20 phút sau, đoàn người của phòng Điều Tra Đặc Biệt đi tới trước toà lầu khu dạy học, đi theo còn có hiệu trưởng trường Thập Ngũ - Chu Toàn, chủ nhiệm lớp 9 năm 2 - Lý Phượng Như cùng một nhân viên bảo an to con.
     Những lãnh đạo trường học và giáo viên khác bị Chương Dục Cẩn tống cổ đến ngoài tiểu khu để trấn an các phụ huynh đang lo lắng đến điên rồi.
     Một khắc trước khi tiến vào khu dạy học, Chương Dục Cẩn cố ý chậm nửa bước, dặn dò các tổ viên: “Lần này nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là —— bảo hộ Tiểu Trúc, đừng để hắn chịu bất kỳ sợ hãi nào, dẫn tới sinh ra ấn tượng tiêu cực với nội dung công tác của phòng Điều Tra Đặc Biệt chúng ta!”
     Vốn dĩ quỷ án ở thành phố đều là vụ án nhỏ, mấy người của tôt chấp hành tổ vẫn là xử lý vô cùng nhẹ nhàng.
     Nhưng hiện tại, bọn họ nhìn khu dạy học âm khí dày đặc, lại nhìn tiểu nhung cầu sợ hãi rúc trong tay Trương Vũ…Mấy người lập tức nghiêm túc lên.
     Động viên xong, bốn người cùng một nhung cầu của phòng Điều Tra Đặc Biệt, dưới sự dẫn dắt của hiệu trưởng bước vào cổng lớn của khu dạy học.
     Lúc này là giữa hè tháng bảy, dù là buổi tối cũng oi bức đến khó chịu. Sau khi bước vào hành lang, một dòng khí lạnh lẽo hỗn loạn như mùi da thuộc ập đến bao quanh, nháy mắt xua tan nắng nóng.
     Hiệu trưởng Chu Toàn người cũng như tên, là một người chu toàn bụ bẫm, trường Thập Ngũ xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng sợ ở khu dạy học âm lãnh, hắn vẫn là nôn nóng đến mồ hôi đầy đầu, nhịn không được mà nói xin lỗi: “Đồng chí điều tra viên, lúc ấy trường học xác thật chỉ nghĩ học sinh cá biệt nghịch ngợm gây sự, mới không kịp thời báo án, tuyệt đối không phải cố ý giấu giếm vụ án.”
     Mới vừa rồi ở cổng trường, mấy vị lãnh đạo trường suýt chút nữa đã bị các phụ huynh phẫn nộ vây đánh, vẫn là đoàn người phòng Điều Tra Đặc Biệt tới đây mới giải vây. Mười ngày trước liền có học sinh mất tích, mãi cho đến ngày hôm qua phát hiện cánh tay đứt mới báo án, hiệu trưởng trường Thập Ngũ không thể thoái thác tội của mình.
     Chương Dục Cẩn không tỏ ý kiến, một trận trầm mặc xấu hổ lan tràn trong đội ngũ.
     Hiệu trưởng Chu gấp đến độ chóp mũi đổ mồ hôi, hắn cảm thấy chính mình oan uổng vô cùng: “Đồng chí điều tra viên, kỳ thật hiện tại cũng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng học sinh trò đùa dai. Gia trưởng nói là tội phạm lẻn vào trường, vậy phải có bao nhiêu kẻ phạm tội mới có thể bắt cóc học sinh của cả một lớp học? Hơn nữa thành công bắt cóc hơn bốn mươi con tin lại có thể lẩn trốn trong trường mà không bị camera quay được hay sao?”
     Hiệu trưởng Chu thấy Chương Dục Cẩn không tỏ vẻ gì, gấp đến độ vỗ đùi: “Đều là phó hiệu trưởng Vương mấy ngày nay áp lực quá lớn, làm việc liên tục khiến tinh thần hoảng hốt mà hoa mắt. Lúc lão vương kiểm tra WC học sinh bị món đồ chơi hình cánh tay doạ sợ…Đồ chơi chạy bằng điện. Đúng! Chính là bị những thứ đồ chơi đó đập vào đầu liền ồn ào khắp nơi là cánh tay gãy, còn báo cảnh sát kinh động các ngài, như vậy thật sự là không nên, quá không nên!”
