Xuân Hoa Vị Chỉ

Chương 6


5 tháng

trướctiếp


Khi mùa đông bắt đầu, thiên hạ cuối cùng cũng đại loạn.

Trời mưa gió, trong không khí còn mang theo mùi máu tươi.

Thái Quang đế băng hà, chết ngay bên cạnh lò luyện đan mà ông ta si ngốc trầm mê, ngay cả đôi chân cũng bị đốt cháy một đoạn.

Triều chính hỗn loạn đã nhiều năm, mấy đại thái giám trong triều bắt đầu tranh đấu với nhau, tiểu thái tử vốn sẽ kế thừa đại thống cùng thân mẫu Trần quý phi đều bị thắt cổ đến chết. 

Bát hổ hoạn quan, kết bè kết cánh, cũng đã chết mấy người.

Nhóm thái giám do Khương Xuân đứng đầu đã giam lỏng Thái hậu, giết chết mấy vị triều thần, sau đó đẩy một vị tiểu thế tử thuộc một chi xa trong hoàng thất ở kinh thành lên hoàng vị.

Gió tanh mưa máu, các lộ phiên vương rục rịch hành động.

Binh phù nằm trong tay thái giám, nắm cấm vệ quân trong kinh thành, tiến kinh cần vương cần phải bàn bạc thật kỹ.

Người ra mặt trước có thể chiếm thế thượng phong, nhưng cũng có thể là ngao cò đấu nhau  

Ta cũng phát hiện, những ngày này, Chu Ngạn không có ở đây

Bọn hắn lại đi làm việc.

Khi rời đi, hắn còn cố ý đến gặp ta, đôi mắt sâu thẳm, vẻ mặt kiên quyết.

Dường như có hàng ngàn vạn câu, nhưng cuối cùng chỉ có một câu đơn giản.

"Kiệm kiệm, chờ ta trở về."

An Vương phủ, trong nội viện có mưa phùn, đập vào những cành hoa còn sót lại trên cây, nhìn rất tiêu điều.

Tiêu Cẩn Du đứng dưới mái hiên, mặc áo choàng ngân hồ, thân người như ngọc.

Hắn ta nhét một cái lò sưởi vào tay ta rồi lại đưa tay siết chặt áo bông màu mận chín của ta.

"Ta đã hứa với Trường An, nếu lần này hắn không trở về được, ta sẽ bảo vệ ngươi cả đời bình an."

Trái tim ta thắt lại, móng tay bấm vào lòng bàn tay: “Lần này rất nguy hiểm sao?”

Tiêu Cẩn Du nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng mỉm cười: “Vào kinh ám sát đương nhiên là nguy hiểm.”

Mặt ta trở nên tái nhợt.

Anh nói tiếp: “Tần Kiệm, đây là chủ ý của ca ca ngươi, hắn nói hắn đã đợi cơ hội này rất lâu.”

“Bản vương đợi cơ hội này cũng đã rất lâu, quân quyền là vâng theo mệnh trời, tồn tại mãi mãi, nếu không thử một lần sao có thể cam tâm.”

“Trời sinh bá tính không thể tự cai trị nên mới lập nên một vị vua, trao cho quyền sinh sát. Vị trí đó ai mà không muốn ngồi lên? Ta là tử tôn của Tiêu gia, sao lại không thể ngồi vào vị trí Thiên Tử đó?”

Trong mắt Tiêu Cẩn Du đầy mây đen gợn sóng, con ngươi đen nhánh phản chiếu đình viện đầy mưa của An Vương phủ, nhưng sâu trong đôi mắt lại rõ ràng không thể che giấu được dã tâm và xảo quyệt.

Từ xưa đến nay, nhất tướng công thành vạn cốt khô*, dấy lên trận gió tanh mưa máu này, đã đến lúc phải cho thêm củi.

*nhất tướng công thành vạn cốt khô: Vinh quang của bậc quân vương đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường.

Năm ngày sau, vào rạng sáng ở kinh thành, đầu của thái giám chưởng ấn Ti Lễ Giám Phùng xuân, và thái giám đồng đảng Trịnh Lam đều bị treo trên cổng thành.

Dân đã muốn điều gì thì trời cũng phải thuận theo.

An vương nổi dậy, vào kinh cần vương, thiên hạ sôi sục, nổi lên đợt sóng thứ nhất.

Ngay sau đó Thành Đô vương động binh, Tề vương theo sát phía sau.



Ta ở U Châu, Chu Ngạn ở kinh thành, tính toán lại chúng ta đã hai năm không gặp nhau.

Không có thư, nhưng những động tĩnh trong triều đình cả thiên hạ đều biết.

Trong loạn Tứ Vương, Quảng Lăng vương có trang bị vũ khí đầy đủ nhất, đánh tới phía bên ngoài kinh thành mấy trăm dặm.

Ba đại doanh binh mã bảo vệ kinh thành dường như chẳng có tác dụng gì.

…………

Hai năm rồi lại một năm, năm ta hai mươi tuổi, An vương Tiêu Cẩn Du cuối cùng cũng đăng cơ.

Đổi quốc hiệu thành Minh Đức, đại xá thiên hạ.

Toàn bộ An vương phủ vào kinh, khí thế rất lớn.

Chu Ngạn và ta đã ba năm không gặp nhau, tưởng chừng như đã xa cách mấy chục năm.

Ngày đó vào kinh, hắn đến nghênh đón, mặc mãng bào phi ngư, đeo Tú Xuân Đao, dáng người cao lớn thẳng tắp.

Hôm nay, hắn môi đỏ như son, mặt mày rạng rỡ, cao ngạo tự phụ, đã không còn dáng vẻ của thiếu niên.

Khuôn mặt anh tuấn tuyệt luân, ngũ quan như được tạc nên, rõ ràng là không có gì thay đổi, lại giống như đã thay đổi tới nghiêng trời lệch đất.

Là khí tức lạnh lẽo trên người hắn đã trở nên nặng hơn, đôi mắt thâm trầm càng thêm u ám khó đoán hơn, có lẽ là vì đã giết quá nhiều người nên hắn có một loại khí tức khiến người khác phải tránh xa.

Hiện nay hắn là người quyền cao chức trọng ở Ti Lễ Giám, được hoàng đế tín nhiệm nhất.

Lúc rời đi hắn nói: "Kiệm Kiệm, đợi ta trở lại."

Chớp mắt đã ba năm, xuân về hoa nở, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau.

Trong trạch viện hắn mua ở kinh thành, hắn nắm tay ta bước vào phòng, cửa phòng vừa đóng lại, hắn đã không kịp chờ đợi ôm ta vào lòng, vô cùng mạnh mẽ giống như muốn ép chặt ta vào trong thân thể hắn.

Ta suýt chút nữa ngạt thở, hắn lại véo mặt ta, thần sắc dịu dàng, giọng nói lạnh lùng càng lúc càng trở nên khàn khàn: “Kiệm Kiệm, ngươi trưởng thành rồi, đã là một đại cô nương.”

Ta sửng sốt một lúc, sau đó ôm lấy eo hắn đáp lại, mặt hơi đỏ lên: “Ta đã hai mươi rồi, gần trở thành một lão cô nương rồi.”

"Thật sao? Tại sao ta luôn có cảm giác ngươi vẫn là một hài tử vậy?"

Hắn sờ lên đầu ta, đôi mắt sâu thẳm đen nhánh, không biết đang tính toán gì, trong mắt có một tia sáng nhỏ.

Ta mở to mắt nhìn hắn chằm chằm, hắn cúi đầu xuống, chậm rãi nhếch miệng, nhìn ta nói đùa: “Ngươi không đợi được nữa à?”

Ta trịnh trọng gật đầu: “Chu Ngạn, khi nào ngươi mới cưới ta?”

Hắn kinh ngạc: "Ngươi gọi ta là gì?"

"Chu Ngạn."

“Sao không gọi là ca ca?”

Hắn có chút bất mãn, dùng ngón tay mơn trớn môi ta.

Mặt ta lại đỏ lên: “Ta đã trưởng thành, sao còn phải gọi ngươi là ca ca?”

Hắn mỉm cười, như có điều suy nghĩ nhìn ta, ánh mắt khẽ động, sau đó cúi đầu hôn lên môi ta.

Sau đó, trong mắt hắn phủ lên một lớp sương mù, khẽ cười nhẹ bên tai ta: “Nhưng khi ngươi chui vào chăn của ta, ngươi đã gọi ta là ca ca.”

Giọng hắn khàn khàn, nhịp tim dồn dập mất kiểm soát, ta biết hắn đang cố ý trêu chọc ta, ta đỏ mặt, cố giả vờ bình tĩnh nhìn hắn: “Khi ngươi cưới ta, ngày nào ta cũng gọi ngươi là ca ca.”

Hắn nhịn không được bật cười, trên khuôn mặt ửng đỏ lan đến tận mang tai, thực sự rất đẹp.

Sau đó, giống như đang trêu chọc một con mèo nhỏ, hắn bóp vào gáy ta nói: "Vẫn chưa đến lúc, Kiệm Kiệm, đợi một khoảng thời gian nữa."

Có ý gì? Ta có chút căng thẳng: “Ngươi sẽ không còn suy nghĩ kín đáo đưa ta làm phi tử cho bệ hạ đấy chứ?”

Chu Ngạn mặt mày thâm trầm, cảm xúc trong mắt không rõ ràng, nhưng lại rất kiên định: "Không, ta sẽ không giao ngươi cho bất cứ người nào."

Vậy thì khi nào hắn mới có thể cưới ta đây, ta muốn hỏi nhưng lại không hỏi, bởi vì Chu Ngạn làm việc luôn có lý do riêng của hắn.

Giống như ta không hề hỏi hắn, ba năm qua hắn có nhớ ta không.

Ta vốn nghĩ giữa chúng ta là loại tình cảm sống nương tựa lẫn nhau, chỉ cần một ánh mắt đã có thể thắng được ngàn vạn lời nói, không cần phải nhiều lời.

Mãi cho đến khi ta gặp được Sở Sở.

Trong phủ đệ của Chu Ngạn.

Chu gia lâm nạn, chỉ có ta và Chu Ngạn sống sót.

Hạ gia bị tịch biên, chỉ có một mình Sở Sở thoát được.

Bởi vì lúc đó nàng ấy mới mười ba tuổi, đã trổ mã vô cùng xinh đẹp.

Nàng ấy bị Khương công công đưa về phủ đệ trong kinh thành, tại đây nàng dây bị bỉ ổi lăng nhục, biến thành đồ chơi của đám thái giám.

Ròng rã sáu năm..

Lúc đó nàng ấy vẫn còn quá nhỏ, kinh hoàng, sợ hãi, cầu xin thương xót... cuối cùng sau khi được “giáo huấn” hết lần này đến lần khác, đã hiểu quy củ.

Sở Sở có dung nhan quyến rũ, dáng người yểu điệu, trên khuôn mặt có một nốt chu sa, tươi tắn đầy sức sống.

Có lẽ nàng ấy nằm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày mình sẽ được Chu Ngạn cứu.

Sau khi Khương công công bị giết, cố nhân gặp nhau, Sở Sở nhào vào trong ngực hắn, đôi mắt khóc tới đỏ hoe.

Ta ở U Châu ba năm, Sở Sở ở kinh thành cùng Chu Ngạn ba năm.

Đó là ba năm gió tanh mưa máu, âm mưu trùng trùng, hắn thân mình còn lo không xong.

Hắn thậm chí còn không cho ta một phong thư nào, nhưng lại mua trạch viện ở kinh thành, che chở Sở Sở, cho nàng ấy một cuộc sống yên ổn.

Dù biết rõ Sở Sở cũng có hoàn cảnh đáng thương nhưng lòng ta vẫn không tự chủ được mà thắt lại.

Lúc trước ở Địch Châu, Võ Định phủ, hắn đối với Sở Sở dịu dàng nhẫn nại, nếu như không gặp phải biến cố kia, có lẽ cuối cùng bọn họ đã thành người một nhà.

Chu Ngạn vào cung, trước khi đi  có gọi Sở Sở tới gặp ta.

Hắn  nói: “Ngươi mới đến kinh thành, nếu có điều gì không quen thì cứ nói với Sở Sở, để nàng ấy nói cho ngươi.”

Sở Sở mặc y phục vải bố màu xanh, trong mắt không giấu được vẻ vui mừng: "Kiệm Kiệm, ta đã được nhìn thấy ngươi rồi, đại nhân nói hôm nay ngươi sẽ tới, ngươi không biết ta vui vẻ thế nào đâu.”

Phủ đệ đình đài nguy nga, cố nhân gặp nhau, nàng ấy nhiệt tình kéo ta hỏi han đủ thứ, kể về rất nhiều chuyện khi còn bé.

Nàng ấy thuần thục sai bảo những hạ nhân kia, nghiễm nhiên là nữ chủ nhân trong phủ.

Hai chữ “đại nhân” luôn quẩn quanh trong đầu ta, đã nhiều năm như vậy, ta vẫn không thể thay đổi được tính tình vụng về của mình, ngây ngốc hỏi nàng ấy: “Ngươi và Chu Ngạn là quan hệ thế nào?”

Ba năm chứ không phải ba tháng, sớm chiều ở chung, sao có thể không khiến người ta nghi ngờ?

Bàn tay đang rót trà của Sở Sở dừng lại một chút, bàn tay trắng nõn mềm mại như búp sen, ngón tay thon dài biết hội hoạ.

"Kiệm Kiệm, ta biết tình cảm của đại nhân dành cho ngươi, ta sẽ không phá hoại mối quan hệ của các ngươi."

“Vậy ngươi đã là người của hắn?”

Sở Sở bất đắc dĩ nở nụ cười, vô cùng thê lương: "Thân thể ta đã ô uế, làm sao xứng làm người của hắn."

"Kiệm Kiệm, hắn thích ngươi, ta chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, không hơn không kém. Ngươi bỏ qua đi, cho ta một con đường sống sót, có được không?"

Có hàm ý đằng sau câu nói đó, nhưng bộ não ngu ngốc của ta không thể nào hiểu ra được.

Ta có chút nóng nảy, uống cạn ly nước trên bàn, đứng dậy nhìn nàng ấy chằm chằm: "Hắn có chạm vào ngươi không? Có phải các ngươi đã ngủ chung với nhau không?"

Sở Sở kinh ngạc trước sự thẳng thắn của tôi, cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Chuyện không liên quan tới hắn, là ta chủ động. Ngươi biết đấy, ta đã ở trong phủ thái giám sáu năm, bây giờ hắn lại thành ra như vậy, ta biết hầu hạ hắn như thế nào, làm sao để chiều chuộng hắn, để hắn vui vẻ, ngươi là người trong sạch, sẽ không làm được.”

Dứt lời, nàng ấy kéo tay áo lên, lộ ra cho ta xem những vết bầm tím hoan ái trên cánh tay.Ta Rơi xuống vực sâu, máu huyết trong người đông cứng lại hóa ra là loại cảm giác này, sắc mặt ta trở nên trắng bệch.

Đôi mắt Sở Sở đỏ hoe, nàng ấy ngẩng đầu nhìn ta, thành khẩn nói: “Kiệm Kiệm, ta van xin ngươi, đại nhân không nỡ tra tấn ngươi nên mới để ta ở lại trong phủ hầu hạ hắn, ta sẽ không tranh với ngươi, ta biết trong lòng hắn chỉ có ngươi.”

"Từ khi còn nhỏ ta vẫn luôn ái mộ hắn, mơ ước được ở bên hắn đến hết cuộc đời. Giấc mơ đó đã tan vỡ, ngươi coi như là thương hại ta, giúp ta hoàn thành tâm nguyện.”

“Nếu như không thể khoan dung cho ta, đại nhân cũng sẽ không cho ta ở đây được nữa, niệm tình quan hệ của chúng ta từ khi còn bé, ngươi cho ta ở lại bên cạnh hắn đi.”

Nàng ấy quỳ gối trước mặt ta, đau khổ cầu xin, đầu óc ta hỗn loạn, bên tai không nghe được gì cả.

Chuyện là thế này sao, Chu Ngạn, hai người yêu nhau không phải là tâm ý tương thông sao? Vậy thì lúc này trong lòng ta rất đau, hắn có cảm nhận được không?

Mặc dù ta ngu ngốc nhưng từ nhỏ đã được Chu bá mẫu và Lý ma ma dạy bảo đọc đủ loại thi thư, nhưng giờ phút này, ta cố gắng hết sức tìm kiếm trong đầu nhưng vẫn không tìm ra được lời nào để an ủi chính mình

Chu Ngạn không nên như vậy, như vậy là không đúng.


 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp