Ôn Khả Hân lại bước lên hai bước, dừng lại ở một khoảng cách an toàn, nhìn theo cách đó không xa tốp năm tốp ba người cùng thôn vừa mới tan tầm về nhà, nhẹ nhàng thở ra.

Quyển sách trong mộng kia, hoặc cũng có thể nói… cô cảm thấy đó thật ra là kiếp trước của mình, Ôn Khả Hân nhớ rất rõ ràng, thời gian sau khi Thẩm Dao Duyệt bị bán, Ôn Quốc Phú lấy cớ tìm cháu gái luôn không ngừng kêu cô trở về nhà họ Thẩm.

Qua một tháng, thế mà Ôn Quốc Phú giới thiệu cho cô một mối hôn nhân, bên kia chính là hộ gia đình họ Ngô, nhà họ Ngô không để bụng việc Ôn Khả Hân từng gả chồng, Ngô Siêu Phong còn tặng trước sính lễ.

Nhưng lúc ấy Ôn Khả Hân chỉ một lòng tìm kiếm con gái, cãi nhau với Ôn Quốc Phú một trận, cũng chưa từng thấy qua Ngô Siêu Phong, tự cô một mình bước lên con đường hành trình tìm kiếm con gái.

“Không muốn ở, tôi còn vội đón xe, đi đây.” Thái độ Ôn Khả Hân vô cùng lạnh nhạt.

“Aiz, từ từ đã.” Ngô Siêu Phong hai ba bước đã đi lên trước mặt Ôn Khả Hân, cô cũng không chần chờ, bước chân vừa chuyển vòng qua bên cạnh hắn mà đi.

Ngô Siêu Phong: “……”

Ngô Siêu Phong có chút bực, ánh mắt u ám, sau đó không biết nghĩ tới cái gì, cào cào cái đầu đinh thế nhưng bật cười đi theo.

Nhìn thấy hai người sắp đến cửa thôn, Ngô Siêu Phong bỗng sờ sờ cằm:" Trông tôi để râu thế nào, có phải rất có mùi vị đàn ông hay không?"

Ôn Khả Hân: “……?”

Mùi vị cái đầu ngươi ấy!

Cả người hắn gầy như que củi, đôi mắt lúc nào cũng đảo loạn, râu ria xồm xoàm khiến mặt vừa nhọn vừa dài.

“Nếu trong nhà không có gương thì đến bên sông mà soi thử, cá chắc cũng đều ghét bỏ anh, tránh xa xa một chút đừng có doạ đến con gái tôi.”

Cũng không thể nói thẳng là hắn xấu, nhưng so với nói thẳng còn ác hơn.

Ban đầu hắn còn nhếch khoé miệng liền cứng đờ, mấy chú thím đang ngồi ở cửa thôn phơi nắng cũng bật cười thành tiếng.

“Tiểu Ngô, đi soi một cái đi, ta nói cho mà biết cậu không thích hợp nuôi râu đâu.”

“Cái bà già này, rõ ràng hôm qua là ta nói trước…”

Ngô Siêu Phong: “……”

Này không phải vấn đề ai nói trước a!!

Khí nghẹn ở ngực tức đến phát đau, Ngô Siêu Phong ngẩng đầu muốn hung hăng trừng mắt một cái với Ôn Khả Hân, lại nói thêm hai câu tàn nhẫn, kết quả Ôn Khả Hân đã sớm rời đi thật xa.

Trở về thành? Nhà họ Thẩm có thể cho cô vào cửa mới là lạ! Lại nói Thẩm Trác đã chết rồi, cô còn mang theo con gái chắc cũng không được mấy ngày là phải trở về sống cùng nhà mẹ đẻ.

Hừ! Nếu không phải cái tật xấu kia làm sao hắn lại cưới một người phụ nữ đã ly hôn? Tuy lớn lên xinh đẹp, nhưng cha hắn vẫn là đại đội trưởng đấy!

Hắn chính là đối với Ôn Khả Hân quá khách khí! Chờ thêm hai ngày chuyện này thành công, xem Ôn Khả Hân còn khoe khoang hay không!

……

Ôn Khả Hân một đường đi thẳng đến chỗ trạm dừng đón xe.

Sau khi yên vị trên xe, bỗng cô nhớ tới lời nói vừa rồi của Ngô Siêu Phong.

Bộ dáng hắn vừa nãy vô cùng chắc chắn mình sẽ không thể quay về nhà họ Thẩm, còn nói là nhà họ Thẩm cũng sẽ không đề cô trở về.

Vừa rồi ở nhà họ Ôn cô không có nhiều thời gian sắp xếp lại những ký ức trong đầu, lúc này mới nhắm mắt lại đem những sự việc trong mười năm nay chậm rãi chải chuốt rõ ràng.

Ngày hôm qua về nhà mẹ đẻ, Ôn Tiểu Sơn không có ở đó, mãi đến chạng vạng tối mới quay về. Trong kịch bản, Ôn Tiển Sơn thật ra đã đến nhà họ Thẩm, chờ sau khi Ôn Khả Hân rời đi thì gặp mẹ chồng cô Lục Ngọc Trân.

Cũng vì những lời đó của Ôn Tiểu Sơn mới làm mẹ chồng cô, một người xuất thân có văn hoá suốt mười năm cũng không quan tâm đến cháu gái của mình.

“Ngô……”

Ở nông thôn tuy đã sửa đường nhưng vẫn không thể bằng phẳng, một đường xe chạy xóc nảy làm Thẩm Dao Duyệt tỉnh giấc.

Con bé vẫn còn lim dim, hiển nhiên là vì ngủ không thoải mái mới miễn cưỡng mở mắt ra.

“Mẹ, Tiểu Duyệt không phải đang ở nhà cậu sao?” Tiểu Dao Duyệt duỗi tay dụi mắt, nhìn trái phải một chút, trong giọng nói ngọt ngào mang theo ỷ lại cùng làm nũng.

Nghe âm thanh con gái gọi mẹ làm lòng cô dậy sóng nao nao, ngón tay giấu trong ống tay áo khẽ run nhè nhẹ, rốt cuộc cũng không thể chịu nổi mà đỏ khoé mắt.

Cô ôm Tiểu Dao Duyệt vào lồng ngực, mặt vùi vào cổ con bé, nhẹ nhàng hít hà nói:" Ừ, một lúc nữa con cùng mẹ về nhà nhé."

Xem như được lớn lên trong gia đình đơn thân, Tiểu Dao Duyệt dù được người trong nhà che chở cũng không tránh được mẫn cảm hơn một chút so với những đứa trẻ khác.

Tuy con bé không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng vẫn có thể nhận ra cảm xúc của mẹ có chút không bình thường.

Cho nên dù chưa được ngủ đủ giấc nhưng Tiểu Dao Duyệt cũng không nháo, vẫn ngoan ngoãn ghé trên vai mẹ, nhẹ vuốt tóc mai bên tai của mẹ.

Mãi sau mới hoãn hoãn bình ổn cảm xúc, chuyển Thẩm Dao Duyệt đến trên đùi:" Duyệt Duyệt xem kìa, bên kia ở ngoài chính là nhà xưởng lớn."

Cô chỉ ra ngoài cửa sổ nới với Tiểu Dao Duyệt những thứ bên ngoài là cái gì.

Tiểu Dao Duyệt ít khi được ra cửa, hôm qua xuống nông thôn cũng vào buổi sáng, cô bé ngủ thẳng cả đường đi, bây giờ thấy mới lạ nên ghé vào bên cửa sổ, một đôi mắt to xinh đẹp được di truyền từ Ôn Khả Hân, chớp chớp nháy nháy.

Vào thành phải ngồi xe khách mất vài giờ, theo ô tô đến trạm, Ôn Khả Hân vừa nãy hổi tưởng lại mọi chuyện trong đầu cũng dần tìm ra được đáp án.

Ôn Khả Hân đi đến khu nhà ở trên đường tới xưởng luyện kim liền thấy xung quanh nhiều người đi lại nhìn qua chính mình.

Con phố này liền kề với đường lớn bên ngoài, hai khu người nhà của xưởng luyện kim nằm song song dựa gần với nhau, gốm mấy chục hộ gia đình chung sống.

Nhóm người này ánh mắt nhìn về phía Ôn Khả Hân mang theo đánh giá, có chỗ tụ hai ba người cũng nhau cúi đầu lẩm bẩm gì đó.

Chỉ có một chị gái hơi đẫy đà, không chút nào thèm che giấu sự không vui nhìn Ôn Khả Hân.

Đây chính là hàng xóm nhà họ Thẩm gọi là Chu Vinh Phương.

Chu Vinh Phương hừ lạnh một tiếng, trợn mắt liếc trắng Ôn Khả Hân một cái, túm lấy con trai Thiết Trụ quay đầu bỏ đi.

“Chị Chu, đợi em với.” Ôn Khả Hân cũng không so đo, gọi chị ấy một tiếng rồi đuổi theo.

 



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play