XUYÊN ĐẾN THẬP NIÊN 70: TỔ ĐỐI CHIẾU KHỞI ĐỘNG LẠI NHÂN SINH

Chương 1


3 tháng

trướctiếp

“Anh, như vậy thật sự được không? Chị nếu mà biết, có lẽ nào sẽ cùng chúng ta liều mạng chứ.”

Ôn Đại Hải chà xát bùn giữa khe hở ngón tay, hàng lông mày cau lại mang theo uy h·iếp, trầm giọng mở miệng: “Chị gái mày mệnh khổ, tao là đang giúp nó, mang theo một cái trói buộc như vậy thì làm sao mà sống được.”

Ôn Tiểu Sơn không dám chống đối, hai tay giấu vào trong tay áo, ngồi xổm góc tường, không đành lòng gục đầu xuống, “Nhưng, nhưng đó là cháu gái ngoại của chúng ta, Thẩm Dao Duyệt hôm qua còn ôm em……”

Ngoài cửa sổ nổi lên một trận gió lạnh làm cánh cửa va mạnh ‘ bang ’ vang lên một tiếng, che mất đi câu nói tiếp theo của Ôn Tiểu Sơn.

Thẩm Dao Duyệt?

Ôn Khả Hân nằm ở trong trong phòng, chau mày, tóc hai bên thái dương ướt đẫm mồ hôi, bết dính vào gương mặt, cô nghe thấy tên con gái của mình, theo bản năng muốn mở to mắt, nhưng tinh thần vẫn còn bị vây trong cơn ác mộng không dứt, cho đến khi rơi xuống vực sâu, lúc này mới bừng tỉnh lại.

Ôn Khả Hân thở gấp từng ngụm từng ngụm hít lấy không khí, tầm mắt mơ hồ dần dần rõ ràng, lúc này mới nhìn thấy được trên nóc nhà mẹ đẻ đang treo sọt tre.

Bên ngoài giống như nghe thấy động tĩnh ở trong phòng, ‘ lạch cạch ’ một tiếng cửa bị đẩy ra, Ôn Đại Hải cười ha hả tiến vào.

“Tỉnh rồi? Anh đã nấu cho em một bát nước đường đỏ, một lát uống xong thì nằm xuống đắp chăn nghỉ ngơi, đừng để lây bệnh cho đứa trẻ, một lúc nữa cô chúng ta sẽ đến, cứ để cô ấy giúp trông đứa trẻ hai ngày.”

Ôn Đại Hải giọng điệu quan tâm, ánh mắt lại mang theo toan tính nhìn về phía đứa trẻ được Ôn Khả Hân ôm lấy.

“Anh, em thấy chắc Dao Duyệt khẳng định không thể tách ra khỏi chị…”

Ôn Đại Hải sắc mặt cứng đờ, nghiêng người giơ tay tát một cái lên mặt Ôn Tiểu Sơn, “Đồ con lừa ngu ngốc, kêu mày đến sau núi tìm một ít trứng chim nhặt về bồi bổ cho chị gái mày, sao còn không đi! Lại lười biếng tao sẽ nói cho cha, kêu cha không cho mày cưới vợ nữa!”

Ôn Tiểu Sơn che mặt có chút ủy khuất, nhưng nói đến cưới vợ, hắn mím môi, đỏ mắt không lên tiếng nữa mà xoay người chạy đi.

Ôn Đại Hải quay người lại cười, “Ngủ tiếp đi, để anh ôm Dao Duyệt ra ngoài trước, lát nữa cô đến sẽ gọi em dậy.”

Chỉ cần đem con bé này đi bán là trong nhà có thể tiếp kiệm được một món tiền, cha đều đã bàn bạc tốt với hắn, tiền này ngoại trừ bỏ ra một phần để cưới vợ cho Ôn Tiểu Sơn, còn lại sẽ chia cho chính mình một phần.

Bà vợ mình đã mang thai, ai ai nhìn bụng cũng đều nói chắc là sinh con trai rồi, đây chính là cháu trai đích tôn của nhà họ Ôn.

Cũng không thể trách người nhà nhẫn tâm, muốn trách thì chỉ có thể trách vận mệnh Ôn Khả Hân không tốt.

Gả cho tên Thẩm Trác, vừa kết hôn chưa được mấy ngày đã nhập ngũ, đi theo bộ đội ra tiền tuyến, hai năm trước còn có thể gửi một ít tiền trợ cấp về nhà, vậy mà năm nay trợ cấp không thấy đâu mà tin tức cũng không thấy có gì, mọi người đều nói chắc là đã chết.

Đáng thương cho nhà họ Thẩm còn một mẹ già, một đứa em trai, để cho một người phụ nữ như Ôn Khả Hân phải lo toan cho cả nhà, còn mang theo một đứa con gái, cuộc sống hàng ngày đều phải cắt giảm tiết kiệm mới sống được.

Ôn Đại Hải trong lòng cảm thấy việc làm này của mình là đang giúp đỡ cho Ôn Khả Hân, đem đứa trẻ kia mang đi, nói không chừng còn có thể tái giá vào một nhà khác.

Ôn Khả Hân vẫn còn chút mê man nhìn chằm chằm ý cười trên mặt Ôn Đại Hải, gió bên ngoài vẫn thổi không ngừng làm đoạn cây va đạp vào cửa sổ tạo ra từng tiếng vang.

Tuyết sắp rơi rồi, đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay.

Ở thế giới trong mộng, cô cũng chính trong trận tuyết lớn này mà đi bộ mười dặm đường cũng không tìm được Thẩm Dao Duyệt theo lời Ôn Đại Hải nói là không chú ý bị người lạ ôm đi.

Ôn Khả Hân cúi đầu, cả người run rẩy, hai tay nắm chặt gắt gao phía dưới chăn bông, chỉ chớp mắt chua xót tràn đầy lồng ngực.

Cô liều mạng cắn chặt răng, thẳng đến khi đầu lưỡi truyền đến mùi máu tươi mới có thể đem nước mắt nhịn trở về.

Nhìn sang bên cạnh trên đệm giường, một đoàn hơi thở ấm áp thơm ngọt của trẻ nhỏ đang ngủ say sưa, cô nhẹ nhàng vươn tay, thong thả xoa xoa khuôn mặt non mịn nhỏ kia.

Độ ấm dưới tay truyền đến lại làm toàn thân Ôn Khả Hân run rẩy một lần nữa, ba mươi năm trong mộng, cô giống như đã tự mình trải qua nỗi đau thấu tâm can, cảnh tượng giờ phút này càng làm cô cảm thấy không chân thật.

Nhưng cô nhớ lại gương mặt tươi cười của Ôn Đại Hải với trong mộng giống nhau như đúc, lại xem lẫn nhiều ý tứ không rõ, giờ phút này cũng đều bị cô xác nhận.

“Em gái, em đây là bị làm sao vậy?” Ôn Đại Hải tiến vào một ít.

Ôn Khả Hân rũ đầu nhỏ giọng nỉ non một câu, Ôn Đại Hải nghe không rõ vội thò lại gần:" Thân thể còn không thoải máu phải không, trước mắt cứ đem đứa trẻ giao cho anh, đừng để cho bệnh lây sang…"

Ôn Đại Hải không nhìn thấy ánh mắt trần đầy hận ý của Ôn Khả Hân, khoé mắt trông thấy Ôn Đại Hải vươn cánh tay về phía đứa trẻ, cô xốc chăn lên một chân giẫm mạnh.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa.

“Ai nha ——!”

Ôn Đại Hải gào to ngã té lăn trên đất, hô hấp trên mặt cũng gian nan, hai tay che lại đũng quần, đau đến nỗi eo không đứng thẳng nổi.

Không quan tâm đến hắn, cô đem gối đầu trong tay, chén sứ, cuối cùng nhắm ngay băng ghế ngay đuôi giường đều đập mạnh lên người Ôn Đại Hải, không hề có một tia do dự.

Ngoại trừ một tiếng kêu thảm thiết như giết heo kia, sắc mặt Ôn Đại Hải xanh mét tái nhợt, dần dần không thể phát ra được chút âm thanh nào, liên tiếp chỉ có những tiếng ‘ hừ hừ ’ hít khí lạnh, cuộn tròn trên mặt đất như một con tôm, càng là cười không nổi.

Một chân này, Ôn Khả Hân dùng mười phần sức lực, đá đến mức đùi bản thân cũng có chút rút gân, tranh thủ lúc hắn không phòng bị, cô nhắm ngay nơi yếu ớt nhất của đàn ông. Không tin hắn không đau đến chết đi sống lại!

Nhìn anh trai chính mình đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, Ôn Khả Hân còn cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ

Đau thế này đã tính là gì, loại ăn thịt người không nhả xương này thật đáng ghê tởm, cô chỉ hận không thể đem tất cả người nhà họ Ôn nghiền xương thành tro!

Ôn Khả Hân xuống giường, nhẹ nhàng duỗi duỗi cái chân vừa bị rút gân:" Anh à? Sao lại là anh vật, anh không có việc gì đi."

Cô hỏi như vậy nhưng lại không có chút ý muốn nào đến đỡ Ôn Đại Hải.

Ôn Đại Hải sắc mặt trắng bệch, mùa động khắc nghiệt lạnh kẽi mà đầu hắn đều là mồ hôi, hắn miễn cưỡng ngẩng đầu lên, hung tợn nói:" Còn không mau chạy đến đại đội gọi bác sĩ cho tao!"

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp