Đêm đó gió tây thổi vào cửa sổ, ta ngây ngốc ngồi một mình trước cửa sổ.

Trên bầu trời có một vầng trăng lưỡi liềm, giống như vầng trăng ta đã từng nhìn thấy bên cạnh phụ mẫu khi còn nhỏ.

Cũng giống như khi còn ở Võ Định, Địch Châu, trong sân nhà Chu gia, ánh trăng toả sáng khắp nơi.

Ta lặng yên ngồi đó rất lâu, Chu Ngạn đi tới từ lúc nào cũng không biết.

Hắn ở ngoài cửa sổ, nghiêng người dựa vào một cái cây, mặc một bộ y phục màu đen của thị vệ, thần sắc lạnh lùng, cũng đang nhìn trăng.

Ánh trăng rất đẹp, phủ lên người hắn một tầng ánh sáng bạc, khiến thân hình cao lớn của hắn hiện ra mấy phần cô đơn.

Hắn ngơ ngác nói: “Tần Kiệm, ngươi còn nhớ không? Hai năm trước, ta hỏi ngươi ở An Vương phủ cái gì làm ngươi khó chịu nhất, ngươi nói Tôn ma ma bắt ngươi phải cúi đầu, không được nhìn thẳng vào người khác, thế nhưng mẫu thân đã từng nói với ngươi, ngẩng đầu ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, nói chuyện phải nhìn thẳng vào mắt người ta.”

Ta gật đầu, mũi cay cay, nước mắt rơi xuống.

Giọng nói của hắn lạnh lùng: “Tần Kiệm, từ nay trở đi, ta muốn ngươi vĩnh viễn ngẩng cao đầu nhìn người khác, được mọi người ngưỡng vọng.”

Chu gia bị tịch biên đã bốn năm, bốn năm đủ để thay đổi một con người.

A Ngạn ca ca sớm đã không còn là người thiếu niên lúc trước nữa, bây giờ hắn thâm trầm, u ám, tàn nhẫn... Trên khuôn mặt lạnh lùng như băng, càng lúc càng giống một thanh đao vô tình, đẫm máu.

Hắn đã từng bị thương trở về.

Lúc trước mỗi một lần ra ngoài trở về, hắn đều sẽ tới nhìn ta một cái, nhưng lần đó thì không.

Trong lòng ta nảy sinh nghi ngờ, xông vào gian phòng của hắn, thấy hắn cởi trần, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, mê man bất tỉnh.

Người huynh đệ đồng sinh cộng tử của hắn lúc này đang cầm bình Kim Sang Dược. không biết phải làm gì.

Hắn trúng kiếm bị thương, còn là vết thương rất nghiêm trọng.

Ta hỏi tại sao không mời đại phu.

Người kia vẻ mặt buồn bã nói: “Trường An không chịu, nói sợ làm cô nương sợ hãi, nói chúng ta chỉ cần bí mật bôi một ít thuốc lên là được.”

Tiểu tử ngốc này, hoá ra cả người đều có vết thương, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, hiện lên rõ mồn một trước mắt, khắc sâu vào tâm trí người khác.

Hóa ra trong lòng A Ngạn ca ca rất quan tâm đến ta sao?

Vậy tại sao hắn lại phải đánh cược với vương gia chuyện đó?

Con tại sao lại phải nói với vương gia, tên thật của ta là Tần Kiệm.

Chẳng lẽ ta không phải là Tần Kiệm của một mình hắn sao?

Ta có chút tức giận, giống như một tiểu nữ hài cáu kỉnh, đang chờ hắn giải thích.

Nhưng hắn lại không giải thích, nghỉ ngơi mấy ngày lại vội vàng rời phủ.

Ta ở bên cạnh Đào thị rất thanh nhàn, bắt đầu luyện lại thủ nghệ thêu thùa.

Ta bỏ ra nửa tháng,vô cùng dụng tâm thêu một cái túi thơm.

Đào thị nói cái túi thơm này ta thêu cẩn thận như vậy, chẳng lẽ là muốn tặng cho người trong lòng...

Vốn dĩ ta muốn tặng cho Chu Ngạn, năm đó ở Chu gia, hắn đã ném túi thơm ta đưa xuống đất, bây giờ ta vẫn nhất quyết đưa cho hắn, để hắn hiểu được tâm ý của ta, giống như ý định năm đó của ta.

Nhưng còn chưa kịp đưa ra ngoài đã bị vương gia giật mất.

Hắn ta gật đầu khen ngợi, nói: "Túi thơm này thêu rất đẹp."

Sau đó, hắn ta quang minh chính đại đeo túi thơm ở trên người.

Thế là, Chu Ngạn biết, Đào thị cũng biết.

Ta vội vàng giải thích, Chu Ngạn cười nhạt một tiếng, Đào thị cũng cười nhạt một tiếng.

Chu Ngạn nói: “Vương gia rất tốt, là người đáng để phó thác.”

Đào thị lại nói: "Xuân Hoa, ngươi đã đến tuổi cập kê rồi, ngươi đã có tình cảm với vương gia, vương gia cũng thích ngươi, nâng cao thân phận cũng không sao."

Nàng ấy thật đúng là rộng lượng, chẳng trách vương gia và nàng ấy lại phu thê tình thâm như vậy.

Ta không phục, đỏ mặt giải thích với Chu Ngạn.

Nhưng hắn lại im lặng nắm tay lấy tay ta, nói: “Đi, ta dẫn ngươi đi bãi tập bắn học bắn cung.”

Chu Ngạn lên ngựa, kéo ta lên lưng ngựa, đưa ta đến bãi tập bắn của An Vương phủ.

Hắn dạy ta giương cung bắn tên, tay nắm tay , hướng thẳng vào hồng tâm, bắn ra một tiếng vút.

Hắn cách ta rất gần, hơi thở chỉ gần trong gang tấc, ta hơi nghiêng người, có lẽ môi ta đã có thể chạm vào khuôn mặt hắn.

Ta có chút căng thẳng, nhưng Chu Ngạn lại nắm tay ta, áp sát mặt ta, đôi mắt nheo lại, chậm rãi nói với ta: “Tần Kiệm, ta muốn đẩy ngươi lên vị trí cao nhất, để ngươi hô phong hoán vũ, trở thành nữ tử cao quý nhất Đại Ninh.”

Trái tim ta run lên, bàn tay mềm nhũn.

Nhưng khí lực của hắn rất lớn, cố chấp nắm chặt tay ta, dây cung đã căng lên hết cỡ, mũi tên lao ra thế như chẻ tre, xuyên qua hồng tâm.

Ta vội vàng giải thích: “Ta không muốn trở thành người cao quý nhất, cũng không muốn hô phong hoán vũ.”

Ánh mắt hắn trầm xuống, nhìn ta, trong mắt hiện lên vẻ u ám khó có thể phá vỡ, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn: “Đây không phải là chuyện ngươi có muốn hay không, lúc trước ngươi tiến vào An Vương phủ, ta đã từng nói, đây chính là con đường ngươi lựa chọn, ngươi không thể hối hận.”

Ta muốn phản bác nhưng hắn không có cho ta cơ hội, hắn dùng sức nắm lấy tay ta, ta vùng vẫy nhưng khí lực của hắn quá lớn, không chút quan tâm đặt tay ta lên cây cung, nhắm thẳng vào hồng tâm.

“Nếu ông trời đã cho chúng ta con đường này, chúng ta nhất định phải đi đến cuối cùng, đi đến chết, đi đến chỗ cao nhất, cho dù là thịt nát xương tan vạn kiếp bất phục. Nếu không, còn sống trên thế gian này làm gì.”

Bây giờ hắn đã trở thành hoạn quan, lại muốn người đứng trên đỉnh cao trên vạn người... Hắn kỳ thực cũng có dã tâm lớn giống như vương gia.

Ánh mắt của hắn vô cùng nham hiểm, hung ác, tràn đầy sát ý.

Chu Ngạn, hoá ra hắn vẫn luôn coi đây là mục tiêu, lội trong quãng đường đầy máu, ta không tự chủ được rùng mình một cái.

Năm đó ta mười sáu tuổi, thế cục trong kinh đã trở nên cực kỳ căng thẳng.

Ngày hôm đó, Chu Ngạn cuối cùng cũng yêu cầu ta đi làm trắc phi của vương gia.

Tất nhiên là ta từ chối, bướng bỉnh nhìn hắn, im lặng.

Ánh mắt sâu thẳm Chu Ngạn đối mặt với ta.

Hắn nói: "Kiệm Kiệm, nghe lời đi, Trắc Phi chỉ là tạm thời, ta sẽ đẩy ngươi lên một vị trí cao hơn, người cứ làm theo những lời ca ca nói, đời này, ta che chở cho ngươi.”

Ta liều mạng lắc đầu, ném một chén trà về phía hắn.

Chén trà đập mạnh xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh, giống như đập vào tim ta, chia năm xẻ bảy.

Ta phẫn nộ nói: “Ta và ngươi đã có hôn ước, kiếp này chỉ có thể gả cho ngươi.”

Hắn cười không ra tiếng, trong mắt một khoảng không lạnh lùng, đen tối nặng nề: “Đừng ngốc như vậy, ta chỉ có thể cho ngươi bấy nhiêu thôi.”

Dứt lời, hắn quay người bỏ đi.

Đêm đó, ta đã làm ra hành động điên cuồng nhất trong đời.

Ta tắm rửa, chờ lúc trời tối vắng người, xõa tóc rồi trốn trong gian phòng của hắn.

Lúc Chu Ngạn nghỉ ngơi sẽ tắt đèn.

Ta rón rén lên giường, chui vào trong chăn của hắn.

Hắn là người luyện võ, vô cùng nhạy bén nhưng hôm đó hắn uống rượu, cả người nồng nặc mùi rượu, say khướt.

Khi hắn kịp phản ứng, ta đã nhanh chóng nằm xuống, vòng tay ôm lấy cổ hắn. Mặt ta đỏ bừng giống như bị lửa đốt, thấp giọng khẽ gọi một tiếng: “Ca ca.”

Chu Ngạn không thể tin được nhìn ta, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Hắn còn vỗ mạnh vào trán mình, cho rằng mình đang nằm mơ.

Ta áp mặt vào người hắn, giọng nói yếu ớt rụt rè khiến người ta run rẩy: “Không phải mơ, là thật, Kiệm Kiệm thích ngươi, muốn trở thành nữ nhân của ngươi.”

Hắn kịp phản ứng, đưa tay đẩy ta ra: “Tần Kiệm, ngươi điên rồi!”

Ta lại chẳng biết xấu hổ nhào tới, kéo lấy tay hắn, đặt lên mặt mình: “Ngươi đã nói sau này sẽ không bao giờ bắt nạt ta nữa, nhưng ngươi lại làm ta khóc.”

Nước mắt nóng hổi rơi xuống, tay hắn giống như bị bỏng, quyết liệt lùi về.

Ta nắm rất chặt, lòng bàn tay hắn thô ráp, những vết chai cứng ngắc rất khó chịu.

Ta không quan tâm mà tiến tới ôm lấy hắn: "A Ngạn ca ca, ngươi đừng không quan tâm ta, bá mẫu đã sớm nhận ta là nhi tức của Chu gia, ta nhận mệnh của phụ mẫu, không thể trái lời."

“Ta muốn đi theo ngươi, đời này ta chỉ có thể là của ngươi, nếu như ngươi không muốn cũng không cần đẩy cho người khác, ta có thể chết, gặp bá bá, bá mẫu thuận tiện tố cáo ngươi tội ngỗ nghịch, để bọn họ đánh chết ngươi.”

“Ngươi tự quyết định đi, hôm nay ta sẽ khiến mọi chuyện thành thật, để cho tất cả mọi người đều biết ta đã là người của ngươi,  đừng nghĩ đến chuyện đuổi ta ra ngoài, ta không mặc gì cả.”

Ta khóc không thành tiếng, ôm lấy cổ hắn không chịu buông.

Một lúc lâu sau, bàn tay Chu Ngạn đặt lên lưng tôi, giống như một cái mỏ hàn, vô cùng nóng bỏng.

Ta kích động không khỏi run rẩy, kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt chúng ta chạm vào nhau.

Ánh mắt hắn mờ mịt, giống như đang ẩn giấu muôn vàn lời nói, cảm xúc rất khó hiểu.

Bàn tay thô ráp của hắn chạm vào mặt ta, lau đi nước mắt, yết hầu nhấp nhô, hắn khàn giọng nói: "Kiệm Kiệm, ngươi hãy suy nghĩ rõ ràng, ta là thái giám."

"Ta đã suy nghĩ rõ ràng, ngươi là yêu quái cũng không sao, chỉ cần ngươi là được."

Hắn sửng sốt một lát, không nhịn được cười, siết chặt vòng tay ôm lấy ta, giọng nói bất lực, còn mơ hồ có chút nghẹn ngào: “Sao ngươi lại ngốc nghếch như vậy? Ta đã cho ngươi cơ hội, ngươi một lần cũng không chịu nắm bắt.”

“Ngươi cho ta cơ hội gì?”

"Cơ hội rời đi."

"A."

"Kiệm Kiệm, cơ hội không phải lúc nào cũng có, nếu ngươi bỏ qua, sau này mãi mãi sẽ không bao giờ có lại nữa. Dù sau này ngươi hận ta cũng được, oán ta cũng được, ta cũng sẽ không để ngươi rời đi, đây là con đường ngươi đã chọn, không thể quay đầu."

Đôi mắt hắn ướt sũng, vùi vào cổ ta, lạnh buốt một mảng, giọng hắn tự lẩm bẩm với chính mình, vô cùng bướng bỉnh: "Ta đã để ngươi đi, là chính ngươi nhất quyết làm như vậy, không thể trách ta."

"Được."

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hốc mắt ươn ướt: “Ta không quay đầu, anh cũng không thể quay đầu, ván đã đóng thuyền, không còn đường quay lại. Huống chi bây giờ gạo đã nấu thành cơm.

Hắn nhịn không được bật cười, hôn lên đôi mắt ta, vẻ mặt vô cùng dịu dàng: “Đồ ngốc, ngươi chẳng hiểu gì cả…”

Ta hiểu, sao ta có thể không hiểu được.

Ta biết rõ tâm ý của mình, năm bảy tuổi lần đầu gặp hắn, trong lòng ta đã nở một đoá hoa.

Trên đời sao có thể có một thiếu niên vừa tuấn mỹ vừa phong nhã như vậy, hắn toả sáng như một vì sao, nụ cười rạng rỡ, phóng khoáng tự tin đến chói mắt.

Ta không dám nhìn hắn, đầu càng cúi thấp hơn.

Bá mẫu nói ta phải ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt người khác, nên ta mới lấy hết dũng khí để nghĩ, nếu có thể, ta muốn nhìn hắn cả đời.

Không, cả một đời quá dài, tương lai chìm nổi bất định, Tần Kiệm chỉ mong được sớm chiều.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play