Sau Khi Nhung Cầu Cầu Nhậm Chức Minh Phủ

chương 6


3 tuần


     Mấy người sắc mặt phi thường không tốt, tuy rằng phòng Điều Tra Đặc Biệt có phương pháp đặc thù, có thể biết được học sinh mất tích còn sống hay không, nhưng nhìn đến tứ chi non nớt của tiểu bảo an to con kia vẫn là tức giận đến xanh mặt.
     Hai cánh tay lộ ra của tiểu bảo an rõ ràng không phải của một người, hai chân chỉ sợ cũng là như thế, như vậy ít nhất có bốn học sinh bị cắt lấy cánh tay hoặc chân.
     Ánh mắt của Chương Dục Cẩn sắc như tên nhọn nhìn thẳng tiểu bảo an: “Ai sai ngươi làm như vậy?”
     Tiểu bảo an cười lạnh một tiếng, còn chưa trả lời, Hùng Thành tính tình nóng nảy đã nhịn không được, chỉ vào mũi hắn chửi ầm lên nói: “Thứ táng tận thiên lương, chính mình lớn lên xấu xí thế nào mới đi cướp tay chân của học sinh? Không có ác quỷ, ngươi cho rằng bắt cóc con tin là có thể chạy ra lật trời sao, nằm mơ!”
     Hùng Thành vừa rồi bị quỷ đuổi theo đánh, nghẹn một bụng hỏa, hiện tại cuối cùng cũng tóm được mấy kẻ đầu sỏ có thực thể, vén tay áo liền đi về phía trước: “CMN, sớm biết rằng là 2 con gà ốm các ngươi liền không cần thoa máu, quá ghê tởm…”
     Ngay khi lực chú ý của tiểu bảo an cùng Lý Phượng Như đều tập trung trên người Hùng Thành, Hứa Vi bắt lấy cơ hội xoay cổ tay cướp lấy dao để ở ngực Lý Phượng Như, tình thế chợt xoay ngược lại!
     Trên mặt Tiểu bảo an lộ ra nụ cười không rõ ý vị: “Không vội, ác quỷ chỉ là đồ ăn khai vị mà thôi.”
     Theo thanh âm trắc trắc của hắn, từ từng hàng quầy trữ vật cạnh bên trái hành lang truyền ra tiếng kẽo kẹt khiến lòng người sợ hãi, một cánh cửa sắt nhỏ lạnh băng chậm rãi mở ra, mấy chục nam sinh nữ sinh làn da than chì, động tác cứng đờ đi ra.
     Hơn bốn mươi đôi mắt trắng dã mông lung nhìn về phía Hùng Thành, há mồm lộ ra hàm răng trắng lạnh, nhào tới.
     Hùng Thành gào một tiếng, ôm chặt tiểu nhung cầu liền chạy trở về. Nhưng hắn mới vừa rồi đã vọt tới một nửa hành lang, một phần học sinh là từ ngăn tủ ngoài phòng học phía sau hắn đi tới, khiến hắn cùng Chương Dục Cẩn tách ra, Hùng Thành chạy không được, chỉ đành vén tay áo cố chống lại.
     Nhưng đánh lại đây đều là học sinh, hắn sao dám đánh hết sức?
     Hùng Thành chỉ dám túm cánh tay học sinh ném ra sau, không đến một phút, liền bị cắn vài miếng, máu tươi chảy ròng.
     “Bọn họ trúng thuật con rối, súng của chúng ta vẫn có tác dụng, có thể đánh tan âm khí bám trên người học sinh.” Chương Dục Cẩn hô: “Nhưng đừng bắn vào đầu cùng thân thể, thần hồn của học sinh chịu không nổi!”
     Trương Vũ phanh phanh phanh mấy phát súng bắn vào cẳng chân học sinh, sau khi thấy viên đạn chỉ làm tan được một tia khói nhẹ, không dám tin tưởng nói: “Đây là thuật con rối? Con rối thuật của phái nào có thể tụ được âm khí nồng như vậy? Chương Dục Cẩn! Hôm nay rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
     Chương Dục Cẩn ngậm miệng không nói, lôi kéo cánh tay Trương Vũ lui về sau, hiện giờ hai người tu luyện thuật pháp như bọn họ mới là gặp nguy hiểm nhất.
     Nhưng bên phía Hùng Thành cũng không tốt hơn là bao, đánh đến chân tay co rút, mắt thấy chống đỡ không được, Hứa Vi ở cuối hành lang chỉ có thể đem Lý Phượng Như ném sang bên cạnh, cầm một dây tơ hồng nhỏ, gia nhập cùng Hùng Thành.
     Bên phía Chương Dục Cẩn đã sắp bị đám học sinh không ngừng nhào lên bao vây, tiếng súng vang liên tục, nhưng hiệu quả cực nhỏ, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ bị gặm đến không còn một mảnh.
     Hùng Thành bên này dù có Hứa Vi dùng tơ hồng ở bên ngoài giúp đỡ đem hai ba học sinh cương thi quấn thành bánh chưng, nhưng vẫn chỉ như muối bỏ biển. Hùng Thành đã bị hơn hai mươi con rối ép tới bên cửa sổ, sắp phải bước lên vết xe đổ của hai người Chương Dục Cẩn.
     Người đàn ông thấp bé ở cuối hành lang thấy thế, cười lạnh nói: “Phòng điều tra đặc biệt đại danh đỉnh đỉnh thì ra cũng chỉ đến thế. Bắt quỷ vài chục năm, cuối cùng lại chết trong miệng của người bị hại, cảm giác như thế nào?”
     Hắn ta thưởng thức một màn trước mắt, chậm rãi lui về phía sau: “Trời sắp sáng rồi, ta chờ xem báo sớm hôm nay của thành phố Cừ Nam, ha ha ha!”
     Lý Phượng Như cũng vâng vâng dạ dạ đi theo đi xuống lầu.
     Hùng Thành cơ hồ bị học sinh đè ở phía dưới, bị cắn đến kêu la thảm thiết, tiểu nhung cầu rốt cuộc bị tạp âm thật lớn này đánh thức, mê mang nhìn bốn phía.
     Hùng Thành bị ép đến không còn cách nào, chỉ đành xin giúp đỡ mà nhìn về phía tiểu nhưng cầu hung tàn trong ngực mình: “Tiểu tổ tông, ngài thổi một hơi, thổi một hơi tiên khí đi mà!”
Tiểu nhung cầu mê mê mang mang nhìn đến một đám cương thi, sợ tới mức phản xạ có điều kiện phồng má thổi: “Hô ———”
     Cương thi tiểu nữ sinh gần trong gang tấc - tóc mái bị thổi đến bay bay - rồi sau đó hự một ngụm cắn vào cổ tay Hùng Thành.
Hùng Thành: “Ngao!!!!!”
     Mắt thấy tiểu nhung cầu trong ngực sắp bị cắn, Hùng Thành liều mạng nhảy lên, loảng xoảng đập vỡ kính, đem Trúc Ninh ném về phía cục nóng điều hòa bên ngoài, chính mình lại bị mười mấy cương thi học sinh một lần nữa kéo xuống…
     Đúng lúc này, sương đen tràn ngập cả tòa nhà dạy học đột ngột nhạt đi, động tác của cương thi học sinh cũng dần dần chậm lại, một tia hắc khí từ miệng mũi họ chậm rãi trào ra, bay về phía ngoài cửa sổ.
     Nam tử thấp lùn cùng Lý Phượng Như mới ra khỏi khu dạy học, liền bị một cảm giác cực kỳ âm lãnh áp bách quét tới, toàn bộ khu dạy học yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng ve sầu cũng biến mất vô tung.
     Một vị nam tử áo đen từ trong hư không đi ra, trong tay thưởng thức mấy khối tiểu hắc bài.
     Tiểu bảo an cùng Lý Phượng Như đã sớm bị này hơi thở âm lãnh này áp bách đến đứng thẳng không được, bùm một tiếng song song quỳ rạp xuống đất, run run rẩy rẩy.
     Tiểu bảo an nơm nớp lo sợ dùng dư quang nhìn lén người vừa tới, càng là bị dọa đến hồn phi phách tán, hắn không biết ngọc bài chính mình tỉ mỉ giấu kín trong khu dạy học này vì sao lại nằm trong tay người trước mắt, muốn há mồm biện giải, lại răng trên răng dưới run rẩy đến một chữ cũng nói không nổi.
     Mấy khối tiểu hắc bài bị hạ cấm chế này vừa rồi suýt chút cướp tính mạng của một nửa thành viên phòng Điều Tra Đặc Biệt, giờ phút này ở trong tay nam tử áo đen lại là vô cùng nghe lời, trên dưới tung bay ghép lại với nhau  hình thành một khối lệnh bài.
     Tiểu bảo an mặt xám như tro tàn: “Vô, Vô Thường đại nhân… Tiểu nhân muôn lần chết cũng không nên mạo phạm dùng lệnh bài của ngài!”
     Hắc Vô Thường cười nhạo nói: “Đây không phải Vô Thường lệnh.”
     Tiểu bảo an tức khắc ngây ra như phỗng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
     Hắc Vô Thường: “Xem ra vị kia không chỉ sai ngươi tiêu diệt mấy thủ hạ ở dương gian của ta, còn muốn vu oan một phen, tính hay lắm!"

     Thấy sự tình hoàn toàn bại lộ không còn khả năng cứu vãn, tiểu bảo an trong lòng hung ác, vung dao cắt cổ tự sát. Nhưng khi lưỡi dao trong tay hắn sắp cắt qua làn da cổ, sương mùa màu đen như tơ lụa bỗng nhiên đem cả người hắn giam cầm ở bên trong.
     Giây tiếp theo, tứ chi tươi sống của tiểu bảo an trực tiếp bị sương đen cắt xuống, cùng thân thể hoàn toàn chia lìa. Nghe tiểu bảo an kêu rên cực kỳ bi thảm, Lý Phượng Như quỳ gối phía sau bị dọa đến ngay cả auyf cũng không nổi, run như run rẩy mà ngã xuống trên mặt đất.
     Đồng thời, trên cục nóng điều hoà tầng 4, tiểu nhung cầu tuyết trắng bị tiếng kêu thảm thiết này dọa đến, chân nhung ngắn ngủn vừa trượt, lung lay sắp rơi mà treo ở mép ngoài.
     “Không phải đồ vật của ngươi thì phải trả về.” Hắc Vô Thường dùng thanh âm lạnh băng nói, rồi sau đó đột nhiên nghiêm giọng: “Dương thọ chưa hết, thiện nhập luân hồi, ai cho ngươi lá gan này? Pháp luật của Minh giới đều là trò đùa hay sao!”
     Tiểu bảo an cùng Lý Phượng Như đã sắp không giữ nổi lý trí, cả người lạnh băng mà nhìn Hắc Ám Chi Quân trước mặt, nỗi sợ hãi thật lớn giống như dây leo trói chặt trái tim của bọn họ.
Rồi sau đó bọn họ liền thấy, một vật nhỏ mềm mụp màu tuyết trắng từ trên trời giáng xuống, bang một tiếng nện ở trên đầu Hắc Ám Chi Quân tôn quý.
     Hắc Vô Thường một thân áo đen, nháy mắt tựa như đội thêm cái mũ lông màu trắng.
     Tiểu bảo an: “……”
     Lý Phượng Như: “……”
     Tiểu nhung cầu đã sắp bị hù chết, hắn cảm giác lệ quỷ dưới bụng mình tản ra hơi thở băng lạnh khủng bố nhất trên thế giới. Dọa tiểu nhung cầu nằm liệt tựa như một bãi chất lỏng, nắm tóc của lệ quỷ áo đen chậm rãi trượt xuống, vô cùng gian khổ mà dùng tay chân quá ngắn, dẫm lên vai lệ quỷ, chuẩn bị tiếp tục bò xuống.
     Hắc Vô Thường hơi hơi nghiêng đầu, mặt không cảm xúc mà nhìn tiểu nhung cầu đang đu trên vai mình.
     Tiểu nhung cầu lấy ra biện pháp đối phó lệ quỷ, phồng má thổi tới chóp mũi “Lệ quỷ”: “Hô ——”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play