Trở Về Cấp Ba Với Ông Chủ

Chương 11


3 tuần

trướctiếp

Tô Ly và Triệu Cửu tiếp tục đi tới khu dạy học, bọn họ dừng lại trước cửa phụ của khu dạy học khối mười một rồi quay đầu lại nhìn hai người đi đằng sau.

Tiền Lỗi và Chu Hân Hân thấy hai người kia cuối cùng cũng nhớ ra họ bèn chạy nhanh qua đó, không dễ dàng gì, mấy phút nữa bọn họ đã có mặt trong phòng học.

Vài tiếng ‘bang bang bang’ của tiếng đập bóng vang lên, Tiền Lỗi và Chu Hân Hân nhìn qua đó, sau đó thì sửng sốt, vội vàng nhìn Tô Ly.

Tưởng Hướng Nam! Tô Trừng?

Hai lớp họ học tiết thể dục này?

Triệu Cửu đưa lưng về khu dạy học, nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của hai người thì cũng nhìn về phía thư ký nhà mình.

Tô Ly có một loại cảm giác như đã từng quen thuộc, ký ức ngày xưa sống lại cùng với tiếng bóng rổ đập xuống đất.

Cô quay đầu nhìn lại, năm nam sinh lớp một và mấy cô nữ sinh lớp tám đứng phía sau họ, bên cạnh là một nam sinh đang kẹp quả bóng rổ trong tay.

Tưởng Hưởng Nam đứng đầu, vẫn mặc áo đen ngắn tay và quần đồng phục màu xanh lam, bên tai đeo tai nghe màu trắng, dây tai nghe buông thõng vào trong túi.

Tô Trừng bận áo sơ mi trắng và áo khoác đồng phục, trên áo sơ mi trắng còn thắt nơ con bướm màu đen, vẻ mặt tươi cười đứng bên cạnh Tưởng Hướng Nam, khi thấy họ thì nụ cười chợt cứng đờ.

Tô Trừng cả kinh khi nhìn thấy Tô Ly và Triệu Cửu, nhìn chồng sách trong tay họ, cuối cùng lại nhìn Triệu Cửu.

Nam sinh tuấn tú trắng trẻo, bên ngoài khoác áo đồng phục của trường, bên trong là áo đồng phục ngắn tay màu vàng đang xoay người nhìn bọn họ, con ngươi ngước lên mang theo vẻ tự tin do được nuông chiều.

Anh quả thật rất đẹp trai, vẻ đẹp hoàn toàn khác với Tưởng Hướng Nam, rạng rỡ và tinh thần, khiến người ta vừa nhìn đã không nhịn được muốn đến gần.

Tô Ly hình như cũng đã lâu rồi không cười vui vẻ như vậy, dường như có đôi phần giống với cô công chúa nhỏ vui vẻ đơn thuần mà cô ta gặp khi vừa về nhà.

Tô Trừng nắm chặt nắm tay dưới tay áo khoác đồng phục của mình, trong lòng thấy rất khó chịu. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Tưởng Hướng Nam nhìn Tô Ly, sau đó lại nhìn Triệu Cửu, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Cậu ấm nhà giàu?

Triệu Cửu nhìn bọn họ, lại nhìn Tô Ly, hỏi: “Quen à?”

Tô Ly gật đầu: “Người tôi từng theo đuổi và chị ruột của tôi.”

Triệu Cửu sửng sốt, quay ra nhìn Tưởng Hướng Nam, trông cũng góc cạnh đấy, mặt mày sắc bén, lạnh lùng cách xa người khác ngàn dặm và mang theo phần phòng bị.

Triệu Cửu nhướng mày, cỏ hoang?

Tô Ly mù rồi hả?

Mười năm tới, cô bốc đại một người theo đuổi mình cũng tốt hơn thế này nhiều, mặc dù người kia không có nghị lực tí nào, theo đuổi mấy tháng không hiểu sao đã từ bỏ.

Hai đám người cứ đứng như vậy, không khí xung quanh dường như dần đóng băng.

Học sinh tầng một nườm nượp nhoài người ra hóng hớt, sau đó hưng phấn.

Trong số những nam sinh lớp một thì có mấy nữ sinh lớp tám đi theo Tô Trừng, sạch sẽ tươi tắn, khí thế mạnh, ánh nắng mặt trời bên ngoài gay gắt, trên trán mỗi người đều thấm ít mồ hôi, thể hiện sự mệt mỏi khi bê sách.

Tưởng Hướng Nam và giáo thảo mới!

Hai giáo thảo đối đầu nhau!

Còn cả Tô Trừng và Tô Ly!

Tiền Lỗi và Chu Hân Hân nhìn cả đám người vẫn không ai nhúc nhích bèn tránh sang một bên, xong mới phát hiện Triệu Cửu và Tô Ly vẫn đứng đó bất động, Tiền Lỗi lên tiếng: “Đại ca, không thì nhường đường xíu đi?”

Triệu Cửu nhướng mày, người cầm bóng không nhường đường mà bắt người bê sách phải nhường đường?

Đặc biệt là cái tên Tưởng Hướng Nam này cũng cảm thấy bọn họ đáng lẽ phải là bên nhường đường.

Tính tình cậu chủ của Triệu Cửu trỗi dậy, không thèm để ý cậu ta, tiếp tục quan sát Tưởng Hướng Nam.

“Tô Ly?” Chu Hân Hân gọi cô với ý bảo cô nhường đường.

Chỉ thấy Tô Ly bê sách vẫn đứng đấy, không hề cảm thấy mình nên nhường đường.

Hai người này dường như đã quen với việc đáng lẽ người khác phải nhường mình rồi.

Tiền Lỗi và Chu Hân Hân: “???”

Mấy người lớp một sửng sốt, nhìn Tưởng Hướng Nam, thấy anh ta đang nhìn Triệu Cửu chằm chằm, nhất thời bầu không khí có cảm giác như đang giương cung bạt kiếm.

Bọn họ cũng bất động, đây là vấn đề tôn nghiêm.

Giờ phút này, giáo viên từ trên lầu đi xuống đang chuẩn bị tới lớp dạy học quay đầu nhìn lại, thấy một đám học sinh nhoài người ra cửa không động đậy thì quát:

“Cái đám đằng kia, tiếng chuông vào lớp vang lên rồi đấy, không nghe thấy à? Còn đứng đó làm gì?!”

Tiền Lỗi và Chu Hân Hân lập tức luống cuống, vội nói: “Vào lớp rồi, mau đi thôi! Tiết sau là tiết tiếng Anh đấy!”

Không phải chỉ là vấn đề ai nhường đường thôi sao?

Có nghiêm trọng hơn lửa giận của giáo viên không?

Triệu Cửu bê sách, rõ ràng vì đứng ở bậc thang dưới mà lùn hơn Tưởng Hướng Nam một mẩu, cằm lại khẽ nâng lên: “Ồ, tiếng Anh à, bạn học này có thể nhường đường chút không? Bọn tôi đang vội vào lớp.”

Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, còn mang theo phần cà lơ phất phơ.

Tiền Lỗi và Chu Hân Hân đều đã ngây ra, người lớp một choáng váng, hai người này tính choảng nhau hả?

Tưởng Hướng Nam bước tới một bước, đứng ở trước mặt Triệu Cửu, giọng lạnh lùng nói: “Học sinh chuyển trường?”

Người lớp một đều nhìn vào sách trong tay Triệu Cửu, sách lớp mười hai mới toanh, sách này trường học đã phát từ lâu rồi.

Cho nên học sinh chuyển từ Thánh Đức tới thế nhưng đã vào lớp mười ba rồi sao? Không vào lớp họ hay lớp hai ư?

Bọn họ kinh hãi, đập nhiều tiền như vậy chỉ để vào lớp mười ba?

Não úng nước hả?

Tưởng Hướng Nam nhấc chân đi ngang qua người Triệu Cửu, Triệu Cửu đồng thời tiến lên, Tô Ly đi theo, người lớp một và nữ sinh lớp tám chạy theo ra ngoài.

Cửa phụ lập tức trống trơn, Tô Ly đi theo vài bước rồi quay đầu lại nói: “Không vào à? Vào học rồi đấy.”

Khóe môi Tiền Lỗi và Chu Hân Hân giật giật nhìn hai người, hóa ra hai người này cũng biết vào lớp rồi?

Bốn người lên cầu thang, Tiền Lỗi vội nói: “Bạn có biết người vừa nãy là ai không? Là Tưởng Hướng Nam lớp một đấy!”

Triệu Cửu: “Không quen.”

Tiền Lỗi nghĩ cũng phải, anh vừa tới mà.

“Bất động sản Chính Nam có thể bắt gặp mọi nơi ở bên ngoài chính là của nhà cậu ấy đấy!”

Triệu Cửu đi lên cầu thang: “Không biết.”

Tiền Lỗi: “…”

Tô Ly mở rộng kiến thức cho anh: “Căn tin của trường do nhà cậu ta quyên góp.”

Triệu Cửu: “Hả?”

Tô Ly: “Trường cấp ba khác có lẽ chỉ có mỗi món chính, nhưng trường cấp ba chúng ta nhờ phúc của Tưởng Hướng Nam mà ngoài món chính ra thì còn có sủi cảo, món kho, cơm chiên, mì thịt bò.”

Triệu Cửu: “Ồ, vậy thì giỏi thật đấy.”

Tiền Lỗi và Chu Hân Hân: “…”

Không nghe ra tý khen ngợi nào trong giọng nói của anh cả.

“Nói đi, chúng ta nhường đường một chút thì sẽ chết à?” Chu Hân Hân nói. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Triệu Cửu: “Không, nhưng ánh mắt của người đó khiến tôi không thoải mái.”

Tâm lý phản nghịch của anh nặng lắm đấy.

Tiền Lỗi bội phục nhìn người đi đằng trước, chợt nhớ ra anh chuyển tới từ trường Thánh Đức, chắc nhà cũng giàu.

Chẳng trách chướng mắt Tưởng Hướng Nam.

“Chắc cô đã vào lớp rồi.” Tô Ly nhắc nhở, bốn người vội vàng bê sách chạy lên lầu. May mắn thay, hôm này giáo viên tiếng Anh không đến lớp sớm.

Trần Tuyết nhìn họ đổ mồ hôi: “Mọi người bê sách gì mà lâu thế?”

Tiền Lỗi chạy thẳng tới dưới điều hòa để cơn gió xua đi hơi nóng, Chu Hân Hân cởi áo khoác về chỗ ngồi.

Triệu Cửu và Tô Ly chỉ xắn tay áo lên, Tô Ly về chỗ mình, nói: “Trên đường gặp hơi nhiều người.”

Trần Tuyết nhìn hai người cùng xắn tay áo lên, hai mắt phát sáng, hai người họ quả là rất ăn ý.

Lúc này, giáo viên tiếng Anh bước vào, cầm chồng bài thi nói: “Xin lỗi các em, cô vào nhầm lớp, hôm nay chúng ta sẽ làm một bài kiểm tra trên lớp nhé.”

Phòng học ồ lên.

Bài thi được phát xuống, Tô Ly cúi đầu bắt đầu làm, môn duy nhất hai người họ không sợ chính là tiếng Anh.

Bài kiểm tra trên lớp không khó lắm, dựa vào khả năng ngôn ngữ của họ, hơn mười phút là làm xong hết.

Lúc này trên sân thể dục, học sinh lớp một học tiết thể dục chạy mấy vòng quanh sân xong, thở hồng hộc nói: “Thật hay giả? Qua lớp mười ba thật luôn? Nhà cậu ta quyên góp không ít tiền đâu đấy.”

“Giả được à? Cậu chủ nhà người ta ngầu lắm đấy.”

“Xì, vậy mà có người làm được đến mức này vì Tô Ly?”

“Tại sao lại không? Tô Ly cũng đâu có xấu gì, trước đây thành tích của cậu ấy tốt lắm mà.”

Mọi người sửng sốt, hình như thật vậy? Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào mà địa vị của hoa khôi của lớp hai trong lòng mọi người đã thấp đến mức khiến người ta cảm thấy người thích cô mắt mù?

Lớp tám ở bên kia sân thể dục cũng vừa chạy xong hai vòng sân, dựa vào tường hưng phấn nói: “Đương nhiên là thật rồi, người thật còn đẹp hơn trong ảnh!”

“Cậu ấy và Tô Ly là thật à?”

“Hình như thế, tớ thấy hai cậu ấy vừa nói vừa cười.”

“Tớ vừa hỏi thăm được tin tức từ lớp một! Các cậu đoán đi, cậu ấy chuyển tới từ trường nào?” Một nữ sinh thở hồng hộc chạy về.

“Hả? Trường nào?”

“Là Thánh Đức đấy!”

Mọi người kinh ngạc, học sinh chuyển trường từ trường đó không giàu thì cũng quý, trừ một số học sinh xuất sắc với thành tích cực kỳ bá ra. Nhưng người ta chuyển trường lại chuyển đến lớp mười ba, vậy chắc là kiểu trước rồi.

“Nghe nói là người ta còn quyên góp một tòa nhà đấy. Thầy cô vốn định chuyển người ta vào lớp trọng điểm, thế mà người ta lại vào lớp mười ba. Các cậu đoán tại sao?” Nữ sinh hóng hớt.

“Vì Tô Ly à?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp