè lên trên. Nhận thấy gì đó, cô vội vàng kéo lại bài kiểm tra, giả vờ còn đang làm, lại đè một cánh tay lên bài thi. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Tô Ly nhìn tờ đề kiểm tra hơi nhô lên vì sách bài tập ở bên dưới, cô giáo càng đến gần, cô cúi đầu càng thấp, đôi mắt cô Dư chắc không tinh thế đâu nhỉ?

Cô Dư đi ra sau, Tô Ly mới nhẹ nhõm thở phào, bắt đầu kiểm tra bài làm của mình. Lúc này, đằng sau truyền đến tiếng ghế cọ sàn ken két.

Tô Ly và Trần Tuyết quay đầu lại, chỉ thấy một bàn tay đưa tay lấy bài của Triệu Cửu, Triệu Cửu sửng sốt, vô thức đè bài kiểm tra lại, sau đó ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô Dư.

Chó Triệu run lên, thả lỏng tay ra.

“Triệu Cửu, lén giở bài môn khác ra làm công khai quá nhỉ? Tốt xấu gì cũng học bạn Tô Ly lấy bài làm che vào cái chứ.”

Tô Ly vội quay đầu lên.

Cô Dư liếc nhìn cô, sau đó nhìn Triệu Cửu. Triệu Cửu làm bài xong, không thèm check lại đã đặt sang một bên.

Tiền Lỗi nhìn thấy, đôi mắt mở to, cậu ấy càng đang liều mạng đấu tranh với trang đầu tiên của bài kiểm tra mà Triệu Cửu đã làm xong hai mặt rồi?

“Triệu Cửu, có thời gian rảnh thì học nhiều ngữ văn vào, bài văn tiếng Anh kỳ thi đầu vào của cậu lạc đề đấy.”

“Tôi đi dạy nhiều năm như vậy rồi mà lần đầu tiên thấy người viết văn tiếng Anh cũng có thể lạc đề được luôn.” Cô Dư khẽ liếc Triệu Cửu, sau đó nhìn bài tập của Triệu Cửu, nói: “Được rồi, dừng bút, bắt đầu chữa bài.”

Cô ấy cầm bài kiểm tra của Triệu Cửu lên chữa, đến khi tan học mới chữa xong mặt đầu tiên, hầu hết học sinh đều ghi chú kín bài.

Tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên trả bài lại cho Triệu Cửu, Tiền Lỗi vội vàng cầm về cho anh.

“Không chữa nữa, làm xong phần sau các cô cậu tìm Triệu Cửu đối chiếu đáp án, tiện thể hỏi người ta làm như thế nào.”

“Những bạn khác đếm xem mình làm đúng bao nhiêu câu.”

Cô Dư rời đi, cả đám học sinh trong lớp đều kinh ngạc, làm đúng hết ư?

Cả đám người lập tức vây quanh Triệu Cửu, Tiền Lỗi đè bài của Triệu Cửu lại, cấp tốc chép đáp án: “Các cậu từ từ, để tớ so trước.”

Chu Hân Hân cầm bài kiểm tra của mình nói: “Tiền Lỗi, sửa từ đầu đến cuối thì so cái nỗi gì! Chép luôn đi.”

Tiền Lỗi lắc đầu: “Không, tớ quyết định phải làm một học sinh giỏi, phải bắt đầu từ việc so đáp án trước đã… Ai, các cậu đừng chen.”

Trần Tuyết xoay người, không chịu nổi cậu ấy: “Lát nữa cậu so không được à?”

Dù sao Triệu Cửu ngồi gần cậu ấy nhất mà!

Hơn nữa bây giờ còn phải xếp hàng đi ra ngoài tập thể dục giữa buổi!

Phải nhanh tay lên!

Tiền Lỗi không ngẩng đầu lên, nói: “Tớ còn không biết các cậu thế nào hả? Bài kiểm tra đưa ra rồi còn có thể hoàn hảo quay về được luôn?”

Trần Tuyết không trị được cậu ấy, suy nghĩ chút, Tô Ly rơi từ lớp trọng điểm xuống, làm nhanh như vậy vậy chắc xác suất đúng của cô cũng rất cao.

Cô ấy kéo Tô Ly lại, dưới tình huống này, đáp án không lệch quá nhiều sẽ dễ so hơn, đâu ai như Tiền Lỗi, không khác gì chép lại một lần.

Cô ấy giật bài kiểm tra bị Tiền Lỗi chiếm, rút ra một lần rồi so đáp án với Tô Ly, xong phát hiện giống nhau y như đúc.

“Tô Ly cũng đúng hết nè!” Trần Tuyết phấn khích reo lên. Lưu Giai Giai vốn định đi xếp hàng trước, vừa nghe vậy liền ngồi về chỗ của mình, vỗ bàn Trần Tuyết: “Mau mau mau, để tớ nhớ đáp án mặt sau cái, tranh thủ làm xong trước tiết tự học.”

Người xung quanh Triệu Cửu kinh ngạc, mặc dù họ biết sự chênh lệch giữa lớp bình thường và lớp trọng điểm, nhưng sau khi Tô Ly rơi xuống, thành tích kỳ thi trước của cô trong lớp cũng chỉ ở trong top mười, bọn họ vẫn luôn cho rằng hai lớp không chênh lệch nhau nhiều, vì dù sao kỳ thi đó top một lớp họ cũng thuộc top một trăm của khối mà.

Hóa ra sau khi Tô Ly khôi phục trạng thái lại mạnh như vậy?

Tô Ly nhìn ánh mắt của họ, lại nhìn vào môn vật lý mà cô đã dành cả tiết để giải rồi mới sang câu hỏi thứ hai, cảm giác họ đánh giá cao cô rồi.

“Tô Ly, tại sao câu này lại chọn A!” Trần Tuyết hoang mang.

Tô Ly: “…”

Người đi làm mười năm rồi sao hiểu cách giải bài như nào?

Cô vừa nhìn đề là chọn thôi.

Nào có biết tại sao đâu?

“Cảm giác?” Tô Ly nói, môi Trần Tuyết khẽ nhếch lên, vậy các cô có biết đáp án cũng vô dụng, người bên cạnh không thể phân tích đáp án cho họ.

“Thôi, cứ so đi đã, sai thì đi hỏi cô Dư sau vậy.” Trần Tuyết cúi đầu so đáp án với Lưu Giai Giai, bút đỏ khoanh tròn xong thì bài kiểm tra của Tô Ly bị giành mất.

Triệu Cửu ở phía sau nhìn các bạn học tranh giành bài kiểm tra, hiếm khi cảm thấy áp lực, mặc dù có khả năng họ sẽ rời đi trước kỳ thi nhưng lỡ như không rời đi được, mà hiện tại họ lại được kỳ vọng cao như vậy, lỡ như anh và Tô Ly thi rớt…

Triệu Cửu: “…”

Hai cái mặt già này chắc chẳng cần nữa đâu.

Nhưng người lớp khác không biết họ, cho dù họ mất mặt thì cũng chỉ mất mặt trong lớp mười ba thôi.

Triệu Cửu suy nghĩ, áp lực cũng vơi đi phần nào.

Lúc này, anh nghiêng đầu sang bên cạnh và phát hiện Tiền Lỗi cúi đầu cứ như là ăn trộm, vẻ mặt phấn khích, Triệu Cửu nhìn xuống mới phát hiện cậu ấy đang gõ chữ.

“Đã ai làm bài kiểm tra của lớp trọng điểm chưa?”

“Lớp tao sai nhiều lắm mà Triệu Cửu với Tô Ly làm đúng hết đấy!”

“Quả thực ếu phải người!”

Tiền Lỗi khoe khoang xong, có người nhắn tiếp: “Ngày hôm qua lớp tao làm rồi, tao sai hơn một nửa. Lớp bình thường có người làm đúng á? Cán sự môn lớp tao cũng phải sai mười mấy câu đấy.”

Tiền Lỗi khoe khang trong diễn đàn như thể cha mình là ông lớn.

“Lớp tao cũng không ngờ họ giỏi thế luôn.”

