Xuân Hoa Vị Chỉ

Chương 1


5 tháng

trướctiếp


1

Có lẽ ta sinh ra đã mang mệnh sao Tang Môn*.

*Sao Tang Môn: ngôi sao xấu tượng trưng cho xui xẻo.

Năm tuổi mất phụ thân, bảy tuổi mất mẫu thân, sau đó đến nương tựa Chu gia, nơi lúc còn sống phụ thân ta đã định hôn ước.

Hôn sự này nói ra cũng rất buồn cười.

Tổ tiên ta đều là những người đồ tể mổ heo bán thịt, đến đời gia gia ta, gia cảnh khá giả nên muốn cải thiện gia phong một chút, đưa phụ thân ta tới học đường đọc sách.

Đáng tiếc phụ thân ta thật sự không có sự phong nhã của văn nhân, cử chỉ thô tục, học vấn kém cỏi, đọc sách mấy năm cuối cùng vẫn là về nhà bán thịt.

Lúc đó ông cưới thê tử, sinh nữ nhi, còn quen biết Chu bá bá.

Phụ thân ta tính tình sảng khoái trượng nghĩa, mặc dù bản thân không phải người ham học, lại trở thành tri kỉ với một người học vấn rất cao như Chu bá bá.

Thế là định ra hôn ước cho ta và ca ca nhà Chu gia.

Khi ta lên năm tuổi, phụ thân ta say rượu trượt chân ngã xuống sông.

Ông ấy vừa rời đi chân trước, chân sau gã hoả kế bán thịt đã ôm hết tiền bạc bỏ trốn.

Từ đó trở đi, mẫu thân bệnh nặng không dậy nổi, vốn liếng trong nhà cạn kiệt, hai năm sau, bà cũng buông tay trần thế.

Phụ thân ta là nhi tử duy nhất trong nhà, khi ông còn sống, gia đình cữu cữu bên ngoại ta không ít lần chạy đến lợi dụng vay tiền.

Nhưng khi ta trở thành cô nhi, cửu nương lại nói: “Thật đáng thương, nhưng nhà chúng ta chỉ có bốn vách tường, thêm một miệng ăn thì phải làm thế nào? Đây không phải đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương sao?”

Sau đó bà ta còn nói: "Tần Kiệm, không phải lúc còn sống phụ thân ngươi đã hứa gả ngươi cho một gia đình tốt sao? Ta nghe nói Chu gia kia đã thi đậu Tiến sĩ, bây giờ đang làm quan ở Địch Châu. Ta sẽ tìm cách đưa ngươi đi hưởng hạnh phúc, sau này ngươi trưởng thành không được quên ơn ta.”

Ta còn chưa kịp cởi tang phục đã bị nhét vào Chu gia.

Lúc đó, Chu bá bá nhậm chức đồng tri châu ở Võ Định phủ, là quan ngũ phẩm.

Quan ngũ phẩm địa phương là một chức quan không nhỏ, ở Võ Định phủ, ngoài tri châu Hà đại nhân, chức quan của ông ấy là lớn nhất.

Lúc ta mới đến Chu gia, chỉ mới bảy tuổi, mặc một thân tang phục, trên đầu cài hoa trắng, tính tình nhút nhát.

Chu bá bá được gọi là "Chu lão gia", nắm tay ta bước vào cửa.

Ông ấy nói: “Kiệm Kiệm, không cần câu nệ, từ nay về sau đây chính là nhà của con.”

Nhà Chu gia không có nhiều người, trong phủ quản sự nô bộc tổng cộng cũng chỉ có mười người.

Chu bá mẫu ngay từ đầu đã không thích ta, còn có Chu Ngạn mười một tuổi, khi vừa nghe nói ta là nữ nhi nhà Tần gia đã định hôn ước với hắn, tức giận đá một cước vào ghế đẩu.

"Ai muốn cưới con quỷ xấu xí này! Mau đuổi nó cút khỏi đây!"

Khi còn bé, quả thật dung mạo ta không dễ nhì, gầy như que củi, xanh xao vàng vọt, khuôn mặt ngờ nghệch.

Chu Ngạn thì khác, thiếu niên đắc ý, dáng vẻ anh hùng, tràn đầy sức sống.

Chu bá mẫu không thích ta, oán trách Chu bá bá lúc trước không nên hành động theo cảm tính định ra hôn ước này.

Nhưng bà ấy là một nữ nhân rất tốt, xuất thân từ gia đình văn nhân thế gia, được giáo dưỡng nên cho trong lòng có oán trách, nhưng cũng không nói điều gì quá đáng.

Chu bá bá nói: “Không phải nàng luôn rất ghen tị với nhà Hà tri châu có nữ nhi sao? Cứ xem như Kiệm Kiệm là ông trời đưa đến thực hiện ước mơ của phu nhân đi.”

Dứt lời, ông ấy lại xoa đầu ta, nói: "Kiệm Kiệm yên tâm, tâm địa bá mẫu mềm yếu nhất, con ngoan ngoãn, bá mẫu nhất định sẽ thích con.”

Ta sống trong nhà Chu gia, cảm thấy lo lắng bất an, luôn thận trọng, cố gắng làm hài lòng mọi người.

Sau này, Chu bá mẫu thở dài: "Thôi, Tần Kiệm, ngươi đã đến bên cạnh ta, cũng coi như là duyên phận, ta sẽ cố gắng hết sức nuôi dạy ngươi."

“Nhưng có một điều ngươi phải ghi nhớ, A Ngạn tính tình ngang ngược, bướng bỉnh, ngay cả mẫu thân như ta cũng không thể làm gì được, từ trước đến nay hắn rất có chính kiến, nếu sau này hôn sự không thành ta sẽ làm chủ tìm một gia đình trong sạch cho ngươi, cũng coi như không hổ thẹn với phụ mẫu đã mất của ngươi, người cũng đừng sinh oán hận."

Bởi vì lời nói này của bà ấy, ta sợ hãi gật đầu, không dám có chút tâm tư nào đối với Chu Ngạn.

Từ đó về sau, Chu bá mẫu dạy ta biết văn viết chữ, cầm kỳ thư họa, còn dạy ta thêu thùa may vá.

Có lúc là bà ấy tự mình dạy, có lúc lại do Lý ma ma bên người bà ấy dạy.

Lý ma ma nói ta là một hài tử thành thật an phận, thật thà đến mức gần như ngốc nghếch.

Mỗi lần như vậy, Chu bá mẫu luôn cau mày, lắc đầu thất vọng: “Đúng là chưa bao giờ nhìn thấy người ngu ngốc như vậy, đầu óc không dùng được chút nào.”

Nước mắt ta tuôn rơi, cúi đầu buồn bã nghĩ tổ tiên nhà ta thô tục, ta vốn không có tư chất đọc sách.

Chu bá mẫu muốn khắc gỗ mục thành ngọc bích, sẽ khó khăn tới mức nào.

Nhưng ngốc nghếch cũng chỗ tốt của nó, Lý ma ma nói ta là một hài tử phúc hậu, tâm tư đơn giản, biết kính trọng trưởng bối.

Bà ta nói: “Hài từ này lúc nghe người ta nói chuyện đều rất nghiêm túc, hai mắt trợn to giống như một con nghé con, kết quả hỏi gì cũng không biết.”

Nói xong bà ta cười ha ha, Chu bá mẫu không nhịn được cũng cười theo.

Sau này, thỉnh thoảng bà ta gọi ta là "Ngưu Ngưu", Chu bá mẫu nói: “Ôi, cái tên này quá khó nghe, gọi là Nữu Nữu đi.”

Nữu Nữu nhà Chu ga là một đứa ngốc, học không giỏi nhưng thêu thùa may vá lại rất ra dáng.

Chu bá mẫu cảm thán: “Cũng may, cuối cùng cũng học được một chút thủ nghệ.”

Bà ấy đâu biết, thủ nghệ thêu thùa này là ta liều mạng học bằng được, tay ta bị kim đâm tới không có chỗ nào không có lỗ kim, đêm khuya vẫn khêu đèn chăm chỉ luyện tập.

Thêu thẳng, thêu bàn, thêu cố định, thêu giật...

Ta tự nhủ: “Làm người thì không thể vô dụng được, bá mẫu và Lý ma ma đã vất vả dạy dỗ mình, tốt xấu gì mình cũng phải học được một chút, nếu không bọn họ sẽ rất thất vọng.”

Sau khi thành thạo thêu thùa may vá, ta thêu một cái khăn tay cho Chu bá mẫu, túi đựng tiền cho Lý ma ma, một cái túi thơm hình quạt của Chu bá bá.

Cũng không được tốt lắm, nhưng tất cả bọn họ đều cười tủm tỉm, nói không tệ, tiếp tục cố gắng.

Nhờ sự khuyến khích của bọn họ trong suốt chặng đường, kỹ năng thêu thùa của kẻ ngốc ngày càng tốt hơn, Chu bá mẫu rất hài lòng.

Sau này, khi thủ nghề của ta đã khá hơn, cảm thấy không thể nhất bên trọng nhất bên kinh, nên ta cũng làm một túi thơm cho Chu Ngạn, lấy hết dũng khí đưa cho hắn, kết quả lại bị hắn ghét bỏ vứt xuống đất.

“Quỷ xấu xí làm càn cái gì, xấu chết đi được.”

Từ đó về sau, ta không bao giờ dám tặng đồ cho hắn nữa.
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp