9 giờ tối, thành phố Cừ Nam.
Tại văn phòng tổ chấp hành của Phòng điều tra án kiện đặc biệt, không khí đình trệ đến mức khiến người ta áp lực.
"Tổ trưởng, học sinh lớp 9 năm 2 trường cao trung Thập Ngũ mất tích rồi."
"Mất tích bao nhiêu học sinh?"
"Cả lớp...đều mất tích."
"Cái gì !!!"
Người tới báo cáo chính là một đại hán cao hơn 1m9, tên Hùng Thành. Hiện giờ hắn đang chân tay co quắp đứng ở trước bàn làm việc, vô cùng chột dạ mà báo cáo: " Tiết tự học buổi tối của trường cao trung Thập Ngũ tan lúc 8 giờ, ngoài trường phụ huynh học sinh ai cũng không chờ được con cháu nhà mình. Theo camera ở cổng trường phát hiện tất cả học sinh trong lớp đều ra khỏi phòng học lúc 8 giờ, nhưng không ai thành công đi đến được cổng trường."
"Nếu là thành phố khác thì không nói, nhưng đây là ngay dưới mí mắt của Phòng điều tra đặc biệt chúng ta, mất tích học sinh của cả một lớp học!!!"
Chương Dục Cẩn dùng khớp ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, ánh mắt sắc nhọn như mũi tên: "Vụ án học sinh trường cao trung Thập Ngũ mất tích đã sớm báo cáo lên đây, vì sao không có ai quản?"
Hùng thành bị ánh mắt sắc nhọn của Chương Dục Cẩn lia tới trong lòng run rẩy, vò đầu biện giải: "Vụ án học sinh trường cao trung Thập Ngũ mất tích kì thực đã báo cáo lên đây từ tuần trước, nhưng lúc ấy tổ hậu cần xác định chỉ là nhiệm vụ cấp thấp, hư hư thực thực, án kiện tương tự có tới 22 vụ, ai mà nghĩ tới....lúc này Hứa Vi tỷ cũng là biết đến rồi."
Một cô gái cao gầy khác nhìn lướt qua Hùng Thành, cuối cùng quyết định mở miệng giải vây: "Truyện này đúng là không thể hoàn toàn trách Đại Hùng, lúc đấy trường cao trung Thập Ngũ chỉ có 2 học sinh mất tích, lại đều là học sinh dự thính thành tích kém, dù là ai cũng sẽ cho rằng đây là bỏ học trốn nhà đi chơi."
"Được rồi, chuyện cấp bách bây giờ không phải là lấy cớ." Chương Dục Cẩn đưa tay ngắt lời Hứa Vi, trầm giọng nói: "Chuyện này cần thiết lập tức giải quyết, tôi tự mình đi một chuyến. Hùng Thành là luyện thể giả, không am hiểu đối phó với quỷ quái vô hình, cô lại trọng thương chưa lành, Trương Vũ và Lâm Manh Manh...đã 9 giờ 1 phút rồi, hai người bọn họ lại đến muộn à?"
Hùng Thành lập tức báo cáo: "Lúc trước ở trung tâm thành phố lại có quỷ khỉ con quấy phá, hai người bọn họ ban ngày đã bị kéo đi tăng ca."
Chương Dục Cẩn ném tài liệu lên trên mặt bàn: "Lão Ngô...còn ở Trương Tây xử lý tẩu thi à?"
Hứa Vi gật đầu, giữa mày mang theo một chút không kiên nhẫn: "Tẩu thi, tẩu thi...bọn họ phải đi đến khi nào? Hiện tại đường đường là tổ chấp hành của Phòng điều tra án kiện đặc biệt, chỉ còn lại tổ trưởng là anh, tổ phó là tôi, cùng một tổ viên là Đại Hùng."
"Kỳ thật còn có Tiền Quân cùng Tiền Thuần điều tạm từ tổ hậu cần tới." Hùng Thành vẻ mặt đau khổ bổ sung: "Nhưng hai người bọn hắn ngoại trừ kỹ năng bắn súng cùng võ thuật không tồi, những cái khác đều không ổn. Đặc biệt là thuật pháp, sau khi tới Phòng điều tra án kiện đặc biệt mới bắt đầu học, tính ra khoảng 5 năm, chỉ học được [thuật pháp cơ bản] cùng [âm dương quyết], đối phó với lệ quỷ chỉ sợ không đủ nhét kẽ răng."
Hứa Vi thở dài, mới vừa định cầm điện thoại gọi mấy người đang xử lý quỷ khỉ về trước, liền nghe thấy một tiếng gõ cửa nhẹ.
Ba người quay đầu, nhìn thấy một thanh niên trẻ thanh thanh tú tú đang cẩn thận nhón mũi chân từ cửa sổ nhìn vào xung quanh phòng.
Trúc Ninh cầm hồ sơ thông báo tuyển dụng trong tay, cảm nhận được áp suất thấp trong phòng, nỗ lực áp xuống sự khẩn trương trong lòng: "Xin hỏi, nơi này là…tổ chấp hành của Phòng điều tra án kiện đặc biệt sao?"
Hứa Vi thấy người trẻ tuổi ngoài cửa, sắc mặt lập tức dịu đi một chút, như là thở phào một hơi, quay đầu nói với tổ trưởng Chung Dục Cẩn: "Lão Phùng lúc trước cố ý chào hỏi qua, nói hôm nay có một đồng chí tên Trúc Ninh tới, là 'mặt trên' đặc biệt an bài, chắc chắn là tinh anh."
Trúc Ninh ở ngoài cửa loáng thoáng nghe thấy những lời này, vội vàng nôn nóng xua tay muốn giải thích: “Tôi...Tôi không phải…”
Trúc Ninh mạo hiểm buổi tối đi ra ngoài, tới đây để giải thích với đơn vị không hiểu sao lại gửi thư thông báo tuyển dụng nhân sự này, tình huống của hắn…khá đặc thù, không thể đảm nhiệm bất kỳ công việc áp lực lớn nào, càng miễn bàn là công tác vào ban đêm. Bởi vì sau khi trời tối, Trúc Ninh ngay cả duy trì hình người cũng còn khó khăn, chứ đừng nói tới đi làm!
Chương Dục Cẩn nghe vậy, quay đầu nhìn về phía thanh niên trẻ tuổi ngoài cửa, ánh mắt sắc bén ban đầu cũng dịu xuống, trở nên ấm áp như gió xuân: “Được rồi, quỷ án ở trường cao trung Thập Ngũ cuối cùng cũng có người dùng được. Đồng chí Tiểu Trúc, thủ tục nhậm chức của cậu để ngày mai làm sau, toàn tổ hiện tại liền xuất phát, vụ án sẽ giải thích ở trên xe.”
Hiện tại vốn chính là buổi tối, Trúc Ninh nỗ lực duy trì tâm thần bình thản mới có thể bảo trì hình người, giờ này khắc này trong lòng quýnh lên, cảnh vật xung quanh nháy mắt trở nên cao lớn, thình thịch một tiếng nện ở trên mặt đất.
Chương Dục Cẩn nhìn thấy nhân viên mới nháy mắt từ cửa sổ biến mất, đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt ngược lại mang theo vài phần vui sướng: “Thời buổi này người biết thuật ẩn thân không nhiều lắm, tốt! Tốt lắm!”
Nhìn đến đồng nghiệp mới tới là một cao thủ thuật pháp, Hứa Vi cùng Hùng Thành cũng là vẻ mặt như trút được gánh nặng, nhưng đợi mấy chục giây, cũng không nhìn thấy cửa mở ra. Mấy người có chút không hiểu ra sao, nhìn nhau đầy nghi hoặc, cuối cùng vẫn là Chương Dục Cẩn đánh vỡ trầm mặc, cố gắng giữ vẻ mặt ôn hoà nhìn về phía ngoài cửa mở miệng nói: “Tiểu Trúc, thuật pháp ẩn thân có thể để về sau rồi triển lãm, hiện tại nhiệm vụ khẩn cấp…”
Đáp lại hắn chính là một mảnh yên tĩnh, người đâu rồi?
Hứa Vi thiếu kiên nhẫn, dẫm lên giày cao gót bước nhanh ra cửa, tìm kiếm xung quanh, một bóng người cũng không thấy, trên mặt đất xa hơn 10 mét, có một cái tuyết trắng…nhung cầu, hướng về phía cửa thang lầu nỗ lực nhảy lên, giống như dùng tốc độ ốc sên ra sức chạy trốn.
Hứa Vi trừng lớn đôi mắt: “Tiểu Trúc?”
……
Nửa phút sau, Hứa Vi mở cửa đi đến.
Hùng Thành đi đến phía trước: “Đồng nghiệp mới của chúng ta đâu rồi? Ủa, Vi tỷ, ngươi đổi cái túi xách nữ tính như thế từ khi nào vậy?”
Trong lòng Hứa Vi ôm một khối cầu nhung xoã tung màu tuyết trắng, rất giống như vật trang sức nhung cầu trên móc chìa khoá các cô gái hay đeo phiên bản phóng đại bằng kích thước túi xách, rồi sau đó mọi người trong nhà liền thấy “mặt trang sức mao nhung” kia xù hết lông lên, ý đồ tránh thoát sự giúp đỡ của Hứa Vi: “Tức ~~”
Nụ cười của Chương Dục Cẩn cương ở trên mặt.
Hùng Thành dưới chân trượt một phát, thiếu chút nữa ngã nhào trước mặt Hứa Vi!
Hứa Vi ổn định nhung cầu đang vặn trái vặn phải trong lòng ngực, nói với hai người trong phòng: “Đây là tổ viên mới của chúng ta, Trúc Ninh. Từ khi ba tuổi tôi đã bắt đầu tu luyện thuật pháp truy tung, sẽ không nhận nhầm hơi thở.”
Không khí trong phòng dần dần đình trệ.
Nhung cầu cầu tuyết trắng sợ hãi, không dám lại giãy giụa, thành thành thật thật mà rúc thành một khối ở trong lòng Hứa Vi.
Chương Dục Cẩn nhìn về phía Hứa Vi châm chước nói: “Tiểu Trúc là……‘ mặt trên ’ điều lại đây?”
Hứa Vi thật cẩn thận mà ôm đại nhung cầu trong tay, gật gật đầu nói: “Không chỉ là ý của 'mặt trên', còn là trưởng phòng Bạch ở trong mộng chỉ thị.”
Nghe được mấy chữ 'trưởng phòng Bạch', Chương Dục Cẩn cùng Hùng Thành sắc mặt tức khắc trịnh trọng lên.
Trưởng phòng của Phòng Điều Tra Đặc Biệt - Bạch Thất, 20 năm trước đã bị quỷ quái ám toán, thân chịu trọng thương, đến nay còn ở bệnh viện hôn mê b·ất t·ỉnh, nhưng lại có thể thông qua báo mộng để chuyển đạt vài lời, chỉ là loại tình huống này là cực kỳ hiếm thấy, nếu không phải quan hệ đến sinh tử tồn vong của phòng Điều Tra Đặc Biệt, tuyệt đối sẽ không dùng thuật báo mộng một cách vô cớ.
Hùng Thành khom người xuống, dùng ánh mắt kinh ngạc cảm thán nhìn khối cầu nhung được Hứa Vi ôm, ánh mắt mang lên một chút sùng kính: “Thì ra là trưởng phòng đại nhân khâm điểm! lão Hùng tôi luyện thể 30 năm, nhiều lắm là luyện ra được một thân thể kim cương bất hoại, nhưng thuật hóa hình…ngay cả chút râu ria cũng chưa sờ đến.”
Chương Dục Cẩn trên mặt không có biểu tình gì, nghi ngờ vẫn chưa hoàn toàn tiêu trừ, sau khi nghe được Hùng Thành nói, cuối cùng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, xem như thừa nhận bản lĩnh của thành viên mới, nhưng sau đó lại nghiêm túc nói: “Có năng lực là một chuyện, bất phân trường hợp địa điểm mà khoe ra là một chuyện khác. Quỷ án trường cao trung Thập Ngũ không thể chậm trễ, cần thiết lên đường ngay lập tức, việc nhậm chức trở về lại nói, vụ án ở trên xe giải thích, đi thôi!”
Dứt lời, Chương Dục Cẩn bước nhanh đi ra khỏi văn phòng.
Tiểu nhung cầu: “Tức ~~”
Ta không phải, ta không có, ta biến về không được!
5 phút sau, ba người vừa lúc ở bãi đỗ xe gặp phải Trương Vũ trên người dính đầy vỏ trái cây.
Hắn mới vừa xử lý xong quỷ hầu liền trở về, xuống xe hút điếu thuốc, đã bị Chương Dục Cẩn tóm lên minibus còn chưa tắt máy, lái về phía trường cao trung Thâp Ngũ ở thành phố Cừ Nam.
“Con quỷ hầu này thật phiền phức!” Trương Vũ dùng khăn mặt hung hăng lau mặt, hừ giọng nói: “Ngay cả sơn tiêu còn chưa bằng, vậy mà lại phiền người nhất, chuyên đến trung tâm thành phố quấy rối. Mấy đứa nhỏ kia khóc lớn kem bị yêu quái ẩn thân ăn mất, gia trưởng còn ở mải phát status trên vòng bạn bè, giải quyết tốt hậu quả phiền toái đến muốn mệnh, thật con mẹ nó…… Vi tỷ, ngươi đổi túi xách à?”
Chương Dục Cẩn đang chăm chú nghe báo cáo về quỷ hầu, mất vài giây mới phản ứng lại Trương Vũ nói đến cái gì, quay đầu nhìn về phía tổ viên tinh anh đang được Hứa Vi ôm: “Sao cậu còn chưa biến trở về?”
Trúc Ninh hiện tại đã ở trên Minibus đang chạy, quả quyết không có lá gan nhảy xuống xe, chỉ đành vạn phần vô tội mà hít hít cái mũi nhỏ, ngẩng đầu nhìn về phía Chương Dục Cẩn: “Tức ~~”
Chương Dục Cẩn sắc mặt biến đổi liên tục , nhìn đến một màn nhuyễn manh vô cùng này, câu răn dạy đã tới bên miệng rồi cũng thay đổi mùi vị: “Nhưng thật ra rất đáng yêu…… Khụ khụ, tôi là nói, bộ dáng này làm ngụy trang xác thật rất thực dụng.”
Hùng Thành phụ họa nói: “Rèn thể chi thuật chính là muốn cần thêm luyện tập, thời thời khắc khắc duy trì huyễn thể mới là cao thủ.”
Chương Dục Cẩn giới thiệu cho Trương Vũ vẻ mặt còn đang mờ mịt: “Đây là tổ viên mới mà 'mặt trên' đặc biệt phát tới, Trúc Ninh.”
Trương Vũ nghe vậy, xem nhẹ chuyện chính mình vừa rồi còn xem người ta là túi xách, nghiêm trang mà duỗi tay nói: “Trúc Ninh, chào cậu!”
Trúc Ninh vươn một móng vuốt ngắn cũn, chạm chạm vào tay Trương Vũ: “Chít chít! Chít chít tức!”
Xin chào, nhưng tôi không phải đồng sự mới của anh, tôi là tới từ chối công tác này, tôi không thể làm việc ban đêm, thật đấy!
Nhưng mấy người trong Minibus nghe không hiểu tiếng chít chít này nghĩa là gì. Chương Dục Cẩn thấy đã hàn huyên xong, liền lấy ra một xấp văn kiện thật dày từ bao hồ sơ, mở miệng nói: “Mọi người đã làm quen với nhau, hiện tại nghe một chút về vụ án mất tích ở trường cao trung Thập Ngũ.”
……
Thành phố Cừ Nam đã không còn là tỉnh lẻ cũng không trực thuộc, Tổng bộ phòng Điều Tra Đặc Biệt thiết lập tại đây, là bởi vì ở Cừ Nam đã từng phát hiện ra một bách quỷ quật, âm khí hàng năm tụ tập, quỷ quái yêu tinh tiềm tàng rất nhiều, năm đó đem phòng Điều Tra Đặc Biệt xây dựng ở chỗ này, chính là để trấn áp khối địa giới này.
Vài thập niên tới, đại quỷ tiểu quỷ ở thành phố Cừ Nam đều bị bắt sạch sẽ, mỗi cuối năm còn sẽ tiến hành kiểm tra quỷ quái trên toàn thành phố. Cừ Nam sớm đã sạch sẽ đến mức có thể trở thành thành phố văn minh làm gương cho cả nước. Gần mười năm nay, cũng chỉ có án kiện quấy rối nhỏ như tiểu tinh quái ngoại lai cỡ quỷ hầu gây ra.
Lần này, ở trường cao trung Thập Ngũ ngay dưới mí mắt phòng Điều Tra Đặc Biệt thành phố Cừ Nam phát sinh quỷ án nghiêm trọng như thế, thực sự làm mọi người bất ngờ.
10 ngày trước, hai phụ huynh lớp 9 năm 2 trường cao trung Thập Ngũ nửa đêm gọi điện cho chủ nhiệm lớp - Lý Phượng Như, nói rằng con của bọn họ còn chưa về nhà, nhưng lớp 9 vốn chính là lớp tụ tập phần lớn học sinh dự thính, học sinh thành tích kém trốn học yêu sớm có cả một đống, trường học chỉ là thông báo rằng hai học sinh kia vô cớ trốn học, cũng khuyên phụ huynh nhớ lại xem mấy ngày nay tụi nhỏ có dấu hiệu gì về việc rời nhà trốn đi không.
Hai vị phụ huynh khăng khăng khẳng định rằng không có khả năng, đang lúc cùng trường học nháo mâu thuẫn, cách ngày lại mất tích thêm ba học sinh nữa, đều là học sinh lớp 9 năm 2.
Sự tình nghiêm trọng, phụ huynh báo cảnh sát, trường học suốt đêm điều tra camera tìm người.
Trường Thập Ngũ trung là một trường trung học bình thường, điều kiện có hạn, chỉ có khu nội trú cho học sinh năm 3, còn lại đều là học ngoại trú. Sau 8 giờ, khi tiết tự học buổi tối kết thúc, học sinh năm 2 sẽ trực tiếp tan học.
Mà khu dạy học cho học sinh năm 2, mỗi tầng chỉ có một camera, đều là quay từ phía tây sang phía đông của khu vực hành lang, nhưng bởi vì độ phân giải không cao, qua hình ảnh theo dõi chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ khu vực ngay phía dưới camera.
Tầng 1 có 4 lớp, tầng 2 có 5 lớp. Chỉ có cửa phòng lớp 1 và lớp 5 là có thể thấy rõ, lớp 9 vừa lúc ở cuối hành lang, căn bản không ở trong phạm vi theo dõi của camera.
Cả 5 học sinh mất tích đều tham gia tiết tự học buổi tối, nhưng sau đó lại không có bất kỳ camera nào ghi hình được hành tung của họ.
5 người sống không có khả năng trốn ở khu dạy học mà không bị người phát hiện, bọn họ chỉ có thể là từ cửa sau ở cuối hành lang khu dạy học chuồn ra ngoài, dọc theo đường nhỏ phía sau khu dạy học, đi tới ký túc xá của học sinh năm 3.
Tuy rằng ký túc xá của học sinh năm 3 nghiêm lệnh cấm học sinh năm khác đi vào, nhưng hàng năm vẫn bị học sinh nghịch ngợm xem thành thánh địa để trốn học chơi đùa.
Vì thế lãnh đạo trường học vừa an ủi phụ huynh của 5 học sinh kia, vừa nghiêm tra ký túc xá. Khi cảnh sát toàn thành phố đang tìm kiếm, án kiện này cũng bị đội 2 của phòng Điều Tra Đặc Biệt nhìn đến, xem như các án kiện hư hư thực thực khác cùng nhau báo cho đội 1 của Chương Dục Cẩn, cũng chính là đội chấp hành.
“Vụ án mất tích này xác định là để phòng Điều Tra Đặc Biệt chúng ta điều tra?” Trương Vũ lau vết nước trái cây vẫn còn trên mặt, ngắt lời Chương Dục Cẩn, vụ án này thấy thế nào cũng không dính dâng đến quỷ quái.
Lúc này Trúc Ninh cũng bị Hứa Vi đặt ở giữa ghế dựa trống, nghiêng cái đầu nhỏ đầy lông nhung nghe hết sức chăm chú.
Chương Dục Cẩn biểu tình nghiêm túc, nhìn thẳng Trương Vũ: “Lãnh đạo trường Thập Ngũ cũng nghĩ như vậy, thậm chí còn không cho rằng đây là một án kiện hình sự, mà là học sinh nghịch ngợm gây chuyện, thẳng đến giữa trưa hôm nay, khi lãnh đạo trường mang theo vài giáo viên tìm kiếm ở WC khu dạy học, hy vọng tóm được 5 học sinh đùa dai này, một nửa cánh tay còn mặc đồng phục trường rơi từ trên cao xuống nện vào đầu phó hiệu trưởng.”
Tiểu nhung cầu khẩn trương đến mức rúc vào góc ghế ngồi.
Chương Dục Cẩn dừng một chút, rồi sau đó mới chậm rãi nói: “Rồi sau đó nửa cánh tay kia theo cổ áo của phó hiệu trưởng bò xuống dưới, chui vào bồn đi tiểu liền biến mất.”
Trúc Ninh sợ tới mức tạc mao, thoạt nhìn tựa như cái kẹo bông gòn siêu lớn xoã tung lông nhung trên ghế tựa.
Trên mặt Trương Vũ lại là biểu tình không có gì sợ hãi, chỉ là có chút phiền muộn mà đem khăn ướt nặng nề mà ném sang bên cạnh: “Cho nên chuyện đầu tiên chúng ta phải làm khi qua đó chính là thông cống thoát nước tìm cái tay kia, con mẹ nó lại là công việc bẩn như vậy?”
Ngay cả Chương Dục Cẩn cũng bị lời Trương Vũ nói làm nghẹn họng một chút, suy tư nửa giây sau, không thể không thừa nhận: “Chỉ sợ thật sự phải là chúng ta tới thông, nếu để công nhân bình thường thông cống thoát nước, nếu thật sự vớt được cái tay kia ra không phải là chủ động đem người bị hại đưa miễn phí cho quỷ thủ sao?”
“Có lẽ Trúc Ninh biết thuật pháp cao thâm nào đó có thể tìm được cánh tay kia cũng không biết chừng?” Hùng Thành ý nghĩ kỳ lạ.
Tiểu nhung cầu trên ghế ngồi phía sau có chút muốn chạy trốn, bắt đầu yên lặng nhích xuống phía dưới ghế dựa.
Đây là cái văn phòng gì thế, vì sao nội dung công tác lại đáng sợ như thế!!!
Trúc Ninh nỗ lực trốn dưới ghế dựa, ý đồ giảm thiểu sự tồn tại của chính mình, sau đó liền nhìn thấy ở góc khuất dưới ghế dựa có một bàn tay màu nâu nhỏ như tay trẻ con tới nhéo lông tơ của cậu.
Tiểu nhung cầu: “Tức!!!!!”
“Có một con quỷ hầu bám đuôi chúng ta?” Chương Dục Cẩn thấy nhiều không trách: “Tiểu Trúc ngươi hỗ trợ cản một chút, đừng làm cho nó chạy lung tung, chờ xử lý xong vụ án trường Thập Ngũ lại đem tiểu quỷ hầu này mang về.”
Tiểu yêu quái như Quỷ hầu, ngay cả nhân viên trông xe của phòng Điều Tra Đặc Biệt cũng có thể có thể đối phó được một đám, mấy người trong xe cũng không để ở trong lòng.
Giây tiếp theo, mọi người liền thấy quỷ hầu không chút nguy hiểm kia một phen tóm được tổ viên tinh anh, đem cậu trở thành món đồ chơi mao nhung mà tung hai vòng, rồi sau đó vèo ——ném ra ngoài cửa sổ xe.
Tài xế đạp chân phanh gấp.
Mấy người trên xe trực tiếp bị dọa tới ngây người, cho dù là Chương Dục Cẩn sắc mặt cũng nháy mắt trở nên trắng bệch, nhảy dựng lên nhằm phía cửa xe.