Sau Khi Nhung Cầu Cầu Nhậm Chức Minh Phủ

chương 2


1 tháng


     Trúc Ninh chỉ cảm thấy chính mình nháy mắt bay lên không trung, cảnh vật xung quanh bay nhanh lui về phía sau như ngồi tàu lượn siêu tốc, lướt qua làn xe đạp, đâm về phía lề đường.
     Từng hàng gạch kiên cố phóng đại vô hạn trước mắt Trúc Ninh, cảm thấy sắp như cái chổi lông gà đập mạnh xuống mặt đất.
     Tứ chi của Trúc Ninh đều là cục bông nhỏ quá ngắn, căn bản giúp không được gì, tiểu nhung cầu bị dọa điên rồi, dùng sức phồng má thổi phù phù về phía mặt đất, tựa hồ như vậy là có thể làm chậm lại tốc độ đập mặt xuống đất của chính mình.
     Nhưng mà giây tiếp theo, một dòng khí mà mắt thường không thấy được nâng tiểu nhung cầu xoay hướng bụi hoa bên đường, khiến cậu vững vàng đáp xuống bụi hoa.
     Bác trai bác gái đang tản bộ trên đường khiếp sợ, bọn họ chỉ nhìn thấy một con vật nhỏ lông xù màu trắng bị ném xuống từ chiếc minibus đang chạy, rơi vào bồn hoa.
     Hình như là một con chó nhỏ lông trắng đáng thương?
     Rồi sau đó đám người qua đường nhóm liền nhìn thấy chiếc Minibus kia ngừng lại, từ trên bước xuống một gã đàn ông khả nghi, đi nhanh tới bồn hoa, hẳn là chính hắn đã ném con chó nhỏ tội nghiệp xuống.
     Bác gái đang quét rác bên cạnh liền dừng ngay công việc dang dở, chỉ vào Chương Dục Cẩn nổi giận đùng đùng mà hô to: “Thoạt nhìn nhân mô cẩu dạng, nhân phẩm sao lại kém đến vậy, xe chạy nhanh như thế mà lại ném chó nhỏ xuống?”
     Nhóm người qua đường cũng sôi nổi mở miệng:
     “Đây rõ ràng chính là ngược đãi tiểu động vật, người này tâm lý có vấn đề hả?”
     “Không thể để hắn ôm trở về, tiểu cẩu khẳng định ngã bị thương rồi, thật đáng thương a, để hắn nuôi khẳng định sống không được bao lâu!”
     “Mau ngăn hắn lại…”
     Còn có không ít người cầm di động chuẩn bị chụp ảnh.
     Chương Dục Cẩn trực tiếp bị mắng ngốc, hắn sống vài thập niên đều là hắn mắng người khác, có khi nào bị mắng đến mặt xám mày tro như thế này đâu?
     Nhưng hiện tại vụ án đang cấp bách, nào có thời gian cành mẹ đẻ cành con? Nếu là chân thân của con “Chó nhỏ lông trắng” này bị mọi người chụp được, phỏng chừng trực tiếp có thể lên hot search.
     Vì thế Chương Dục Cẩn lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà ôm tổ viên nhung cầu cầu trốn lên xe.
     Minibus đạp chân ga phóng nhanh ra ngoài, mấy người kinh hồn táng đảm kiểm tra Trúc Ninh một lượt từ trên xuống dưới, xác định hắn không bị chút thương tích nào, ngay cả lông tơ cũng không bị bẩn, mới thở phào một hơi.
     Sau khi tổ viên mới suýt chút nữa hy sinh vì một con quỷ hầu nho nhỏ, toàn bộ tổ chấp hàn hoàn toàn đem Trúc Ninh trở thành một vật phẩm dễ vỡ, đem hắn vây quanh ở giữa. Mà con quỷ hầu kia cũng bị trói như bánh chưng, ném ở xa xa cuối ghế sau.
     Chương Dục Cẩn trầm mặc một lúc lâu, trực tiếp mở miệng hỏi: “Tiểu Trúc đồng chí, ngươi hiện tại có thể biến trở về chưa?”
     Tiểu nhung cầu kiên định mà lắc đầu: “Tức!”
Hùng Thành còn đắm chìm ở quang hoàn thần tượng, ngắt lời nói: “Chẳng lẽ là tu luyện xảy ra sai lầm, cho nên mới……”
     Chương Dục Cẩn vỗ nhẹ Hùng Thành làm hắn câm miệng, rồi sau đó hỏi ra điểm mấu chốt: “Tiểu Trúc, ngươi là cố ý tu luyện rèn thể chi thuật sao? Còn biết mặt thuật pháp khác không?”
     Tiểu nhung cầu lắc đầu lại lắc đầu.
     Đôi mắt mấy người trong xe càng trừng càng lớn, kinh ngạc vô cùng.
     Chương Dục Cẩn gian nan mở miệng: “Ngươi còn biết cái gì?"
     Tiểu nhung cầu vươn một móng vuốt nhung nhung ngắn ngắn treo một cái bút chì nhỏ, xem ra tình huống biến thành nhung cầu không thể nói không phải mới xảy ra lần đầu.
     Hùng Thành vội vàng đưa ra sổ tay công tác của mình, Trúc Ninh ở mặt trái chậm rãi viết từng nét bút: Ta có thể thấy quỷ.
     Hứa Vi đỡ trán: “Ngay cả a di làm vệ sinh trong lầu của chúng ta cũng có thể thấy quỷ… Tiểu Trúc, ngươi như thế nào lại bị điều đến chỗ chúng ta? Ngươi như thế nào sẽ biến thành nhung cầu cầu mà không biến trở lại được?”
     Cách trường Thập Ngũ còn gần 40 phút lái xe, bé ngoan Trúc Ninh liền bắt đầu dùng bút chì chậm rãi viết giải thích.
     Sự tình phải kể từ 20 năm trước.
     Trúc gia mấy thế hệ đều tu tập pháp thuật, trúc lão gia tử tự cảm thấy thời gian không còn nhiều liền lưu lại di chúc, trong đám tôn bối trung nếu ai tu luyện giỏi, có thể đánh chết đầu sói trên ngọn núi cách chín dặm kia có thể kế thừa Trúc gia chủ trạch cùng pháp khí, vàng bạc tiền tài sẽ chia đều cho những người còn lại.
Vậy nên, mấy đứa nhóc đồng lứa với Trúc Ninh đều bị trưởng bối nhà mình đặt kỳ vọng rất cao.
Một ngày, phụ thân của Trúc Ninh, Trúc Học Cần cùng tam đệ Trúc Tuấn Khôn uống chút rượu, liền ôm con trai nhà mình ở trong viện khoe khoang, kết quả cả hai đều không phục, khắc khẩu thanh âm càng ngày càng lớn.
     Hai đứa nhỉ sinh cùng năm, còn đều ở trong tã lót, đường đệ của Trúc Ninh bị dọa đến khóc oa oa.
     “Không có tiền đồ! Ngươi xem Ninh nhi nhà của chúng ta không khóc nhè……” Trúc phụ từ trước đến nay đều cùng Trúc Tuấn Khôn bất hòa, nhi tử cũng đem ra tranh đua, vẻ mặt mùi rượu Trúc Học Cần chính là vui đến nở hoa, cúi đầu vui tươi hớn hở nhìn chính con trai bảo bối của mình, lớn giọng khoe khoang.
     Rồi sau đó liền nghe được phụt một tiếng, trong lòng ngực nhẹ bẫng, con trai biến mất, trong tã lót xuất hiện một khối nhung cầu màu tuyết trắng chỉ lớn bằng bàn tay.
Trúc Ninh bị Trúc phụ lớn giọng doạ sợ vô cùng ủy khuất, nhung cầu nhỏ xíu co thành một khối: “Tức ~~”
     Nhìn đến cảnh tượng này, mọi người đều hít một khẩu khí lạnh.
     Mẫu thân của Trúc Ninh, Tôn Xảo Nga hai mắt vừa lật, trực tiếp liền té xỉu vào lu nước.
     Mặt Trúc Học Cần vốn dĩ say đến đỏ bừng tức khắc trắng bệch: “Nhi tử, nhi tử, con làm sao vậy!”
     Hắn ôm nhung cầu liền muốn tới bệnh viện, nhưng bị đại ca Trúc Kiến Quốc ngăn cản: “Học Cần ngươi bình tĩnh một chút, đây không phải đến bệnh viện tiêm thuốc là có thể trị!”
     Người Trúc gia lập tức chạy tới đạo quan gần nhất, đem lão đạo từ trong ổ chăn lôi lên, tốn một phen công phu miệng lưỡi, mới khiến lão đạo tin tưởng nhung cầu trong tã lót kia chính là tôn bối của Trúc gia.

     Lão đạo sống gần trăm năm cũng chưa từng thấy chuyện thế này, lại dùng cách nào cũng dò xét không ra một chút yêu khí, tìm không ra lai lịch của tiểu nhung cầu kia.
     Chỉ đành mang vẻ mặt đau khổ giải thích với người Trúc gia: Trẻ con trọc khí thanh linh, là thân thể trĩ âm trĩ dương, sau khi bị kinh hách thần hồn không ổn định bị tà ám va chạm cũng là có khả năng. Đến nỗi trừ tà…… Hắn tu vi nông cạn, thật sự không dám vọng động.
     Người Trúc gia tuy rằng mấy thế hệ tu luyện pháp thuật, nhưng chưa bao giờ gặp chuyện tà môn thế này, nghe lão đạo sĩ nói không coa cách, tất nhiên là vô cùng nôn nóng. Trúc Học Cần càng là tự trách không thôi, nhận định là do mình rượu say giọng quá lớn, đem nhi tử dọa xảy ra vấn đề.
     Màn đêm buông xuống, đại bá của Trúc Ninh, Trúc Kiến Quốc buộc mọi người Trúc gia thề, tuyệt đối không đem việc này tiết lộ nửa câu, nếu không đứa bé đáng thương kia chỉ sợ đời này liền thành con khỉ cho người đời chỉ chỏ,  không thể sống yên ổn.
    Còn may, hừng đông ngày hôm sau, Trúc Ninh lại biến trở về thành đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp, nhưng sau này chỉ cần tới buổi tối, Trúc Ninh liền sẽ biến thành một tiểu nhung cầu tuyết trắng, hơn nữa cho dù là ban ngày, đứa nhỏ đáng thương này nếu chịu chút kinh hách cũng sẽ biến hình.
     Bên ngoài mèo hoang kêu một tiếng, người lớn nói chuyện thanh âm lớn một chút, sữa bột vãi ra ngoài hơi nóng một chút, thậm chí thân cha hát ru chạy lệch một nhịp… Chỉ cần đã chịu một chút kinh hách, đứa nhỏ xinh xắn này sẽ phụt một tiếng biến mất, co lại thành một tiểu nhung cầu nhút nhát.
     Mấy năm sau, Trúc Học Cần mang theo Trúc Ninh đi nhờ cao tăng giúp đỡ, cũng tìm không ra nguyên nhân.

    Vốn dĩ, Trúc Học Cần còn chờ đợi con trai có thể tu luyện đắc đạo, kế thừa y bát của Trúc lão gia tử, nhưng hiện tại cũng chỉ đành nhận mệnh, nhi tử buổi tối duy trì không được hình người liền không duy trì, chỉ cần ban ngày đừng bị kinh hách, có thể đem này bí mật vĩnh viễn giấu đi, không bị người khác khi dễ cười nhạo là tốt rồi.
     Vì thế, bắt đầu từ khi Trúc Ninh học tiểu học năm nhất, ngày đầu tiên khai giảng mỗi năm học, Trúc Học Cần cùng Tôn Xảo Nga lại kéo theo đại bá Trúc Kiến Quốc, mang theo bao lớn bao nhỏ đặc sản quà tặng, nắm tay giáo viên liền không buông ra:
     “Lão sư, Ninh Nhi nhà chúng ta trời sinh thể nhược nhát gan, một chút kích động liền sẽ phát bệnh, hài tử học tập kém cũng không sao, xin thầy đừng quá nghiêm khắc.”
     Rồi sau đó vợ chồng Trúc Học Cần cùng đại bá sẽ đem những thứ Trúc Ninh sợ hãi từ nhỏ đến lớn, lải nhải dặn dò, các giáo viên bị sự điên cuồng của phụ huynh Trúc gia dọa, mỗi ngày cùng Trúc Ninh nói chuyện đều là ôn thanh tế ngữ.
     Bí mật của Trúc Ninh cứ như vậy bị giấu diếm.
     Chờ đến khi Trúc Ninh tốt nghiệp tiểu học, vợ chồng Trúc Học Cần vui mừng đến phát khóc!
     Về chuyện tu luyện thuật pháp ngày ngày giao tiếp với quỷ, Ninh Nhi nhát gan như vậy có thể học sao? Ninh Nhi vừa sợ tối vừa sợ quỷ, lỡ doạ Ninh Nhi thì làm sao bây giờ?
     Chờ đến lúc Trúc Ninh lớn hơn một chút, tình hướng biến nhung cầu cải thiện không ít, ban ngày chỉ cần không trực tiếp gặp quỷ liền không có gì vấn đề, trời tối tập trung tinh lực cũng có thể duy trì hình người được mấy tiếng, nhưng hơi chút khẩn trương vẫn là sẽ biến hình…
     Vợ chồng Trúc Học Cần đã sớm dọn ra khỏi đại trạch Trúc gia - nơi dính dáng đến quỷ quái đạo pháp, ở trên tỉnh mua nhà định cư, thuận tiện cho Trúc Ninh đọc sách, trước mỗi buổi tối đều kịp về nhà.
     Trúc Ninh là đứa nhỏ nghe lời, dù học tập luôn chậm hơn người khác một chút, còn không tham gia được tiết tự học buổi tối, nhưng dưới sự kiên định nỗ lực, cậu vẫn thi đỗ đại học, mỗi ngày học ngoại trú hoàn thành việc học.
     Trúc Ninh vẫn luôn cảm thấy chính mình thẹn với cha mẹ, hơn hai mươi tuổi rồi mà mỗi tối còn cần cha mẹ chiếu cố, thật sự kỳ cục, liền hy vọng có thể tìm được một công việc không có áp lực quá lớn, có thể tự lực cánh sinh, kiếm được tiền lương hồi báo cha mẹ.
     Nhưng Trúc Ninh có khuyết điểm trí mạng, ngay cả nơi thông báo tuyển dụng đông người một chút cũng không dám chen vào, kết quả là mãi đến khi tốt nghiệp vẫn không tìm được việc. Đang lúc Trúc Ninh chán ngán thất vọng, lại ở ngày tốt nghiệp nhận được thư thông báo tuyển dụng như vậy:

   【 thân gửi đồng chí Trúc Ninh, ngài đã trúng tuyển vào tổ chấp hành Phòng Điều Tra Đặc Biệt, mời ngài tới báo danh tại Phòng Điều Tra Đặc Biệt địa chỉ số 15 đường Nam Sơn vào 9 giờ tối ngày 20/07…】
     Trúc Ninh vui đến điên rồi, lập tức mua vé xe tới tới thành phố Cừ Nam.
Trước khi trời tối thuê một phòng ở sắp xếp ổn thoả, Trúc Ninh mới phát hiện, thời gian yêu cầu trong thư thông báo tuyển dụng chính là 9 giờ tối, mà không phải 9 giờ sáng…
     Cuối cùng tiểu nhung cầu dùng bút chì tổng kết nói: “Trên thông báo tuyển dụng không có phương thức liên hệ, ta chỉ có thể mạo hiểm ra ngoài buổi tối, muốn giáp mặt giải thích ta không thể làm đêm.”
     Mọi người nhìn tiểu nhung cầu ủy khuất, trong ánh mắt tràn ngập thương hại, toàn bộ thùng xe lâm vào một trận trầm mặc khiên người thổn thức.
     Hùng Thành gãi gãi đầu mở miệng trước: “Nếu là tuyển sai rồi, đứa nhỏ cũng quá đáng thương, để cậu ấy trở về đi?”
     Hắn không dám đi phê phán sự báo mộng của trưởng phòng Bạch, nhưng ý tứ đã khá rõ ràng, trưởng phòng Bạch đã hôn mê hơn hai mươi năm, ai biết cái gọi là báo mộng kia có đáng tin cậy không.
     Nhưng Trương Vũ lại âm thầm huých Hùng Thành một cái, hạ giọng: “Cái gì gọi là tuyển sai rồi, đừng nói bậy!”
     Trong mắt Chương Dục Cẩn cũng hiện lên vài phần khó xử, cuối cùng vẫn là trầm ngâm nói: “Trưởng phòng nếu tuyển cậu đến phòng Điều Tra Đặc Biệt chúng ta, khẳng định có thâm ý. Tiểu Trúc a, người đã tuyển vào tổ chấp hành, tuyệt không có đạo lý lại đi ra, nếu kinh nghiệm làm việc của cậu có gì chưa tốt, tôi có thể chậm rãi dạy…”
     Cuối cùng dưới ánh mắt một lời khó nói hết của những người trong xe, Chương Dục Cẩn thật sự không thể tiếp tục nói dối, chỉ đành thở dài một tiếng, nói với mấy người khác: “Về sau lúc chấp hành nhiệm vụ bảo hộ cậu ấy nhiều chút, đứa nhỏ này cũng không dễ dàng.”
     Trúc Ninh toàn thân đều cương tại chỗ, tựa như một bông bồ công anh bay theo gió.
Trong ánh mặt mấy đồng sự lại tăng thêm vài phần thương hại.
     Hứa Vi vỗ vỗ móng vuốt nhỏ của nhung cầu, an ủi nói: “Bỏ qua tính nguy hiểm không nói, đãi ngộ của phòng Điều Tra Đặc Biệt chúng ta vẫn là không tồi, mỗi tuần được nghỉ 2 ngày, 5 hiểm 1 kim, lương tháng 2 vạn trở lên, còn có các loại tiền thưởng trợ cấp.”
     Trương Vũ cũng nói: “Tuy rằng cái tên phòng Điều Tra Đặc Biệt nghe hơi sợ, trên thực tế căn bản không phải cơ quan chính phủ, chỉ là có quan hệ hợp tác mà thôi. Lúc trước đặt tên như vậy bởi vì chúng ta tốt xấu cũng là một tổ chức phi lợi nhuận, gọi công ty không quá thích hợp.”
     Hùng Thành xen mồm: “Không sai! Trưởng phòng phó trưởng phòng đều là gọi bậy thôi, căn bản không cần sợ hãi, lúc rảnh rỗi xin nghỉ 1-2 tháng đi ra ngoài du lịch cũng được.”
     Hùng Thành còn muốn giới thiệu mấy diệu chiêu của ma cũ, nghe được Chương Dục Cẩn ho nhẹ một tiếng mới thu liễm chút, sờ sờ cái mũi lẩm bẩm nói: “Đương nhiên, làm như vậy là không đúng…… Chúng ta vốn dĩ liền có mười lăm tuổi thọ giả, án tử cơ bản đều ở ngoài tỉnh, đi công tác là cho nghỉ thêm, thêm một việc cũng có thể gom ra một tháng.”
     Tiểu nhung cầu dần dần yên lòng, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn đồng nghiệp bên trong xe.
     Nửa năm qua, Trúc Ninh thấy bạn học tìm được việc, khảo công khảo biên thi lên thạc sĩ… Cậu vẫn luôn vô cùng lo lắng, lo mình làm phiền cha mẹ hơn hai mươi năm, tốt nghiệp đại học rồi vẫn còn tiếp tục trở thành gánh nặng.
Hiện tại đồng nghiệp đều tốt như vậy, chỉ là làm ca đêm thôi, có cái gì khó!
     Tiểu nhung cầu: “Chít chít!” Ta sẽ nỗ lực làm việc!
     Tuy mấy người trong xe nghe không hiểu, nhưng lại có thể lĩnh hội được sự tích cực hướng về phía trước trong ngữ điệu, Chương Dục Cẩn nhẹ nhàng thở ra, cố gắng mà vỗ móng vuốt của tổ viên mới.
     Năm phút sau, Minibus dừng ở cổng trường Thập Ngũ.
     Trương Vũ nhận nhiệm vụ quang vinh là bảo hộ đồng nghiệp mới, dùng đôi tay thật cẩn thận ôm tiểu nhung cầu, đi theo phía sau mọi người cùng xuống xe.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play