Những lời này của Ôn Đại Hải là từ cổ họng gằn ra từng chữ, loại đau đớn này như xẻo tim cắt thành từng mảnh nhỏ, lan tràn toàn thân rồi khắc vào tâm khảm, đau đến mức hắn đã quên phải hỏi Ôn Khả Hân vì cái gì đá chính mình.

Ôn Khả Hân không để ý đến lời nói của hắn, xoay người quay lại chỗ tủ gỗ đầu giường, cô sợ nhìn tiếp sẽ không nhịn được mà cười ra tiếng.

“Anh trai, tại em vừa nằm mơ thấy ác mộng, tưởng là bọn buôn người tới bắt con gái của em nên không chú ý nhìn kĩ, anh đừng trách em nhé!”

Ôn Đại Hải: “……”

Nghe thấy cô nhắc tới bọn buôn người, hắn có chút chột dạ.

Nhưng cơn đau dưới thân làm hắn khó mà chịu nổi, ai nha hai tiếng, suy yếu không cam lòng nói:" Không, không có việc gì, một lúc nữa cô chúng ta sẽ tới, em mau mang anh đến đại đội kiểm tra xem còn cháu gái cứ để trong phòng."

Ôn Khả Hân nắm thật chặt túi vải trong tay:" Anh có ý gì, Duyệt Duyệt nếu buồn đi vệ sinh thì sao, để con bé ở nhà một mình làm sao em có thể yên tâm được? Anh, anh không phải là cùng bọn buôn người thông đồng tới bắt cóc Duyệt Duyệt đấy chứ."

“Đánh rắm.” Ôn Đại Hải hai mắt ngó ngó nhìn gạch trên mặt đất, theo bản năng không dám nhìn thẳng vào mắt Ôn Khả Hân.

Vì cái gì mà nó lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ Ôn Tiểu Sơn đã ngầm nói gì đó với Ôn Khả Hân? Hay là nó đã sớm tỉnh lại nghe được những lời hắn nói…

“Con bé ngốc này, đến anh và cô ruột mà e còn không tin?” Ôn Đại Hải bị đau vẫn cắn răng lộ ra tươi cười một cách kỳ quái.

Ôn Khả Hân lắc đầu, “Không tin, em chỉ tin chính mình.”

Một chân hồi nãy của cô tuy đã dùng toàn lực nhưng đá thứ đồ kia cô cũng không có chút kinh nghiệm nào, không biết cụ thể đã đá thành tình huống gì.

Nếu đợi chút nữa cô cả tới, tình huống Ôn Đại Hải lại chuyển biến tốt đẹp thì bản thân cô khẳng định không giằng co thắng được bọn họ.

Không thể tiếp tục dây dưa ở chỗ này nữa.

Vội vội vàng vàng một phen, Ôn Khả Hân đã thu dọn tốt túi hành lí, vì hôm trước nghe tin cha sinh bệnh nên hôm qua cô mới mang theo con gái về nhà mẹ đẻ thăm nom, ai ngờ không biết lúc nào mà cửa sổ trong phòng bị hỏng, gió thổi suốt cả đêm, chính mình ôm lấy con gái, đứa nhỏ không có việc gì nhưng cô lại bị cảm lạnh.

Hiện tại suy nghĩ lại chắc chắn là do người nhà họ Ôn giở trò quỷ.

Hôm nay trời vừa mới sáng, Ôn Đại Hải giống như biết chắc cô sẽ bị cảm nên đã nấu nước đường đỏ bưng tới, uống xong cô đổ một thân mồ hôi rồi ngủ quên đi mất.

Trong mộng cô biết được chính mình đang sống trong một quyển sách gọi là ‘Làm mẹ kế sinh hoạt trong niên đại văn’, mà cô chính là tổ đối chiếu với nữ chủ, tuổi thọ trong sách chỉ ngắn ngủi trong ba mươi năm.

Ôn Khả Hân trong sách cùng cô rất giống nhau, mẹ mất sớm từ khi mới mười mấy tuổi, cô đành phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc mọi người trong nhà, vì để có tiền cho Ôn Đại Hải làm sính lễ cưới hỏi mà cô bị lung tung qua loa gả cho Thẩm Trác, Thẩm Trác cùng Ôn Khả Hân là người cùng một thôn sinh sống mười mấy năm nên xem như quen thuộc, cô cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý.

Nhưng sau khi kết hôn được mấy ngày, Thẩm Trác đã nhập ngũ, năm trước cùng năm tháng gần đây không có gửi thư về nhà nên mọi người đều nói Thẩm Trác đã chết, Ôn Khả Hân vì vậy mà trong lòng khổ sở, lại nhận được tin cha cô bị bệnh liền nghĩ về nhà mẹ đẻ ở vài ngày.

Ngày hôm sau, Thẩm Dao Duyệt bị ôm đến nhà cô cả bên kia, thời điểm trời tối Ôn Khả Hân nghĩ đến con gái không yên tâm nên đi xem, nào biết tới nơi thì được cô cả nói với cô con gái đã bị bắt mất.

Hai mươi năm trước đó là kết cục của Ôn Khả Hân.

Mười năm tiếp theo, Ôn Khả Hân không trở về nhà họ Thẩm, vì tìm kiếm con gái mà cô đã trằn trọc đi hơn nửa đất nước, sau này còn thậm chí ăn xin mà sống.

Tính cách Ôn Khả Hân vốn dĩ hoạt bát hướng ngoại, bất cứ ai khi dễ người nhà họ Ôn thì cô sẽ là người đầu tiên đứng ra đuổi đánh, nhưng vừa mới đó là lần đầu tiên cô động thủ với người trong nhà.

Người trong nhà? Ha hả.

Ôn Khả Hân cười tự giễu.

Thẩm Dao Duyệt mới hai tuổi rưỡi, đúng thời điểm cần phải ngủ nhiều, con bé bị Ôn Khả Hân bế lên còn có chút không vui nhíu nhíu mày.

“Duyệt duyệt ngoan, mẹ ôm con ngủ nha.”

Ôn Khả Hân ôn nhu nhìn đứa bé trong lòng ngực, vành mắt lại nhịn không được mà đỏ lên, trong lòng cô cảm thấy mềm mại đến rối tinh rối mù, chính mình ở trong sách như thế nào bỏ được đứa bé ngoan ngoãn như vậy cho người khác mang đi.

Cũng không biết Duyệt Duyệt sau đó đi theo nhà ai, sinh hoạt hàng ngày có tốt không, con bé chắc là không thể nhớ rõ mẹ mình đi…

Duyệt Duyệt nằm trong lòng Ôn Khả Hân lại dần dần ngủ thiếp đi, lúc này cô mới lấy lại được tinh thần, hít một hơi thật sâu đè xuống những cảm xúc tức giận và không cam lòng.

Ôn Đại Hải có chút sốt ruột: “Em định làm gì đấy?”

Ôn Khả Hân ôm Duyệt Duyệt không quá tiện, nhịn xuống xúc động chân muốn đá hắn thêm một cái, “Đi đại đội gọi người cho anh, em tự mình đi, anh cứ nằm đấy.”




 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play