     Chương Dục Cẩn mặt trầm xuống nhìn hiệu trưởng còn đang thao thao bất tuyệt: “Chuyện tới lúc này, ông còn cho rằng cánh tay đứt kia là đồ chơi chạy bằng điện sao?”
     Đi theo chủ nhiệm lớp Lý Phượng Như là một phụ nữ trung niên thon gầy, lần đó xảy ra chuyện cánh tay gãy đập vào mặt hiệu phó nàng cũng chứng kiến, giờ phút này vẻ mặt nàng vô cùng tiều tụy, vài lần muốn mở miệng, nhưng chung quy do do dự dự không thể nói ra lời.
     “Vậy còn có thể là cái gì? Chẳng lẽ còn có thể là học sinh…… Khụ khụ, học sinh……” Hiệu trưởng chung quy không dám nói ra từ ngữ khủng bố này, hắn trong lòng càng loạn thanh âm càng lớn, lấy ra tư thế ngày thường dạy bảo: “Nếu có thể động, khẳng định chính là chạy bằng điện, vậy không phải càng chứng minh chuyện kia chính là trò đùa dai của học sinh sao? Chính là cả lớp thông đồng với nhau chơi trốn tìm với giáo viên ở khu dạy học cũ này. Trường Thập Ngũ chúng ta vẫn luôn chú ý an toàn phòng bị, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện lỗ hổng an toàn lớn như vậy, này căn bản không có gì để điều tra!”
     Trương Vũ ở phía sau hừ lạnh một tiếng, hiệu trưởng Chu lúc này mới ý thức được chính mình thất thố, vội vàng khô cằn mà lấp liếm nói: “Đương nhiên, các vị suốt đêm tới đây, khẳng định là một trợ lực lớn cho công tác điều tra của trường học.”
     Lúc này mấy người đã được hiệu trưởng Chu dẫn tới tầng 4, tiểu nhung cầu trốn ở trong tay Trương Vũ thấy tất cả lớp học của tầng này đều sáng đèn, các học sinh đều còn đang tham gia tiết tự học buổi tối, cảm giác sợ hãi bị xua tan không ít. Nhưng đồng thời, lại cũng cảm giác có gì đó kỳ quái khó tả.
     Hiệu trưởng Chu thấy có thể chấm dứt đề tài liền nhẹ nhàng thở ra, từ cửa sổ lớp 6 năm 3 nhìn vào trong, quan sát bóng dáng học sinh thức đêm học tập, vừa lòng gật đầu, xoay người giới thiệu với Chương Dục Cẩn: “Lớp tự học buổi tối của học sinh năm 3 so với năm 2 dài hơn 2 tiếng, trên nguyên tắc là tự nguyện tham gia, nhưng toàn thể học sinh năm 3 của trường Thập Ngũ chúng ta không có ai không học.”
     Nói tới lĩnh vực dạy học quen thuộc, hiệu trưởng Chu lại tìm về khí thế uy nghiêm hòa ái ban đầu, cười ha hả nói với Chương Dục Cẩn: “Phong cách giảng dạy của trường Thập Ngũ chúng ta vẫn luôn làm gương mẫu của toàn thành phố, chuyện này chỉ là có chút hiểu lầm. Phó hiệu trưởng Vương mấy ngày nay áp lực quá lớn, làm việc liên tục khiến tinh thần hoảng hốt, hoa mắt, mới có thể báo cảnh sát giả, làm cho mọi người sợ bóng sợ gió một hồi. Đợi sau khi tìm được những học sinh tự biên tự diễn giả mất tích để thu hút sự chú ý này, trường Thập Ngũ chúng ta nhất định sẽ nghiêm khắc phê bình xử phạt.”
     Nghe xong lời hiệu trưởng Chu nói, không chỉ có mấy người phòng Điều Tra Đặc Biệt sắc mặt không hảo, ngay cả chủ nhiệm lớp cùng tiểu bảo an to con đi đằng sau cũng đều sắc mặt trắng bệch.
     Chương Dục Cẩn yên lặng nhìn hiệu trưởng Chu đang cười ha hả: “Hôm nay là ngày 20 tháng 7, học sinh năm 3 đã tốt nghiệp được một tháng rồi.”
     Bảo an từ phía sau lấy đèn pin tới hỗ trợ thông cống thoát nước, cũng gập ghềnh nói: “Hiệu trưởng, bọn tôi nhớ rõ phó hiệu trưởng bị đập ở WC tầng 2 mà, ông chạy lên tầng 4 đứng lẩm bẩm cái gì với cái phòng học tối om kia thế?”
     Hiệu trưởng Chu bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn phòng học vừa rồi còn sáng sủa sạch sẽ, bây giờ bên trong đen nhánh một mảnh, lại quay ra nhìn hành lang cũng tối om yên tĩnh không một tiếng động.
     Đây rõ ràng chính là toà nhà trống, nhưng vừa rồi hắn rõ ràng nhìn thấy… Hắn nhìn thấy những cái đó là…
     Hiệu trưởng Chu hai mắt vừa lật, hôn mê bất tỉnh.
     Cảnh tượng này ở trong mắt người ngoài chính là hiệu trưởng Chu không hiểu sao mang theo mọi người lên tầng 4, tự nói chuyện với hành lang và phòng học tối đen như mực, rồi sau đó đột nhiên té xỉu.
     Toàn bộ quá trình quỷ dị vô cùng.
     Lý lão sư sợ tới mức thét chói tai, tiểu bảo an kia cũng do dự nửa giây không dám đi đỡ, vẫn là Chu Vũ cầm tiểu nhung cầu trong tay nhéo Hùng Thành cái, để hắn tiến lên kéo cổ áo của hiệu trưởng đứng tuổi, miễn cưỡng làm hắn ngồi dựa ở cạnh tường thở dốc, tay trái móc hộp thuốc từ trong lồng ngực ra, ngậm một điếu, châm lửa.
     Động tác phóng đãng không kềm chế được này như thế nào cũng không giống một điều tra viên đứng đắn.
     Tiểu bảo an to con cùng Lý lão sư đã trốn đến cửa thang lầu, nơm nớp lo sợ mà quan sát tình thế.
     Trương Vũ không quản ánh mắt của hai người kia, thẳng tay vạch mí mắt đang nhắm chặt của hiệu trưởng Chu ra xem, sau đó hít một hơi thuốc thật sâu rồi đột nhiên phun khói vào gương mặt trung niên mập mạp, dùng âm lượng thì thầm nói với Hứa Vi cùng Chương Dục Cẩn: “Không có chuyện gì lớn, bị quỷ khí mê mắt mà thôi.”
     Hùng Thành vừa thấy tư thế này, quen cửa quen nẻo giơ tiểu nhung cầu trốn đến bên cửa sổ: “Tránh xa ra chút, khói thuốc của Trương Vũ cũng không phải thứ mà tiểu hài tử chịu nổi.”
     Quả nhiên, hiệu trưởng Chu tựa như bị xịt hơi cay, giật mình nhảy lên, kinh thiên địa quỷ thần khiếp mà ho sặc khụ khụ: “Khụ khụ khụ! Đây là cái…… Khụ khụ…… Hắt xì!"
     Lý lão sư cùng tiểu bảo an đứng ở xa không dám lại đây, tiểu bảo an kia ít nhất còn không có quên là ai trả lương cho mình, từ xa gân cổ lên quan tâm một câu: “Hiệu trưởng Chu, ông không sao chứ? Tiền lương của tôi một tháng 3000 tệ, cũng chỉ nói  làm công việc thông ống nước thôi, những chuyện khác tôi không làm đâu. Bằng không hôm nay xem như tôi bỏ bê công việc đi, tôi đi xuống trước nhé?”
     Lý Phượng Như đã ý thức được sự tình không đúng, ở xa run rẩy hỏi: “Hiệu trưởng Chu này, đây là làm sao vậy? Còn có cánh tay gãy ở WC ngày hôm qua, chuyện này…”
     Trương Vũ nhìn về phía hai người ở xa không dám lại đây, nghiêm trang nói: “Hiệu trưởng Chu mấy ngày nay áp lực quá lớn, làm việc liên tục khiến tinh thần hoảng hốt, hoa mắt.”