Một tiếng ‘lạch cạch’ vang lên, đầu ngón tay Triệu Cửu không giữ được bút khiến nó rơi xuống đất, Tiền Lỗi nhìn anh với vẻ mờ mịt và sùng bái.

Triệu Cửu sững sờ, Tiền Lỗi bẫy chết người không đền mạng hả?

Lúc này, Chu Hân Hân vội vàng nói: “Mau xuống xếp hàng!” ( truyện trên app T Y T )

Cả đám học sinh chạy vội ra ngoài.

Triệu Cửu và Tô Ly đi trong dòng người, Triệu Cửu một tay đút túi, nhìn các học sinh đi đằng trước: “Xác xuất về kịp có cao không?”

Tô Ly nhìn học sinh mênh mông phía trước: “Bọn mình còn chưa xác định được cách đó có đúng không đâu.”

Hay nói cách khác, xác suất bọn họ không thể quay về trước kỳ thi giữa kỳ cũng cao đấy.

Các học sinh xung quanh nhìn hai người bình tĩnh, khó hiểu: họ đang nói gì?

Triệu Cửu trầm tư một lát. Nếu không thể quay về, thế thì mang theo Tô Ly tới Thánh Đức vậy? Chờ thi giữa kỳ xong lại quay lại?

Tô Ly nhìn bóng lưng của tên chó, đoán ra anh muốn làm gì, nói: “Đừng từ bỏ hy vọng.”

Phải tin tưởng lát nữa bọn họ có thể mở được cửa phòng nghỉ, sau đó trở về.

Tô Ly nói xong, mở cửa sổ ra, mang theo hai cuốn sổ ghi đầy kiến thức, sau đó dùng điện thoại chụp lại.

Triệu Cửu: “Hả?”

Tô Ly đóng cửa sổ, cũng phải phòng ngừa nguy cơ họ không thể quay về và bị ép tham gia kỳ thi.

Tô Ly: “Tiết sau là tiết thể dục nhưng đại hội thể thao sắp bắt đầu rồi, các thầy cô thể dục chắc không lên lớp đâu, mà cho dù có lên thì chúng ta cũng có thể rút thời gian ra đọc sách.”

Triệu Cửu mở to mắt: “???”

Tô Ly đưa một cuốn sổ nhỏ cho Triệu Cửu: “Cho anh vật lý trước này.”

Đây đều là kiến thức trong sách bài tập, nhưng trước đây Tô Ly cho rằng những thứ trong cuốn sổ nhỏ này đều vô dụng nên chưa bao giờ đọc, bây giờ mới động đến.

Triệu Cửu: “…”

Bọn họ nhất định có thể trở về.

Rất nhanh các lớp đã bắt đầu chạy, chạy xong, Triệu Cửu lau mồ hôi, nhấc chân rời khỏi hàng ngũ, bước chân hơi nhanh làm Tô Ly phía sau phải chạy theo.

“Sếp… Triệu Cửu, tới sân vận động đi, nhanh hơn đó…” Tô Ly nói xong, chạy tới tóm áo Triệu Cửu chạy tới sân vận động.

Tô Trừng và Từ Liên nhìn hai người rời khỏi hàng ngũ, môi dưới mím chặt.

Tô Ly và Triệu Cửu đi vào tòa nhà hành chính, đằng trước có một giáo viên đi tới, ánh mắt liếc nhìn hai người họ một cái, không nói gì mà đi ra ngoài luôn.

Tô Ly khẽ thở phào, Triệu Cửu đứng ở cầu thang: “Để tôi canh cho.”

Tô Ly gật đầu, đi về phía trước, nhìn gian phòng tầng một không có người dọn dẹp, cô quay đầu lắc đầu với Triệu Cửu.

Triệu Cửu nhấc chân đi lên cầu thang, Tô Ly đi thang máy lên, Triệu Cửu vừa đi lên đầu cầu thang đã bắt gặp một giáo viên, cô ấy nhìn Triệu Cửu, rồi nhìn Tô Ly đứng ở thang máy, nhíu mày nói: “Hai em làm gì vậy?”

Triệu Cửu bình tĩnh tự nhiên đáp: “Thưa cô, em vừa chuyển trường tới đây, chưa đóng học phí, bạn em dẫn em vào tìm phòng tài chính.”

Cô giáo nhíu mày nói: “Tài chính ở tầng ba.”

Triệu Cửu: “Vâng, cô.”

Anh bình tĩnh đi đến, Tô Ly ấn thang máy, hai người đi vào, cô giáo kia không nghĩ quá nhiều đã rời đi.

Trong thang máy, Tô Ly nhỏ giọng hỏi: “Có không?”

Triệu Cửu lắc đầu: “Hình như không thấy. Cũng không biết nhân viên vệ sinh trường cô dọn từ dưới lên hay từ trên xuống trước.”

“Chắc là không…” Cửa thang máy mở ra, một dì mặc đồng phục vệ sinh cầm dụng cụ đi ngang qua.

Tô Ly: “!!!”

“Dì ơi, chờ chút đã.” Tô Ly gọi dì ấy lại.

Dì dọn vệ sinh quay sang, nhìn thấy hai bạn học sinh trông rất đẹp đi ra từ trong thang máy đang vội vã chạy về phía mình: “Bạn học, có chuyện gì không?”

“Dì ơi, dì có chìa khóa phòng nghỉ tầng bốn không ạ?” Tô Ly vội chạy đến trước mặt dì.

Dì ấy nghe vậy, hoang mang nhìn họ.

Tô Ly vội giải thích: “Là thế này ạ, bạn cháu vừa chuyển trường đến đây. Mấy ngày trước cha cậu ấy đến giúp cậu ấy làm thủ tục chuyển trường đã vào trong phòng nghỉ, sau đó bất cẩn để quên đồ của mình ở đó.”

Dì cảnh giác quan sát hai người: “Vậy các cháu phải tìm giáo viên chứ.”

Triệu Cửu nghe vậy, một tay thò vào trong túi chạm vào điện thoại, đang định lấy điện thoại ra chuyển khoản cho người ta thì chợt nhớ ra bây giờ không lưu hành chuyển khoản qua điện thoại, anh lại không có thói quen mang theo tiền mặt.

Sếp Triệu đang định hối lộ trầm mặc.

Giờ phút này có một bàn tay đặt lên cổ tay anh, Triệu Cửu rũ mắt, Tô Ly đang nắm chặt tay anh.

Tô Ly nhìn anh nhắc nhở một học sinh cấp ba tùy tiện đưa tiền cho người khác có trông giống học sinh cấp ba không?

Tầm mắt Triệu Cửu rời khỏi cái tay đặt trên cổ tay mình, quay đầu đi, anh cũng không có tiền mà hối lộ.

Tô Ly nói với dì: “Dì ơi, thứ đó là điện thoại cậu ấy lén mua, không thể để thầy cô hay phụ huynh biết được.”

Dì vệ sinh hiểu ra, ở trường học lâu rồi, dì biết có rất nhiều học sinh lén mang theo điện thoại, không dám để người khác phát hiện, nhưng mà…

Dì u sầu nhìn họ: “Vậy không dễ lấy về đâu, chìa khóa phòng nghỉ các em phải đến tìm chủ nhiệm.”

“Tại sao thầy ấy lại giữ ạ?” Tô Ly buột miệng nói, lại không phải chỗ quan trọng gì đâu.

Dì vệ sinh nói: “Hình như là khoảng hai năm trước nhỉ? Có kỳ thi liên cấp, một giáo viên của một trường nào đó thuận miệng nói nếu có học sinh muốn trộm đề thi thì vào từ cửa sổ phòng nghỉ là tiện nhất. Sau đó có vẻ chủ nhiệm cảm thấy người ta đang nghi ngờ mức độ bảo mật của đề thi trường mình nên mới thu tất cả chìa khóa tầng bốn lại, tự mình bảo quản.”

“Bây giờ ở phòng nghỉ chỉ khi nào có khách đến thì mới bảo dì qua đó dọn trước…”

“Không hẳn, mấy ngày hôm trước hình như dì đâu có dọn chỗ đấy đâu?” Dì phản ứng lại, lập tức nghi ngờ nhìn họ.

Tô Ly đè xuống sự hoảng loạn khi lời nói dối bị vạch trần, trấn định quay sang hỏi Triệu Cửu: “Chẳng lẽ cha cậu không vào phòng nghỉ à?”

Triệu Cửu cũng cúi đầu giả vờ trầm tư: “Có thể tôi nhớ nhầm, dù sao tôi cũng không rõ chỗ này lắm.”

Kỹ thuật diễn của hai người đều thuộc hạng ba.

Dì cảnh giác nhìn hai bạn học sinh này, không biết nghĩ gì mà lạnh mặt nói: “Các cháu nên về học đi.”

Nói xong, dì không để ý hai người họ nữa, tiếp tục làm công việc của mình.

Tô Ly và Triệu Cửu vội vàng chảy ra khỏi tòa nhà hành chính.

Bây giờ học sinh đã về khu dạy học rồi, tuyến đường chính chỉ có một vài học sinh đang chậm rì đi về.

Tô Ly giơ tay che nắng: “Bị thầy chủ nhiệm khóa rồi, không dễ lấy lắm đâu.”

Triệu Cửu một tay đút túi, môi mỏng mím chặt, vấn đề lớn rồi đây, anh phải có một lý do để lấy được chìa khóa, nhưng lý do gì mới được?

Anh cũng đâu thể trực tiếp nói với chủ nhiệm rằng thầy mở cửa phòng nghỉ tầng bốn cho em vào nghỉ ngơi được?

Như vậy chắc chắn sẽ nghĩ anh bị điên.

Tô Ly nghĩ nghĩ, dừng bước chân, ngửa đầu nhìn tên chó, không chừng thân phận của tên chó sẽ dùng được.

Triệu Cửu nhận thấy gì đó, quay sang muốn hỏi làm sao thì đối diện với đôi mắt cô, gân xanh trên trán Triệu Cửu giật giật, lập tức xoay người đi: “Đừng hòng!”

Tô Ly phía sau chạy theo, nói: “Anh mở miệng nói muốn tới phòng đó, chắc chắn lãnh đạo trường sẽ đồng ý thôi mà.”

Triệu Cửu bước nhanh về phía trước, Tô Ly túm chặt vạt áo của anh, khuyên bảo: “Mất mặt một hồi, không chừng hai ta có thể trở về.”

Triệu Cửu: “Không!”

Bắt anh đi làm chuyện ngu như vậy, còn không bằng bảo anh ở lại chỗ này cả đời.

Hơn nữa, bọn họ có về thì Triệu Cửu nhỏ không phải cũng bị nghi ngờ là thiểu năng sao?

Tô Ly túm quần áo anh: “Đây là cách làm đơn giản nhất.”

Triệu Cửu dừng lại, một tay đút túi, hơi quay đầu lại nhìn cái tay phía sau.

“Tô Ly, tôi trả cô tiền lương cao lắm đấy.”

Làm sếp mất mặt mà vẫn nhận tiền lương như vậy không thấy cắn rứt lương tâm à?

Tô Ly: “…”

Tên chó này sao nặng mặt mũi thế.

Một phút sau, Triệu Cửu đưa điện thoại của mình cho Tô Ly. Tô Ly chụp các học sinh đi ngang qua khu dạy học rồi gửi lên Weibo, sau đó đợi một phút lại xóa đi.

Tô Ly trả lại điện thoại, rõ ràng có thể dùng cách đơn giản để giải quyết mà tên chó này nhất quyết đi đường vòng, không biết ai mới là người coi tiền như rác.

Triệu Cửu cất điện thoại đi, bảo vệ được mặt mũi, còn phần người đến là ai, không sao cả, dùng được là được.

Tô Ly: “…”

Hai người đi về khu dạy học, đi được nửa đường, Tô Ly chợt nhớ ra, tiết sau của họ là tiết thể dục.

“Không đúng, tiết này chúng ta học thể dục.”

Thế là hai người lại chạy vội về sân thể dục.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp