Sau Khi Nhung Cầu Cầu Nhậm Chức Minh Phủ

chương 5


4 tuần


     Tiểu nhung cầu vừa thấy có tác dụng, vội vàng nghiêm túc phồng má thổi tới lệ quỷ lẻ loi hiu quạnh giữa đám quỷ: “Hô ————”
     Lúc này, gió lạnh thăng cấp thành cơn lốc, lệ quỷ oán độc già nua trước mặt giống như là bị máy sây cỡ siêu lớn phả vào mặt, làn da toàn thân đều gợn sóng như chó Sa Bì!
     Đầy miệng răng vàng do quỷ khí ngưng kết thành, tóc vấn thành búi cùng áo liệm hồng hồng diễm diễm trên người bay loạn khắp hành lang!
     Một hơi này của tiểu nhung cầu thổi xong, âm khí của hồng y lệ quỷ bị thổi bay phân nửa. Phía trước Hùng Thành cùng Trúc Ninh chỉ còn lại một lão bà tử đầu trọc thiếu răng quần áo tả tơi đang nhe răng trợn mắt đứng ở nơi đó.
     Tiểu nhung cầu lần này bị dọa đến tàn nhẫn, nhìn đến nữ quỷ già nua này liền sợ hãi, cũng không quản cảnh ngộ của người ta thê thảm cỡ nào, hít vào một hơi thật sâu, phồng má lại thổi thêm lần nữa: “Hô ————”
     Hồng y lệ quỷ vốn dĩ vừa mới nghỉ ngơi lấy sức muốn xoay người chạy trốn, kết quả vừa quay đầu bị dính một ngụm “Tiên khí”!
     Lúc này, hồng y lệ quỷ vốn dĩ liền từ cao thanh quỷ ảnh bị thổi thành mosaic tranh sơn dầu, giống như là bị hất cả bát nước vào đầu, tất cả màu sắc ban đầu đều lẫn lộn vào nhau.
     Thân hình lập thể đáng sợ giờ không có âm khí chống đỡ trở nên mỏng như một vải, thậm chí có thể nhìn xuyên qua, xiêu xiêu vẹo vẹo rơi rụng trên mặt đất. Rồi sau đó lệ quỷ kia liều mạng toàn thân quỷ khí run run rẩy rẩy bò lên, trốn đến sau rèm cửa bất động.
     Tiểu nhung cầu cuối cùng cũng thổi chạy được thứ đáng sợ, lập tức thả lỏng lại, toàn bộ nhung cầu vựng vựng hồ hồ bò tới bàn tay run rẩy của Hùng Thành.
     Vừa rồi tuy Trúc Ninh chỉ thổi ba hơi, nhưng với hắn mà nói không thua gì luyện tập thổi kèn ba giờ, toàn bộ cầu cũng không còn sức lực, buồn ngủ không chịu được.
     “Này này này…… Tiểu Trúc, ngươi ngươi ngươi……”
     Hùng Thành như bị sét đánh  mà cương tại chỗ, nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh, nếu không phải con quỷ đáng thương kia còn đang trốn ở sau rèm cửa thì hắn còn cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác.
     Tiếng súng ở phòng học bên kia cũng dần dần yên lặng, Chương Dục Cẩn cánh tay có hai vết cắt đầm đìa máu, chạy nhanh tới, nhìn đến tiểu nhung cầu vẫn nguyên vẹn nằm trên tay Hùng Thành mới nhẹ nhàng thở ra.
     Nhưng ngay sau đó Chương Dục Cẩn lại cau mày lần nữa, lo lắng nói: “Tiểu Trúc làm sao vậy, sao lại mệt mỏi như thế?”
     Trương Vũ cũng chạy chậm tới: “Đại Hùng ngươi trông đứa nhỏ kiểu gì vậy, Tiểu Trúc bị ác quỷ tổn thương phải không?”
     Hùng Thành nhìn hai vị đồng sự ngầm trách cứ, lại hồi tưởng vừa rồi tiểu nhung cầu thổi khí bá đạo, nhịn không được gào lên:
     “Tiểu Trúc bị ác quỷ tổn thương? Tiểu Trúc tổn thương ác quỷ mới đúng!!! Các ngươi không nhìn thấy, vừa rồi Tiểu Trúc hắn hắn hắn…À đúng, không phải ác quỷ bình thường đâu, là lệ quỷ! Các ngươi không nhìn thấy đâu…”
     Nghe Hùng Thành nói năng lộn xộn, trong mắt Trương Vũ cùng Chương Dục Cẩn hiện lên lo lắng.
     Chương Dục Cẩn hiếm khi nói nhẹ nhàng, an ủi mà vỗ bả vai Hùng Thành đang sợ hãi: “Hùng Thành, để một luyện thể giả như ngươi đối đầu với ác quỷ, đích xác không dễ dàng. Ngươi bình tĩnh trước, đến lúc đó trở về tìm bác sĩ hậu cần nhìn xem.”
     ……
     Sau một hồi ông nói gà bà nói vịt, Hùng Thành rốt cuộc thành công dùng ngón tay cọ chút máu trên cánh tay Chương Dục Cẩn, rồi sau đó túm ác quỷ kia từ sau rèm cửa ra, dùng ba ngón tay xách theo treo ở trước mắt hai người.
     Lệ quỷ kia vài phút trước còn vô cùng hung lệ, hiện tại đã bị chà đạp đến không có một chút quỷ dạng, cột lên ba cây gậy trúc là có thể đi diễn múa rối bóng, hơn nữa còn là hài kịch.
     Chương Dục Cẩn nhìn chằm chằm lệ quỷ đáng thương kia, nhìn ước chừng nửa phút thời gian, mới châm chước nói: “Ngươi nói đây là… Tiểu Trúc đánh? Tiểu Trúc không phải vẫn luôn ở trong tay ngươi sao, như thế nào có thể đem lệ quỷ lăn lộn thành như vậy?”
     Chương Dục Cẩn biết, khu dạy học của trường Thập Ngũ này đã sớm bị người âm thầm hạ cấm chế.
     Vốn dĩ những thứ chí âm như quỷ hồn không được phép tồn tại ở dương gian, nhưng có lệnh bài kia áp chế, đồ vật tương khắc với quỷ khí đều sẽ bị suy yếu nhiều, mà quỷ khí cùng âm khí sẽ mạnh hơn mấy lần!
     Phàm nhân căn bản không có khả năng đột phá loại pháp lệnh cấm chế này, ngay cả viên đạn của phòng Điều Tra Đặc Biệt cũng chỉ có thể làm tiêu tán một lượng âm khí nhỉ như lỗ đạn lớn, hài tử kia sao có thể tổn thương đến lệ quỷ?
     Hùng Thành lúc này rất có cảm giác mọi người đều say mình ta tỉnh, gấp đến độ đỏ mặt tía tai không biết nên miêu tả thần tích  của Tiểu Trúc như thế nào, tiểu nhung cầu hôn mê trong chốc lát cảm nhận được giường đệm lâm thời xóc nảy, mê mang mở mắt, đánh một cái ngáp nhỏ.
     Mấy người liền nhìn đến miệng vết thương màu than chì đáng sợ trên cánh tay Hùng Thành chậm rãi trở nên hồng nhuận, quỷ khí nhiều lần phiêu phiêu đãng đãng chui vào cái miệng đang há lớn của tiểu nhung cầu, biến mất không thấy.
Hùng Thành đầu tiên là phản xạ tính rút cánh tay về, sợ giây tiếp theo cánh tay của chính mình cũng vào miệng của tân đồng sự.
     Sau khi tiểu nhung cầu chép chép miệng, thơm thơm ngọt ngọt mà ngủ, Hùng Thành mới như đạt được chí bảo mà nâng lên nhung cầu, vẻ mặt nóng lòng muốn thử hỏi: “Đem lệ quỷ kia đặt trước miệng Tiểu Trúc sẽ thế nào?”
     Hai người khác còn không kịp ngăn lại, Hùng Thành đã đem ảnh quỷ đáng thương kia giơ lên trước chóp mũi của tiểu nhung cầu. Chỉ thấy tuyết trắng tiểu nhung cầu hít hít cái mũi, giống như mơ thấy cao lương mỹ vị, lại lần nữa vựng vựng hồ hồ mà ngáp một cái: “Ha ——”
     Quỷ khí dày đặc của lệ quỷ đáng thương kia xoát xoát giảm bớt, chờ đến khi tiểu nhung cầu ngáp xong, lệ quỷ đã từ người trong sách thoái hóa thành tấm plastic.
     Không đợi Hùng Thành kinh ngạc cảm thán, liền thấy tiểu nhung cầu vừa ngáp xong đã rầm một tiếng ngã quỵ xuống, mềm mụp mà nện trên tay Hùng Thành.
     Hùng Thành bị dọa ngốc, nâng tiểu nhung cầu hoảng loạn đưa về phía Chương Dục Cẩn: “ Tổ trưởng Chương, ngươi mau nhìn xem! Tiểu Trúc hắn hắn hắn…”
     Hai người còn lại cũng là đại kinh thất sắc, Chương Dục Cẩn một phen đoạt nhung cầu về, tức giận mà trừng mắt liếc Hùng Thành một cái, rồi sau đó niệm pháp quyết liên tiếp, tỉ mỉ kiểm tra Tiểu Cầu.
     Trương Vũ huých Hùng Thành một cái: “Hồ nháo vớ vẩn cái gì? Tiểu Trúc là hài tử không phải món đồ chơi, lần sau để ta bảo vệ Tiểu Trúc, ngươi tránh xa một chút!”
     Sau một lúc lâu Chương Dục Cẩn mới bình tĩnh lại, ngẩng đầu nói với hai người sắc mặt trắng bệch: “Không có chuyện gì, để Tiểu Trúc ngủ một lát là ổn rồi.”
     Hùng Thành vẫn không yên tâm: “Tiểu Trúc rốt cuộc làm sao vậy?”
     Chương Dục Cẩn: “Không có việc gì…nói dễ hiểu một chút chính là đứa nhỏ này ăn nhiều nên mệt rã rời.”
     Hùng Thành trực tiếp liền nói lắp: “Ăn, ăn quỷ ăn nhiều?”
     Ánh mắt Hùng Thành nhìn về phía tiểu nhung cầu trong tay mình, đã cùng nhìn tiểu tổ tông hung tàn không sai biệt lắm, hắn trân trọng vạn phần mà nâng lên tiểu nhung cầu đang ngủ say, nhìn trái nhìn phải, trong mắt tràn ngập sùng kính.
     Chương Dục Cẩn không thể không nhắc nhở: “Tiểu Trúc xác thật có năng lực nào đó hấp thu âm khí, nhưng chính hắn tựa hồ không biết cách dùng, vạn nhất lần sau ngáp không có tác dụng, ngươi làm sao bây giờ? Tùy ý để Tiểu Trúc bị lệ quỷ nuốt sao?”
     Hùng Thành mặt đỏ lên: “Ta lần sau nhất định sẽ bảo vệ tốt Tiểu Trúc!”
     Nói xong Hùng Thành không chút khách khí mà duỗi tay, đem máu trên cánh tay Chương Dục Cẩn thoa lên mu bàn tay mình như thoa kem dưỡng da, một bên nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Tổ trưởng Chương máu ngươi dù sao cũng đã chảy rồi, đừng lãng phí… Ít nhất trong vòng 4-5 tiếng, Đại Hùng ta là có thể sờ đến quỷ.”
     Khi hai người nói chuyện, Trương Vũ vẫn luôn cảnh giác mà quan sát bốn phía, hiện tại quỷ đánh tường như cũ không có bị giải trừ, mấy người vẫn còn ở trong bẫy rập của kẻ đứng sau kia.
     Lấy đạo hạnh vài thập niên của Trương Vũ, lại không thấy được kẻ kia bố trí trận pháp gì, uy lực lớn đến mức có thể làm mấy thuật sĩ khai thiên nhãn đồng thời trúng chiêu.
     Chờ đến khi Hùng Thành thoa xong máu, Trương Vũ rốt cuộc phát hiện chỗ không đúng: “Hứa Vi ở đâu, ba người hiệu trưởng Chu bọn họ đâu?”
     Hứa Vi có thương tích trong người, tạm thời không điều khiển được súng của phòng Điều Tra Đặc Biệt, mới vừa rồi che chở ba người hiệu trưởng Chu bọn họ trốn vào góc thang lầu, theo lý thuyết hiện tại sớm nên ra ngoài nhưng Trương Vũ gọi mãi mà toàn bộ hành lang vẫn trống không không có một tia hồi âm.
     Một tia dự cảm bất hảo nổi lên.
     Trương Vũ cùng Chương Dục Cẩn giơ súng phòng bị, Hùng Thành nắm chặt nắm tay, đem tiểu nhung cầu bảo hộ ở trước người.
     “Không nghĩ tới a, 40 ác quỷ lại không thể xử lý các người.”
     Một người từ cửa thang lầu đi ra, lại là tiểu bảo an to con lúc trước!
     Lý Phượng Như dùng dao nhọn kề sát cổ Hứa Vi, vâng vâng dạ dạ đi theo sau hắn.
     'Tiểu bảo an' vừa đi vừa cởi đồng phục bảo an giá rẻ trên người, ném tới một bên.
     Lúc này mấy người mới thấy rõ nguyên nhân hắn to con, thân thể cùng bả vai của hắn đều là hình thể người trưởng thành hơi mập bình thường, nhưng cánh tay lại có chút không hợp lý… Đó là cánh tay của thanh thiếu niên - cánh tay của các học sinh mất tích!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play