Nói xong, Ôn Khả Hân nửa giây cũng không muốn dừng lại.
Hiện tại còn chưa đến giữa trưa, trận này tuyết gần chạng vạng mới rơi xuống, cô cố gắng đẩy nhanh tốc độ trở về nhà họ Thẩm trước khi trời tối.
“Chị?”
Vừa mới ra ngoài đi chưa được bao xa, Ôn Khả Hân nhìn thấy trong tay em trai cầm hai quả trứng chim, Ôn Tiểu Sơn đang trên đường chậm rãi đi tới.
Trong nháy mắt vừa rồi, Ôn Tiểu Sơn dường như cảm giác ánh mắt Ôn Khả Hân nhìn mình chằm chằm mang theo một tia tức giận.
Nhưng ở nhà người thương Ôn Tiểu Sơn nhất chính là Ôn Khả Hân, hắn cảm thấy chắc là bản thân nhìn nhầm rồi.
“Chị đi đâu vậy, còn mang theo cả túi hành lý, anh trai đâu rồi?”
Tuy cô biết Ôn Tiểu Sơn vẫn luôn không đồng ý với việc người nhà họ Ôn đem bán Duyệt Duyệt, nhưng cũng chỉ là không đồng ý thôi chứ hắn chưa từng ngăn cản việc này, sau đó còn yên tâm thoải mái tiếp nhận số tiền kia.
Hắn đã đến tuổi cưới vợ rồi nhưng trong nhà lại nghèo, một khi động đến lợi ích cá nhân, bản tính mới có thể lộ ra dáng vẻ chân thật nhất.
Chẳng muốn tiếp tục lãng phí thời gian, nhưng bỗng nghĩ đến cái gì liền nói:" Chị về nhà đây."
“Về…. nhà họ Thẩm à?”
Nháy mắt khi nghe xong lời này, đáy lòng Ôn Tiều Sơn vậy mà toát ra một tia tức giận, hắn có chút sốt ruột:" Chị về nhà họ Thẩm làm gì, Thẩm Trác kia đều đã chết rồi, cha nói chị còn phải ở goá ngay cả khi chồng còn sống, chị, chúng ta về nhà đi thôi."
Cô cứ lẳng lặng nhìn Ôn Tiểu Sơn, từ trước kia luôn là ánh mắt ôn nhu còn hiện tại chỉ tràn đầy châm chọc.
Ôn Tiểu Sơn bị cô nhìn đến mức chột dạ, rụt rụt cổ không nói gì nữa.
“Tiểu Sơn, em mới ba tuổi mẹ đã mất, cha thì không quản nhà cửa, hầu như em là do chị tự mình nuôi lớn đi.”
Nhắc tới chuyện cũ, Ôn Tiểu Sơn cười:" Đúng vậy nha, tục ngữ có câu chị cả như mẹ, chị đối với em chính là tốt nhất, so ra còn thân thiết hơn cả cha."
“Chị cả như mẹ.” Ôn Khả Hân nỉ non nhấn mạnh câu nói, nhìn em trai chính mình nuôi lớn mà trong lòng dâng lên một trận chua xót.
Trên gương mặt hắn vẫn còn dấu ấn bàn tay nhàn nhạt, Ôn Khả Hân một tay ôm Duyệt Duyệt vào ngực, một tay giơ lên tát vào mặt Ôn Tiểu Sơn.
Đánh xong, cô cong cong khoé miệng cười:" Chị đối với mày không tốt chỗ nào mà mày dám bán con gái của chị, để cho mày cưới vợ hả?"
Vẻ mặt hắn kinh ngạc hoảng sợ, trứng chim trong tay cũng suýt rơi xuống đất, hắn ngốc lăng nhìn Ôn Khả Hân, một câu cũng không nói nên lời.
“Trở về nói với Ôn Quốc Phú và Ôn Đại Hải, từ giờ tao với nhà họ Ôn các người đoạn tuyệt quan hệ, nhất đao lưỡng đoạn.”
Lời nói của Ôn Khả Hân cứ luẩn quẩn mãi bên tai Ôn Tiểu Sơn, trên mặt hắn đau rát nhưng trong lòng lại không hề có chút áy náy nào, ngược lại có chút bực tức nghĩ có phải hay không do Ôn Đại Hải lỡ miệng nói ra làm hỏng chuyện lớn.
“À còn có bảo hắn từ từ ngẫm lại xem vì sao Triệu Muội Nghi sẽ tốt bụng đưa ra cái chủ ý như vậy cho các người, đây chính là tội danh bắt cóc buôn bán trẻ em, cái nhược điểm này bị cô ta nắm trong lòng bàn tay, chỉ cần cô ta muốn thì tuỳ lúc có thể đưa mấy người vào ngồi tù, số tiền kia cuối cùng thật sự có thể giữ lại cho người nhà họ Ôn thật hay không?”
Tuy là nói đoạn tuyệt quan hệ, nhưng những chuyện lúc trước, Ôn Khả Hân cũng không định buông tha cho đám người này.
Cô về nhà nhưng Triệu Muội Nghi cùng người nhà họ Ôn đừng hòng muốn được sống tốt, trước mắt gieo vào lòng họ một hạt giống bất hoà, làm cho bọn họ tạm thời có chuyện bận rộn để làm đi.
Triệu Muội Nghi chính là nữ chủ trong sách, cũng là con gái của cô cả, chỉ vì cô ta muốn được sống ở trong thành liền giả vờ lấy danh nghĩa tốt của Ôn Khả Hân, dùng đó để tuyển con cái.
Cô nhìn trước mắt là em trai tự tay mình nuôi lớn, chậm rãi thở hắt ra:" Ôn Tiểu Sơn, nhớ kỹ, cả đời này mày đều nợ chị."
Ôn Tiểu Sơn vẻ mặt biến sắc: “Chị, em…”
“Mày không cần phải nói gì, một lũ lòng lang dạ sói, nhìn nhà họ Ôn các người thêm một giây tao cũng cảm thấy ghê tởm!”
Không tiếp tục chậm trễ thời gian, Ôn Khả Hân xoay người đi về hướng cửa thôn.
Để lại Ôn Tiểu Sơn đứng tại chỗ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Ôn Khả Hân, nửa ngày trôi qua cũng không nhúc nhích một chút.
Đúng vậy, tuy nhà họ Ôn bọn họ nghèo chút nhưng anh chị đều đối xử với mình rất tốt, ngày thường Triệu Muội Nghi đều nói một ít những lời cổ quái, trong nhà đang cần tiền, cô ta cố tình suy nghĩ cái chủ ý này ngoại trừ muốn chia lìa anh em trong nhà họ thì tuyệt đối là muốn tiền.
Mấy ngày tiếp theo chắc chắc trôi qua không dễ dàng.
Đi trên con đường đầy bùn ở nông thôn, gió nóng thổi lại đây làm cô cảm thấy trên mặt cũng có chút nóng lên.
Giờ phút này trong lòng ngực ôm lấy con gái bé nhỏ phảng phất như là toàn bộ thế giới của cô, mang theo lực lượng vô hạn dán lên trước ngực.
Đường đến cửa thôn, Ôn Khả Hân đi ngang chỗ rẽ cây đa lớn, đó từng là nhà họ Thẩm.
Mẹ của Thẩm Trác là Lục Ngọc Trân trước kia ở năm nháo vận động, bị xếp vào phái phản động, vì để giữ được công việc của cha Thẩm Trác là Thẩm Lập Cương, Lục Ngọc Trân chủ động ly hôn với Thẩm Lập Cương, mang theo hai đứa nhỏ xuống nông thôn sinh sống.
Cũng từ lúc đó cô và Thẩm Trác quen biết, bọn họ ở trong thôn năm sáu năm thì nhà họ Lục được sửa lại án sai, Lục Ngọc Trân lúc này mới mang theo con một lần nữa trở về thành, chỉ tiếc…
‘ lạch cạch ’
“Làm gì đấy?”
Mắt nhìn thấy mau đến cửa thôn, bỗng một hòn đá nhỏ từ phía sau ném tới bên cạnh chân cô, Ôn Khả Hân theo bản năng siết chặt cánh tay, lúc này mới quay đầu nhìn xem.
Phía sau, Ngô Siêu Phong cà lơ cà phất đi tới, hắn mặc áo bông xanh đen, trữ gốc rạ, Ôn Khả Hân thiếu chút không nhận ra hắn.
Ôn Khả Hân nhíu nhíu mày, “Tôi làm gì, liên quan gì đến anh?”
Ngô Siêu Phong là con trai của Ngô đội trưởng trong thôn, đã hai mươi mấy tuổi vẫn chưa lấy vợ, cả ngày lông bông khắp thôn, Ôn Khả Hân vào thành mới biết được, trong thành gọi loại người không làm việc đàng hoàng này là lưu manh.
“Con cũng đều đã sinh mà sao vẫn cái tính tình này.”
Ánh mắt hắn sáng rực lên, cười:" Nhìn cô đây là chuẩn bị về thành? Cô chỉ sinh ra một đứa con gái lại chẳng phải con trai. Thẩm Trác đã chết, khả năng người nhà họ Thẩm cũng không nghĩ để cô trở về, còn nhiều thêm hai miệng ăn…"
“Đúng rồi, cha cô còn gọi tôi đến nhà cô ăn cơm, mấy năm nay cũng không gặp được cô, trở về một chuyến không ở thêm vài ngày, cha cô còn gọi tôi qua nhà ăn cơm đấy.”