     Hùng Thành nén cười đem tiểu nhung nâng cao đặt ở cửa sổ hô hấp không khí mới mẻ, bảo đảm làm vị đồng sự mới này trong ngày công tác đầu tiên ở phòng Điều Tra Đặc Biệt có được hoàn cảnh công tác tốt đẹp.
     Nhưng không bao lâu, nụ cười của Hùng Thành liền cứng lại rồi, một tay đem đồng sự nhung cầu ôm trở về: “Khói! Tổ trưởng Chương, ngươi nhìn khói này!”
     Hành lang ánh sáng thực u ám, ban đầu mọi người còn không phát hiện, nhưng Hùng Thành nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ, lại có thể thấy khi 'khói thuốc' của Trương Vũ bay về hướng ngoài cửa sổ, tựa hồ gặp phải trở ngại vô hình nào đó mà bị cuốn trở lại.
     Hứa Vi lập tức dùng đèn pin luôn mang theo bên người chiếu về bốn phía, phát hiện những làn khói đó không thể bay ra ngoài, tất cả đều như là sợ hãi gì đó mà đảo quanh tại chỗ.
     Trương Vũ không biết sử thủ đoạn nào đó, toàn bộ thuốc nhanh chóng cháy hết, sương khói toàn bộ tụ lại trong lòng bàn tay trái của hắn, rồi sau đó dùng sức vung ra phía ngoài.
Những làn khói không hề có thực thể này bị sức mạnh nào đó cuốn theo, nháy mắt xuyên thấu qua trở ngại vừa rồi không thể vượt qua, tựa như sao băng kéo theo cái đuôi u ám lướt qua hành lang tối om hàng hiên, rồi lại bị cái gì đó cắn nuốt, chỉ trong vài giây liền biến mất.
     Lúc này ngay cả Trương Vũ cũng thu hồi khinh thường, gian nan mở miệng: “Âm khí nặng như vậy?”
     Trúc Ninh căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Ưu điểm duy nhất của Trúc Ninh liên quan đến công việc này chính là có thể thấy quỷ, kết quả vừa rồi còn bị quỷ khí mê mắt giống người thường như hiệu trưởng Chu, thị lực thật sự là không đáng tin cậy.
     Nhưng nghe thấy các đồng sự khẩn trương, tiểu nhung cầu vẫn là hít sâu một hơi, thập phần nghiêm túc nhìn xung quanh. Tiểu nhung cầu cũng không nhìn ra bốn phía cùng tầng 4 của trường học bình thường có cái gì bất đồng, nhưng lại thoáng ngửi thấy một mùi đồ ăn thơm thoang thoảng khiến người thèm khát…
     Dần dần, trong mắt tiểu nhung cầu, hàng hiên bình thường ban đầu trở nên sương đen dày đặc, phảng phất là vô số chiếc lưới tầng tầng lớp lớp, an tĩnh chờ đợi con mồi tiến vào.
     Mà mùi hương của sương đen mà tiểu nhung cầu ngửi được giống như là canh gà chậm rãi hầm lửa nhỏ cả đêm thơm nồng ngon miệng. Trúc Ninh ùng ục một tiếng lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, hắn biết tật xấu từ nhỏ này của mình, lúc đêm khuya tĩnh lặng, hắn luôn có thể nhìn đến đồ vật vừa đáng sợ vừa thơm ngon…
     Nhưng kỳ quái chính là, chỉ cần Tiểu Trúc ninh nhắm mắt lại, nói cho chính mình không cần sợ hãi, rồi ngáp một cái thật to, khi mở mắt ra, những thứ đáng sợ khủng bố đó liền sẽ biến mất không còn một mảnh.
     Nhưng lúc này tiểu nhung cầu cũng không dám ngáp, những thứ đáng sợ này không giống ảo tưởng khi còn bé, đây đều là thật sự!
     Tiểu nhung cầu chỉ có thể mở to đôi mắt tròn xoe, nhút nhát sợ sệt mà nhìn bốn phía.
 

Tác giả có lời muốn nói:
     Tiểu nhung cầu: Ta chỉ cần nhắm mắt lại ngáp một cái thật to, những thứ khủng bố đáng sợ liền sẽ biến mất hết!
     Chúng quỷ quái gào khóc: Chúng ta bị nhung cầu quái ha ha…nuốt vào rồi, cứu mạng oa!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play