Hùng Thành nhớ kỹ sứ mệnh của mình, an ủi đồng sự mới trong tay: “Tiểu Trúc ngươi đừng sợ, phù yên dùng để xua tan âm khí, tương khắc với âm khí quỷ khí. Hiện tại khói không bay ra được, bay ra ngoài liền tan, chẳng qua là quỷ khí…hơi nhiều chút, không có gì ghê gớm ha.”
Hứa Vi nhìn tiểu nhung cầu bị dọa đến dần dần tạc mao, một khuỷu tay chọc Hùng Thành: “Câm miệng đi, đừng dọa Tiểu Trúc.”
Hứa Vi ở trong túi của mình tìm kiếm nửa ngày, tìm được viên kẹo bạc hà, rồi sau đó cúi người nhìn về phía tiểu nhung cầu đã hơi hơi xù lông, nháy mắt biến thân thành tỷ tỷ tri tâm, vẻ mặt ôn hoà mà dỗ nói: “Tiểu Trúc, ngươi đừng nghe Đại Hùng nói bừa, hiện tại chẳng qua là không khí ở tầng 4 không tốt, ngươi ăn kẹo không?”
Trương Vũ nhìn về phía Chương Dục Cẩn: “Tiến vào lâu như vậy, ngươi liền không cảm giác được cái gì?”
Sự tình hôm nay từ đầu tới đuôi đều lộ ra cổ quái, hiện tại Hứa Vi có thương tích trong người, Hùng Thành là luyện thể giả Thiên Nhãn không linh quang, nhưng Chương Dục Cẩn cùng Trương Vũ Thiên Nhãn có thể trực tiếp nhìn thấy âm khí, nếu âm khí trong khu dạy học thật sự nồng đậm đến mức diệt được phù yên, bọn họ từ phía ngoài toà nhà cũng có thể nhìn đến, tuyệt sẽ không tiến vào mà không hề phòng bị.
Mà hiện nay, hiệu trưởng Chu bị quỷ khí sở mê, phù yên không bay ra được nửa thước, nhưng trong mắt hai người, toàn bộ hành lang lại vô cùng bình thường, sạch sẽ không có chút âm khí nào.
Chương Dục Cẩn không nói gì, duỗi tay trực tiếp từ trong áo ngoài của Trương Vũ lấy ra cả hộp thuốc, dưới biểu tình đau lòng của hắn mà lưu loát xé mở bao thuốc đem hai mươi mấy điếu thuốc toàn thân màu minh hoàng xoa thành bột.
Hùng Thành thè lưỡi, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Tổ trưởng Chương thật lợi hại, năm trước tôi không cẩn thận làm gãy nửa điếu thuốc, tiểu tử Trương Vũ này thiếu chút nữa tay không vặt đầu tôi!”
Thuốc lá xoa ra cũng không phải sợi thuốc mà là tro tàn sẫm màu, theo khe hở kẽ ngón tay Chương Dục Cẩn bay lả tả xuống giống như tuyết rơi trên mặt đất tạo thành một tầng bụi mỏng.
Kỳ quái chính là, tầng bụi mỏng này không bị người đụng vào, nhưng trên mặt lại có vô số dấu chân cùng dấu vết hỗn loạn khác chồng đè lên nhau như là bị dẫm qua.
Chương Dục Cẩn nhìn tầng tro tàn hỗn loạn kia, lặng im khoảng một phút, rồi sau đó bước lên phía trước bốn bước lấy ra thứ gì đó từ rèm cửa sổ.
Là một miếng ngọc bài màu đen to bằng miếng mạt chược nhưng mảnh hơn.
Trúc Ninh đang ở trạng thái ngửi cái gì cũng đều thấy thơm, thị lực luôn là vô cùng nhạy bén, thậm chí so với Trương Vũ cùng Chương Dục Cẩn còn mạnh hơn vài phần, ở vị trí này rất gần cửa sổ, hắn có thể thoáng thấy trên miếng ngọc bài màu đen kia có khắc chữ 'lệnh'.
Trong nháy mắt Chương Dục Cẩn nhìn đến ngọc bài, đột nhiên biến sắc. Hắn không dấu vết mà nghiêng người chặn tầm mắt của mấy người xung quanh, thu hồi ngọc bài: “Đây là bẫy rập nhằm vào phòng Điều Tra Đặc Biệt chúng ta, đi mau!”
Ngay cả Hứa Vi đều có chút không rõ nguyên do, nhưng cũng bị thần sắc của Chương Dục Cẩn làm khẩn trương, túm hiệu trưởng Chu đang chân cẳng nhũn ra liền chạy về hướng cửa thang lầu.
Nhờ phúc khói thuốc của Trương Vũ, hiệu trưởng Chu hiện tại còn không ngừng ho khan, khụ khụ khụ tới mặt đỏ bừng nước mắt chảy ròng ròng, cũng không nghe thấy bọn họ nói cái gì, đầu óc choáng váng mà bị kéo xuống lầu.
Lý lão sư cùng tiểu bảo an đã sớm không biết chạy đi đâu. Vừa rồi lúc lên lầu hiệu trưởng Chu bị quỷ khí mê tâm hồn, hồ đồ liền ngay cả đèn trong toà nhà cũng chưa bật, hiện tại mấy người càng là không rảnh lo, chỉ là dựa vào cảm giác mà chạy nhanh xuống.
Một tầng, hai tầng, ba tầng… Chờ đến khi mấy người bắt đầu đếm ngược, tất cả mọi người mới cảm thấy không đúng.
Từ tầng 4 khu dạy học, xuống ba tầng cầu thang thì phải xuống đến nơi rồi chứ !?.
Chương Dục Cẩn dừng chân, cùng mấy người phía sau lui trở lại vị trí đáng lẽ là tầng 1, nhờ ánh đèn pin có thể nhìn đến tầng bụi tro trên mặt đất dưới rèm cửa.
Nữ giáo viên thoin gầy cùng tiểu bảo an to con đứng ở cửa thang lầu, hoảng sợ mà nhìn người tới.
Lý lão sư run run rẩy rẩy: “Các cầu như thế nào từ trên lầu xuống dưới, khu dạy học tổng cộng chỉ có bốn tầng……”
Hứa Vi cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm: “Quỷ đánh tường? Có ý tứ, ta đời này còn chưa từng gặp phải.”
Hiệu trưởng Chu bị kéo một đường, cuối cùng cũng hết sặc khói, khi nhìn thấy mình vẫn ở tầng 4, gương mặt vốn dĩ vì ho khan mà đỏ lên tức khắc trở nên trắng bệch.
“Ta vừa rồi như thế nào sẽ dẫn mọi người lên tầng 4? Hơn nữa học sinh năm 3 đã sớm thi đại học xong rồi, ta ta ta…… Ta như thế nào sẽ nhìn thấy…” Hiệu trưởng Chu cố lấy dũng khí, ghé vào cửa sổ phòng học nhìn vào phòng học tối om, rồi sau đó bỗng nhiên hét lớn: “A —— nơi này! Nơi này đều là học sinh!”
Giọng hét này doạ Hùng Thành thiếu chút nữa ném văng tiểu nhung cầu đang cầm trong tay, rồi sau đó mới cuống quít đem nhung cầu đồng sự nâng ổn, cao hứng nói: “Tìm được học sinh mất tích rồi?”
Chương Dục Cẩn cùng Hứa Vi đã tiến lên một bước, từ sau cửa sổ nhìn vào trong phòng học.
Ánh sáng đèn pin chậm rãi chiếu sáng lên từng bóng dáng mặc giáo phục, toàn bộ phòng học ngồi đến tràn đầy, mọi người tựa như tượng điêu khắc không nhúc nhích, yên lặng trong bóng đêm. Thoạt nhìn giống như là học sinh lớp 9 năm 2 mất tích.
Tìm được học sinh vốn là chuyện vui, nhưng ngay cả hiệu trưởng Chu vẫn luôn kêu la muốn nghiêm khắc phê bình những học sinh này, nhìn một màn quỷ dị như gậy cũng đều do do dự dự không dám đẩy cửa: “Bọn họ như thế nào…Bọn họ như thế nào bất động?”
“Đây không phải học sinh” Chương Dục Cẩn thanh âm căng chặt, ở bên tai hiệu trưởng Chu hạ giọng nói: “Lặng lẽ lui về sau, không cần kinh động bọn họ.”
Sau gáy Chu Toàn toát ra khí lạnh, che lại ánh sáng đèn pin, rón ra rón rén mà lùi về sau.
Nhưng vào lúc này, Lý Phượng Như nghe được đã tìm thấy học sinh của mình, kích động chạy đến đẩy cửa phòng học ra, cửa gỗ đụng vào tường phát ra tiếng vang lớn!
Trương Vũ tay mắt lanh lẹ, một phen đẩy ra Hùng Thành vừa muốn chạy tới: “Chạy mau, ngươi mang theo Tiểu Trúc chạy mau!”
Rồi sau đó gắt gao nhìn chằm chằm phòng học tối tăm, hình ảnh trong mắt hắn rõ ràng hơn nhiều, những “Học sinh” này hơi khom vai , vùng da cổ lộ ra trắng bệch đến phát nhăn.
Thanh âm vang lớn tựa như một tín hiệu, hơn 40 học sinh trong phòng học đồng thời quay đầu lại.
Hơn bốn mươi gương mặt trắng bệch như người chết, hủ bại mà già nua, nhìn chằm chằm cửa sau.
Hiệu trưởng Chu phát ra một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, hai mắt vừa lật, lại hôn mê.
Tất cả quỷ hồn trong phòng bỏ xuống ngụy trang bay về phía cửa, giáo phục nguyên bản được âm khí chống đỡ mất đi điểm tựa, rơi xuống mặt đất như khinh khí cầu hết ga.
Thị lực của Trúc Ninh lúc này thậm chí có thể nhìn xuyên tường như tờ giấy mỏng, trực tiếp nhìn đến cảnh tượng trong phòng học, tiểu nhung cầu bị cảnh tượng vô cùng khủng bố này hoàn toàn dọa choáng váng, lông tơ dựng lên như con nhím, phát ra một tiếng thét chói tai kinh thiên địa quỷ thần khiếp: “Tức!!!!!!”
Hùng Thành đang ôm tân đồng sự liều mạng chạy trốn, nghe vậy chạy trốn càng nhanh như hỏa tiễn lao xuống lâu, rồi sau đó…… Lại về tới tầng 4.
Chương Dục Cẩn: “Toàn bộ lão quỷ ở thành phố Cừ Nam đều bị dẫn lại đây, Hùng Thành ngươi đừng chạy lung tung, mang theo Tiểu Trúc cách xa một chút!”
Rồi sau đó hắn cùng Trương Vũ đồng thời lấy súng bắn vào trong phòng. Nhưng viên đạn sau khi đánh trúng mặt quỷ, lại chỉ có thể đánh tan lượng âm khí bé như cái lỗ đạn, quỷ hồn trúng đạn lui về phía sau nửa thước lại tiếp tục hướng mấy người đánh tới.
Trương Vũ nhịn không được chửi bậy: “Mẹ nó, viên đạn uy lực như thế nào yếu thành như vậy!”
Chương Dục Cẩn không có trả lời, cắt một dao trên cổ tay, máu tươi tí tách tí tách chảy trên thân súng lạnh băng màu đen, đem súng nhuộm thành màu đỏ tươi.
Trương Vũ hít hà một hơi.
Chương Dục Cẩn như không nghe thấy, giơ tay phanh phanh phanh ba tiếng súng hướng về phía quỷ hồn gần trong gang tấc, những con quỷ này toàn thân nổ tung một lỗ lớn như miệng bát, quỷ khí tan hơn phân nửa tựa như bao nilon rách về phía sau.
Nhưng mấy chục ác quỷ vẫn ùa lên như cũ, hai người chỉ có thể vừa đánh vừa lui.
Hứa Vi có thương tích trong người, lúc này ngay cả năng lực điều khiển súng lục cũng không có, chỉ có thể che chở hiệu trưởng Chu đang run run rẩy rẩy, Lý Phượng Như cùng tiểu bảo an to con trốn về phía thang lầu.
Hùng Thành ôm tân đồng sự trốn ở một chỗ khác trong hành lang, run đến so với tiểu nhung cầu trong tay còn lợi hại hơn, quả thực là khóc không ra nước mắt nói: “Tiểu Trúc, ngươi nhất định phải tin tưởng, phòng Điều Tra Đặc Biệt chúng ta ngày thường chấp hành nhiệm vụ không phải như thế a! Còn muốn lưu một ấn tượng tốt với ngươi, ai biết vừa tới liền đụng phải mấy ác quỷ nhiều năm khó gặp.”
Tiểu nhung cầu không tin: “Chít chít tức!”
Hùng Thành kỳ tích lĩnh hội được ý tứ của tân đồng sự, cảm thấy chính mình quả thực so Đậu Nga còn oan hơn, gân cổ lên kêu: “Trời đất chứng giám, Đại Hùng ta sợ nhất chính là quỷ, ta từ nhỏ luyện thể chỉ có thể đánh yêu quái cương thi, gặp phải quỷ thì nó có thể giết ta, ta đánh không lại nó. Nếu là mỗi lần nhiệm vụ đều như vậy, Đại Hùng ta cũng không dám nhậm chức nha…… Ai u má ơi!!!”
Mấy ác quỷ trực tiếp xuyên tường mà qua, từ bên cạnh Hùng Thành xông ra, đem hán tử cao hơn 1m9 này doạ sợ tới mức giật mình nhảy lên, ôm tiểu nhung cầu lui về phía sau.
Trúc Ninh: “……”
Đại bảo tiêu thân ái của ta như thế nào run run đến so với ta còn lợi hại hơn…
Chương Dục Cẩn bên kia ốc còn không mang nổi mình ốc, bên này một nữ quỷ già nua mặc áo liệm đỏ thẫm bay tới muốn cắn Hùng Thành một ngụm, Hùng Thành che chở tiểu nhung cầu lộn nhào một cái, khó khăn tránh thoát.
Nhưng khuỷu tay vẫn bị hàm răng vàng của nữ quỷ vẽ ra một vết thương xâu tới tận xương, máu tươi nhanh chóng trở nên đen nhánh, vũng da quanh vết thương đã ám đầy tử khí.
“Này này này…… Thế nhưng đã tu luyện thành lệ quỷ!” Dưới sự sợ hãi cực độ, Hùng Thành lảm nhảm liên thanh như súng máy giải thích cho tân đồng sự: “Quỷ hồn yếu nhất chính là tân ma quỷ, phòng Điều Tra Đặc Biệt chúng ta bắn một phát súng là có thể đánh tan, quỷ đã chết tu luyện 10-20 năm xưng là lão quỷ, nếu là ngày thường bắn mấy phát đạn có thể giết một con. Ai biết súng hôm nay tự nhiên không nhạy, ngay cả lệ quỷ tu luyện trăm năm cũng chạy tới đây, oa a a a!”
Tiểu nhung cầu giờ phút này cũng sắp bị doạ điên rồi, dùng sức trốn về phía sau, nhưng lệ quỷ mặc áo liệm đỏ cười dữ tợn kia vẫn từng bước tới gần, sắp cắn được hai người lui đến góc tường.
Hùng Thành nói không thành lời, không hề khí thế mà uy hiếp: “Ngươi ngươi ngươi đừng tới đây! Đại Hùng ta từ nhỏ tập võ, tuy rằng hiện tại không chạm được vào ngươi, nhưng nếu như bị đánh chết biến thành quỷ, loại quyt gầy như que củi như ngươi, ta đánh một cái ngươi liền gãy xương…… A!!!!”
Lệ quỷ áo đỏ mắt điếc tai ngơ, miệng tràn đầy răng vàng ngoác đến mang tai, một ngụm cắn tới.
Một đại hán cùng một nhung cầu phát ra tiếng thét chói tai vang tận mây xanh, trợn mắt chờ chết.
Trúc Ninh sợ hãi, móng vuốt của nhung cầu ngắn ngủn căn bản không giúp được gì, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể lấy ra biện pháp dùng lúc trước khi ngã vào bồn hoa, lung tung dùng sức thổi tới mặt quỷ gần trong gang tấc kia: “Hô ————”
Biểu tình tràn ngập ác ý khinh thường trong mắt lệ quỷ còn không có duy trì nửa giây, toàn bộ quỷ tựa như gặp phải cơn bão cấp 12, trực tiếp bị thổi thành mosaic, quỷ khí quanh thân bá bá bá bị thổi bay mất tiêu.
Ba con quỷ đứng sau nó đạo hạnh hơi thấp càng là giống như đặt mình trong bão tố cuồng phong, bị đánh bay xa ra ngoài…